← Quay lại trang sách

Chương 5

Khoảng 10 giờ tối, khi mấy ngọn đèn trên trần toa tàu được tắt đi để những hành khách có thể ngủ được, thì hai cô gái đã trở thành những người bạn thân thiết. Họ gọi nhau là ‘Patrice’ và ‘Helen’. Như mọi người có thể đoán, Patrice chính là người đề nghị. Trong bầu không khí du hành ấm nóng, tình bạn nảy nở rất nhanh chóng. Đôi khi, chỉ trong vòng mấy giờ đồng hồ, nó đã phát triển toàn diện rồi. Thế rồi cũng bất chợt chẳng kém, nó bị ngắt ngang tại thời khắc chia ly tất yếu của những người đi đường. Nó gần như chẳng bao giờ tồn tại được lâu sau khi bị ngắt ngang. Đó là lý do mà cả trên tàu biển lẫn tàu hỏa, người ta ít câu nệ với nhau hơn, họ tin tưởng nhau mau chóng hơn, kể lể tất cả về bản thân; họ sẽ không bao giờ phải gặp lại những con người này nữa, và không phải lo về những quan điểm họ có thể đã hình thành trong đầu, bất kể là tốt hay xấu.

Phần lớn mấy ngọn đèn hông nhỏ, có gắn chụp đèn, được lắp riêng cho mỗi ghế, có thể tùy ý bật tắt, vẫn đang bật, nhưng toa tàu đã tối hơn và yên tĩnh hơn, rất dịu nhẹ, và một số người thì đã thiu thiu ngủ. Với chiếc mũ trùm kín mặt, chồng của Patrice đang ở trong trạng thái bất động, trên chiếc va li lại một lần nữa nằm dọc bên chỗ ngồi của mình, cặp chân vắt tréo của anh ta đặt chênh vênh trên đầu băng ghế trước mặt. Tuy nhiên, dựa vào tiếng khò khò thỉnh thoảng phát ra từ dưới mũ, anh ta trông vẫn có vẻ thoải mái. Anh ta đã ngưng chuyện trò với họ từ một tiếng trước, và nhìn vẻ ngoài thì chẳng ai thấy bận lòng cả. Đây chẳng khác nào lời bình phẩm bất nhã về độ cần thiết của đàn ông trong lúc cánh chị em trò chuyện.

Patrice đang đảm đương nhiệm vụ canh chừng, mắt đầy thận trọng và đăm đăm dán chặt vào cánh cửa phía cuối lối đi, đằng sau lưng họ, lờ mờ ở khoảng xa. Để thực hiện nhiệm vụ, cô quỳ thẳng lưng trên ghế, quay người lại, dõi mắt săm soi đằng sau ghế. Mặc dù tư thế này có phần bất thường, nhưng không hề cản trở nhịp trò chuyện của cô. Nó vẫn cứ diễn ra thoải mái và vô tư như trước. Chỉ có điều, vì bây giờ cô đã đứng cao người lên, ngoài ghế của cô thì băng ghế phía sau cũng có thể nghe được phần lớn cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, may mắn thay, có hai lý do khiến những người ngồi trên chiếc ghế đó không quan tâm lắm đến câu chuyện của hai cô nàng: họ đều là đàn ông và đang ngủ say.

Bỗng nhiên, một luồng sáng phản chiếu lướt dọc cái khung mạ crôm bóng láng trên cánh cửa Patrice chăm chú theo dõi nãy giờ.

“Cô ta vừa ra ngoài rồi,” Patrice buông ra một tiếng nghe như gió rít, và thực hiện loạt động tác xoay thân, vặn người, và ngồi xuống ghế, như thể đây là sự kiện rất quan trọng, cần được phản ứng ngay lập tức. “Nhanh lên nào! Luôn đi! Giờ là cơ hội của chúng ta. Đi thôi. Trước khi người khác vào đó trước. Cách đây ba hàng ghế có một bà béo, nãy giờ cứ lần lượt lấy đồ ra. Bà ta mà vào được trước thì chúng ta coi như xong!” Bị phấn khích quá đà (và đối với cô ta, mọi thứ trên đời đều mang vẻ phấn khích đầy tuyệt diệu, hứng khởi), cô ta thậm chí còn nhẹ tay đẩy người bạn đồng hành và thúc giục, “Chạy đi! Giữ cửa cho chúng ta. Có khi nếu thấy cô ở đó sẵn rồi, bà ta sẽ thay đổi ý định.”

