Chương 10
Chồng cô gần như ngủ ngay lập tức sau khi anh ta ngả đầu xuống gối, nhưng tới tận rất lâu sau khi anh ta bắt đầu phát ra tiếng ngáy khe khẽ lịch thiệp của mình, Darcy vẫn nằm tỉnh táo, nghĩ rằng nếu cô cho phép mình thiếp đi, cô hẳn sẽ tỉnh dậy với hai bàn tay anh ta siết chặt quanh cổ họng. Nói cho cùng, cô đang nằm trên giường với một kẻ điên. Nếu anh ta thêm cô vào danh sách nạn nhân của mình, thành tích của chồng cô sẽ vừa tròn một tá.
Nhưng anh ta thực sự có ý đó, cô nghĩ. Ý nghĩ này xuất hiện gần như trùng với thời điểm chân trời phía đông bắt đầu ửng sáng. Anh ta nói anh ta yêu mình, và anh ta thực sự có ý đó. Và khi mình nói mình sẽ giữ kín bí mật của anh ta - vì mục đích tối hậu kỳ thực là vậy, giữ kín bí mật của anh ta - anh ta đã tin mình. Tại sao anh ta lại không tin chứ? Mình gần như đã thuyết phục được cả chính bản thân.
Có thể nào anh ta thực sự sẽ giữ lời hứa? Nói cho cùng, không phải tất cả những kẻ nghiện ma túy đều thất bại trong việc hoàn lương. Và cho dù cô sẽ không bao giờ chấp nhận giữ bí mật cho chồng cô vì mình, chẳng phải rất có thể cô sẽ làm vậy vì các con sao?
Mình không thể. Mình không muốn. Nhưng còn lựa chọn nào khác đây?
Còn lựa chọn chết tiệt nào khác đây?
Trong khi trăn trở với câu hỏi này, tâm trí mệt mỏi, quay cuồng của cô cuối cùng đành chịu bỏ cuộc và chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy mình đi vào phòng khách và trông thấy một phụ nữ bị trói bằng xích trên chiếc bàn dài hiệu Ethan Allen. Người phụ nữ hoàn toàn trần trụi trừ chiếc mũ trùm bằng da che kín nửa trên khuôn mặt cô ta. Mình không quen người phụ nữ này, cô ta là một người xa lạ với mình, cô thầm nghĩ trong giấc mơ, thế rồi từ dưới tấm trùm Petra lên tiếng: “Mẹ, có phải mẹ đấy không?”
Darcy cố kêu thét lên, nhưng đôi khi trong những cơn ác mộng bạn không thể làm thế được.