← Quay lại trang sách

Chương 11

Khi cuối cùng cô cũng vật lộn tỉnh lại được - đầu đau như giần, ê ẩm, rã rời - nửa bên kia chiếc giường đã trống trơn. Bob đã xoay chiếc đồng hồ của anh ta trở lại, và cô nhận ra lúc này đã mười giờ mười lăm. Cô chưa bao giờ ngủ muộn đến thế suốt nhiều năm qua, nhưng tất nhiên tối qua phải tới gần bình minh cô mới thiếp đi được, và giấc mơ cô có sau đó lại đầy ắp những bóng ma.

Cô đi vào phòng vệ sinh, lấy chiếc áo khoác mặc trong nhà từ trên móc treo sau cửa phòng tắm và khoác lên người, rồi đánh răng - miệng cô có cảm giác chua chua lờm lợm. Chẳng khác gì đáy lồng chim, Bob luôn nói như thế vào những buổi sáng hiếm hoi sau khi anh ta uống thêm một ly rượu vang nữa trong bữa tối hay thêm một chai bia nữa trong lúc xem một trận bóng chày. Cô nhổ bọt ra, định cắm bàn chải trở lại chỗ của nó, rồi dừng lại, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Sáng hôm nay cô nhìn thấy một phụ nữ già xọm thay vì đang ở tuổi trung niên:

làn da nhợt nhạt, những nếp nhăn sâu hằn quanh khuôn miệng, những quầng thâm dưới đôi mắt, mái tóc rối bù bạn chỉ có thể có được khi trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường. Nhưng tất cả những dấu hiệu này chỉ làm cô để tâm đến một cách thoáng qua; bộ dạng của cô ra sao là điều cuối cùng cô bận tâm đến lúc này. Cô nhìn qua hình ảnh vai mình trong gương, qua khung cửa phòng tắm đang rộng mở vào phòng ngủ của họ. Ngoại trừ việc nó không phải là phòng ngủ của họ; nó là Phòng Ngủ Trong Gương. Cô có thể thấy đôi dép lê của chồng cô, chỉ có điều chúng không phải là của anh ta. Rõ ràng chúng quá to để có thể là của Bob, gần như là đôi dép của một người khổng lồ. Chúng thuộc về Người Chồng Trong Gương. Cô đưa mắt trở lại nhìn người phụ nữ có mái tóc rối bời, với đôi mắt đỏ vằn hoảng hốt; Người Vợ Trong Gương, với đôi mắt đỏ mọng của cô ta. Tên cô ta là Darcy, nhưng họ cô ta không phải là Anderson. Người Vợ Trong Gương là bà Brian Delahanty.

Darcy cúi người tới trước cho đến lúc mũi cô chạm vào mặt gương. Cô nín thở, áp hai bàn tay vào hai bên khuôn mặt như cô từng làm khi còn là một cô bé con mặc quần soóc dính đầy lá cỏ và đi một đôi tất trắng. Cô nhìn cho tới khi không thể nín thở lâu hơn nữa, rồi thở hắt ra làm một đám hơi che mờ mặt gương. Cô dùng một cái khăn lau sạch mặt gương, rồi đi xuống nhà để đối diện với ngày đầu tiên trên vị thế người vợ của một con quái vật.

Chồng cô đã để lại một lời nhắn đặt dưới lọ đường.

Darce...

Anh sẽ thu xếp cho những tấm thẻ tùy thân đó, đúng như em yêu cầu. Anh yêu em, em yêu quý.

Bob.

Anh ta đã vẽ một hình trái tim Valentine nhỏ quanh tên của mình, một điều đã nhiều năm qua chồng cô không còn làm. Cô cảm thấy một cơn sóng tình yêu dậy lên dành cho anh ta, nặng nề và ghê sợ như mùi của những bông hoa đang héo rũ. Cô muốn khóc òa lên như người phụ nữ kia trong một câu chuyện ở Kinh Cựu Ước, và bóp nghẹt âm thanh đi bằng một tấm khăn. Chiếc tủ lạnh khởi động lại và bắt đầu những tiếng vù vù vô cảm của nó. Nước nhỏ giọt xuống chậu rửa, đếm từng giây trôi qua khi đập lên các món đồ sứ. Lưỡi của cô giờ chẳng khác gì một miếng bọt biển chua lợm dính chặt vào trong miệng. Cô cảm thấy thời gian - tất cả những quãng thời gian sẽ tới, với cô trong vai trò người vợ của anh ta trong ngôi nhà này - đang bao quanh cô như một chiếc áo khoác bó khít người. Hay như một cỗ quan tài. Đây là thế giới cô đã tin vào sự tồn tại của nó khi còn là một đứa trẻ. Nó đã tồn tại ở đây suốt thời gian vừa qua. Chờ đợi cô.

Chiếc tủ lạnh tiếp tục kêu vù vù, nước tiếp tục nhỏ giọt xuống chậu rửa, và từng giây thô ráp trôi qua. Đây là Cuộc Sống Trong Gương, nơi tất cả sự thật được viết theo chiều ngược lại.