Rất độc ác và nhẫn tâm, cô ta lập tức chọc vài chỗ trên người của người chồng đang ngủ, thúc cho anh ta tỉnh lại.

“Nhanh lên! Hugh! Cái túi hành lý qua đêm! Bọn em sẽ lỡ cơ hội mất. Trên đó kìa, đồ ngốc. Trên cái giá đó.”

“Được rồi, em bình tĩnh nào,” anh chàng Hugh ngái ngủ làu bàu, mắt vẫn chôn kín dưới vành mũ. “Nói, nói, nói. Buôn, buôn, buôn. Đàn bà sinh ra chỉ để vận động cơ hàm.”

“Đàn ông sinh ra chỉ để ăn một cú thọc vào hàm, nếu anh ta không chịu nhanh cái tay lên.”

Anh ta cuối cùng cũng chịu đẩy mũ ra. “Em muốn anh làm gì nào? Em tự mình lấy nó xuống rồi còn gì.”

“Hãy bỏ cái cặp chân to đùng của anh ra để bọn em đi qua! Anh đang chắn đường.”

Anh ta thực hiện một động tác như rút câu, co gập chân về phía người, ôm lấy chúng, rồi lại dãn ra sau khi họ đã đi qua.

“Hai người đi đâu mà vội thế?” anh ta ngây thơ hỏi.

“Nghe có ngớ ngẩn không cơ chứ?” Patrice bình phẩm với cô bạn đồng hành.

Họ gần như chạy dọc lối đi, không buồn giải thích gì thêm cho anh ta.

“Cái tên kia mặc áo cỡ 36 đấy, thế mà chẳng giúp ích được gì cho tôi lúc xảy ra trường hợp khẩn cấp cả,” cô ta than phiền trên đường đi, tay đong đưa bộ đồ nghề.

Anh ta tò mò quay đầu nhìn theo họ, hoàn toàn không hiểu gì hết. Thế rồi thốt lên, “Ồ.” Giờ anh ta đã hiểu họ đi đâu, mặc dù không rõ sao phải rối lên như thế. Sau đó anh ta lại kéo sụp mũ xuống mũi, tiếp tục giấc ngủ gà gật sau khi bị đám phụ nữ làm loạn lên phá ngang.

Vào lúc này, Patrice đã đóng cánh cửa mạ crôm lại đằng sau, và vặn nhẹ cái khóa bên trong để được riêng tư. Thế rồi cô ta trút ra một hơi thở dài dằng dặc. “Đó. Chúng ta vào được rồi. Và ai đang giữ thì là của người đó. Tôi sẽ ở trong này lâu tùy thích,” cô quả quyết tuyên bố, đặt cái túi hành lý qua đêm xuống và mở nắp ra. “Nếu có ai khác muốn vào đây, họ sẽ phải đợi. Đằng nào thì nơi này cũng chỉ có đủ chỗ cho hai người. Và kể cả nếu có hai người nào khác vào đây, họ phải là bạn thân.”

“Đằng nào chúng ta cũng gần như là những người cuối cùng còn thức rồi,” Helen nói.

“Đây, cô có muốn dùng không?” Patrice chìa ra một tay đầy khăn giấy xốp lau mặt lấy ra từ trong túi; cô chia chúng cho bạn mình.

“Hồi ở bên Anh tôi nhớ mấy thứ này ghê lắm. Có kiếm đằng trời cũng không thể nào tìm được. Tôi cứ hỏi, hỏi suốt, nhưng mà người ta không hiểu ý tôi muốn nói đến thứ gì...”

