Chương 12
Chồng cô đã làm huấn luyện viên cho đội thiếu niên (lại cùng với Vinne Eschler, bậc thầy của những câu pha trò kiểu Ba Lan và những cái ôm thật chặt với vòng tay giang rộng) trong những năm Donnie chơi trong đội Cavendish Hardware, và Darcy vẫn nhớ những gì Bob đã nói với các cậu bé - rất nhiều trong số chúng đang khóc - sau khi họ thua trận chung kết trong mùa giải 19 đội của hạt. Có lẽ chuyện đó diễn ra vào năm 1997, nhiều khả năng chỉ chừng một tháng trước khi Bob sát hại Stacey Moore và nhét người phụ nữ này vào trong bao tải đựng ngô. Những gì chồng cô đã nói với những cậu con trai đang ủ rũ, sụt sịt đó thật ngắn gọn, thông thái, và (cô đã nghĩ vậy lúc đó và vẫn giữ nguyên suy nghĩ này mười ba năm sau) nhân hậu tới mức không thể tin nổi.
Tôi biết các cậu cảm thấy buồn đến thế nào, nhưng dẫu sao ngày mai mặt trời vẫn sẽ lại mọc. Và khi mặt trời mọc, các cậu sẽ cảm thấy khá hơn.
Khi mặt trời mọc vào ngày tiếp sau ngày mai, lại khá hơn chút nữa. Đây chỉ là một phần trong cuộc đời các cậu, và nó đã trôi qua. Thắng được hẳn sẽ tốt hơn, nhưng dù thế nào đi nữa, nó đã trôi qua. Cuộc sống sẽ tiếp tục.
Như cuộc sống của cô vẫn tiếp tục, sau chuyến đi bất hạnh tới gara để tìm mấy cục pin đó. Khi Bob đi làm về sau ngày đầu tiên dài đằng đẵng của cô ở nhà (cô không thể chịu nổi ý nghĩ tự mình ra khỏi nhà, vì sợ rằng những gì cô mới khám phá ra hẳn sẽ hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt mình), chồng cô nói: “Em yêu, về tối hôm qua...”
“Chẳng có gì xảy ra tối qua hết. Anh đã về nhà sớm, có vậy thôi.”
Chồng cô cúi đầu xuống theo cái cách trẻ con quen thuộc của anh ta, và khi anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt chồng cô rạng rỡ với một nụ cười lớn đầy biết ơn. “Vậy thì tốt,” anh ta nói. “Vụ án khép lại?”
“Cuốn sách khép lại.”
Chồng cô dang hai cánh tay ra. “Chúng ta hãy cho nhau một cái hôn nào, người đẹp.”
Cô làm theo, tự hỏi liệu anh ta có hôn họ không.
Hãy làm thật ngon lành, thực sự sử dụng cái lưỡi được giáo dục của em, và anh sẽ không băm em ra đâu, cô có thể hình dung ra anh ta đang nói.
Hãy để trái tim nhỏ bé kênh kiệu của em vào nó.
Anh ta giữ cô cách mình một quãng, hai bàn tay anh ta áp lên hai vai cô. “Vẫn là bạn nhé?”
“Vẫn là bạn.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc. Em đã không nấu gì, mà em cũng không muốn ra ngoài. Sao anh không thay sang một bộ đồ thoải mái rồi chạy đi mua cho hai vợ chồng mình một chiếc pizza.”
“Được thôi.”
“Và đừng quên uống Prilosec[49] của anh đấy.”
Anh ta cười với cô. “Yên tâm.”
Cô quan sát chồng mình hối hả lao lên cầu thang, thầm nghĩ tới việc nói Đừng làm thế, Bobby, đừng thử thách trái tim anh như thế.
Nhưng không. Không.
Hãy cứ để anh ta thử tất cả những gì anh ta muốn.
[49] Thuốc điều trị loét dạ dày.