Chương 18
Robert Emory Anderson được an táng tại Nghĩa địa Bình yên ở Yarmouth hai ngày sau đó. Donnie và Petra đứng hai bên bà mẹ trong lúc vị mục sư nói rằng cuộc đời của một con người chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi. Thời tiết đã trở nên lạnh giá, âm u; một cơn gió rét buốt thổi ràn rạt qua những cành cây trụi lá. B, B & A đã đóng cửa ngày hôm đó, và tất cả mọi người đều có mặt. Các kế toán trong những chiếc áo khoác đen của họ đứng tụm lại như một bầy quạ. Trong số họ không có người phụ nữ nào. Trước đây Darcy chưa bao giờ nhận ra chi tiết này.
Đôi mắt cô đầy tràn nước mắt, và chốc chốc cô lại phải thấm mắt bằng chiếc khăn tay cầm trong bàn tay đi găng đen; Petra khóc liên tục, không sao nguôi ngoai đi được; mắt Donnie đỏ hoe, khuôn mặt đầy kiên nghị. Con trai cô là một chàng trai có vẻ ngoài hấp dẫn, song mái tóc cậu cũng đã bắt đầu thưa dần, hệt như ông bố vào cùng độ tuổi. Chừng nào thằng bé không bị lên cân như Bob, cô thầm nghĩ. Và không sát hại những người phụ nữ, tất nhiên rồi. Nhưng chắc chắn nét tính cách đó không hề di truyền. Đúng vậy không?
Không bao lâu nữa tất cả sẽ kết thúc. Donnie sẽ chỉ ở lại vài ngày - tất cả thời gian thằng bé có thể cho phép mình vắng mặt khỏi công việc kinh doanh vào thời gian này, con trai cô đã nói vậy. Chàng thanh niên hy vọng cô hiểu điều đó, và cô đã trả lời là tất nhiên cô hiểu. Petra sẽ ở lại bên cô một tuần, và nói sẵn sàng ở lại lâu hơn nếu Darcy cần tới cô. Darcy nói với con gái rằng cô bé thật chu đáo, song lại thầm hy vọng quãng thời gian con gái cô ở lại sẽ không quá năm ngày. Cô cần được ở một mình. Cô cần... chính xác thì không phải là suy nghĩ, mà là tìm lại chính mình.
Để khôi phục lại bản thân ở đúng phía của tấm gương.
Cũng không phải có chuyện gì đó bất ổn; ngược lại là đằng khác. Cô không hề nghĩ mọi chuyện lại có thể diễn ra suôn sẻ hơn nếu cô bỏ ra hàng tháng trời lên kế hoạch cho việc giết chồng. Nếu cô làm như thế, nhiều khả năng cô đã làm hỏng bét mọi thứ bằng cách làm phức tạp hóa lên quá mức. Không giống Bob, lên kế hoạch chưa bao giờ là thế mạnh của cô.
Đã không hề có câu hỏi nặng nề nào. Câu chuyện của cô thật đơn giản, dễ tin và gần như chân thực. Phần quan trọng nhất là nền tảng vững chắc làm chỗ dựa cho nó: họ đã có một cuộc hôn nhân kéo dài gần ba thập kỷ, một cuộc hôn nhân êm ấm, và gần đây đã không hề có cuộc cãi vã nào để làm vẩn đục nó. Quả thực, ở đây có gì để đặt câu hỏi chứ?
Ông mục sư mời tang quyến bước lên trước. Họ làm theo.
“Hãy an nghỉ thanh thản, bố,” Donnie nói, và thả một nắm đất xuống huyệt. Nắm đất rơi xuống bề mặt nhẵn bóng của chiếc quan tài. Darcy nghĩ trông nó giống như một cục phân chó.
“Bố, con nhớ bố quá,” Petra nói, và ném nắm đất của cô gái xuống.
Darcy bước lên cuối cùng. Cô cúi xuống, nắm một nắm đất trong bàn tay đi găng đen của mình, thả nó rơi xuống. Cô không nói gì.
Ông mục sư đề nghị một khoảnh khắc mặc niệm. Những người đưa tang cúi đầu xuống. Gió thổi ràn rạt qua những cành cây. Cách đó không xa, xe cộ nhộn nhịp đi lại trên tuyến đường liên tiểu bang 295. Darcy thầm nghĩ: Chúa ơi, nếu Người ở đây, hãy để lúc này là đoạn kết.