Cô ta ngừng lại, đưa mắt nhìn người bạn đồng hành.

“À, cô chẳng có gì cần phải lau đi nhỉ? Thế thì đây, bôi một chút này lên; sau đó cô sẽ cần lau nó đi.”

Helen cười phá lên. “Cô làm tôi buồn cười quá,” cô nói với vẻ ngưỡng mộ đầy tiếc nuối.

Patrice gù vai lại và nhăn nhó đầy tinh quái. “Đây giống như lần ăn chơi cuối cùng của tôi. Kể từ đêm mai chắc tôi sẽ phải hành xử thật đúng mực. Phải trầm tính và không say xỉn.” Patrice xị mặt xuống, và đan tay vào nhau, đặt lên trên bụng, giả làm một vị linh mục nghiêm trang.

“À, bởi vì cô phải gặp mặt gia đình nhà chồng,” Helen nhớ lại.

“Hugh nói họ không đến mức như thế đâu; tôi chẳng việc gì phải lo lắng cả. Nhưng tất nhiên có thể anh ấy hơi thiên vị họ. Nếu anh ấy không như vậy thì tôi đã chẳng coi anh ấy ra gì.”

Cô ta bôi lên mỗi bên má một vòng tròn trắng bí hiểm, và thoa chúng ra khắp nơi, miệng há ra suốt lúc bôi trát, mặc dù bản thân cái hành động ấy không liên quan gì đến quy trình kia cả.

“Cô cứ dùng tự nhiên đi,” cô ta mời. “Cho ngón tay vào và lôi lấy một khối ra. Tôi không biết chắc nó có tác dụng gì, nhưng nó có mùi thơm, thế nên chẳng có gì để mà mất cả.”

“Điều cô nói với tôi có thật không vậy?” Helen vừa bắt chước cô ta vừa hỏi chuyện. “Việc cho đến nay họ thậm chí chưa bao giờ thấy mặt cô? Tôi không thể tin được.”

“Thề có Chúa, cả đời họ chưa lần nào thấy mặt tôi hết. Tôi gặp Hugh bên Anh, như đã nói với cô hồi chiều rồi đó, chúng tôi kết hôn và tiếp tục sống bên đó cho đến gần đây. Cha mẹ tôi đã qua đời và tôi thì nhận được học bổng, theo học âm nhạc, còn anh ấy làm việc cho một cơ quan chính phủ; cô biết đấy, một trong số mấy cơ quan có tên viết tắt. Bố mẹ anh ấy thậm chí chẳng biết mặt tôi trông thế nào!”

“Cô thậm chí chưa từng gửi ảnh cho họ sao? Ngay cả sau khi đã kết hôn ư?”

“Chúng tôi chưa bao giờ chụp tấm ảnh cưới nào; cô biết lớp trẻ chúng ta thế nào rồi đấy. Bùm, bùm, bùm! Ào một cái là chúng tôi đã kết hôn xong. Mấy lần tôi định gửi cho họ một bức ảnh, nhưng chẳng có tấm hình nào khiến tôi ưng ý. Tôi hơi bị khớp mà, cô hiểu chứ; tôi muốn tạo ấn tượng ban đầu thật tốt. Thậm chí Hugh đã có lần thu xếp cho tôi chụp cùng một nhiếp ảnh gia, và lúc thấy mấy bản in thử thì tôi nói luôn, ‘Muốn gửi mấy tấm này về thì phải bước qua xác em!’ Bố mấy ông nhiếp ảnh gia Pháp! Tôi biết cuối cùng mình sẽ gặp họ thôi và ảnh chụp thì cứ... cứ... ít nhất là mấy tấm tôi chụp thì như thế. Thế là tôi nói với anh ấy rằng, ‘Em đã đợi lâu đến thế này rồi, giờ em sẽ không gửi tấm nào cho cha mẹ hết. Thay vào đó, em sẽ để dành để tạo sự bất ngờ, để họ được nhìn thấy em bằng xương bằng thịt khi họ được gặp mặt em. Như vậy, họ sẽ không có kỳ vọng sai lệch gì và sẽ không bị thất vọng.’ Hồi trước tôi còn kiếm duyệt toàn bộ thư từ của anh ấy nữa, không để cho anh ấy miêu tả tôi. Cô cứ tưởng tượng mà xem anh ấy tả kiểu gì: ‘Mona Lisa’, ‘thần Vệ Nữ trên mảnh vỏ sò’. Tôi bảo là, ‘Anh không được viết thế!’ và gạch bỏ nó đi mỗi khi phát hiện ra. Chúng tôi hay giành nhau kiểu đó, đuổi nhau chạy quanh phòng, tìm cách lấy lại bức thư hay để bức thư tránh xa tầm tay của tôi.”

Patrice trở nên nghiêm túc một lúc. Hoặc ít nhất là cố giữ vẻ nghiêm túc hết mức có thể.

“Cô biết không, giờ thì tôi lại có phần ước giá mà mình không làm chuyện ấy. Ý tôi là chơi trốn tìm với họ như thế. Giờ tôi lại thấy sợ. Cô có nghĩ là họ sẽ thực sự thích tôi không? Nhỡ mà họ không thích thì sao? Nhỡ mà họ luôn hình dung tôi là một con người khác hẳn, và...”

Cô ta chẳng khác nào cậu nhóc trong vở kịch trên sân khấu, cái cậu nhóc cứ lải nhải về một ông kẹ do chính mình nghĩ ra cho đến khi tự làm mình phát hoảng.

“Làm thế nào để giữ nước lại trong này nhỉ?” cô ta tự ngắt ngang lời mình, tay gõ nhẹ lên cái chặn nước bên trong bồn rửa. “Cứ mỗi lần tôi cho đầy nước bên trong, nó lại chảy tuột hết.”

“Tôi nghĩ là phải vặn nó một chút, sau đó nhấn nó xuống.”

Patrice tháo chiếc nhẫn cưới trước khi thò tay vào. “Giữ giúp tôi cái này, tôi muốn rửa tay. Tôi luôn sợ sẽ làm mất nó. Đã có lần nó bị trôi tuột xuống cái lỗ thoát nước bên Anh, và người ta phải tháo nguyên một phần đường ống ra mới tìm lại được.”

“Trông nó đẹp quá,” Helen buồn bã nói.

“Đẹp thật nhỉ?” Patrice đồng ý. “Cô thấy không? Tên chúng tôi được khắc cạnh nhau, ở mặt trong của chiếc nhẫn. Một ý tưởng dễ thương đấy chứ? Cô đeo nó lên ngón tay giúp tôi một phút nhé, thế cho an toàn.”

“Chẳng phải làm thế sẽ gặp xui xẻo sao? Ý tôi là, cô tháo nó ra và để tôi đeo vào ấy?”

Patrice vênh váo hất đầu. “Tôi không thể gặp xui xẻo được,” cô tuyên bố. Nghe như thể một lời thách thức.

Còn tôi, Helen rầu rĩ nghĩ thầm, thì không thể nào gặp may mắn được.

Cô mê mẩn dõi theo chiếc nhẫn chậm rãi trượt xuống hết chiều dài ngón tay mình, rất dễ dàng, không cần dùng lực. Việc này mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc khác thường, như thể đáng ra nó phải được thực hiện từ rất lâu rồi, như thể nó đúng ra phải nằm ở đó, và bấy lâu nay cô cứ bị thiếu thốn.

Vậy ra cảm giác ấy là như thế này! Cô chua chát tự nhủ.

Con tàu vẫn xình xịch lăn bánh, nhưng vì họ đang ở trong này, tiếng gầm rú đầu tàu bị giảm xuống thành tiếng lanh canh khẽ khàng.

Patrice bước lùi lại, cuối cùng cũng đã hoàn tất công việc rửa ráy. “Rồi đó, đây là đêm cuối cùng của tôi,” cô ta thở dài. “Vào giờ này đêm mai, chúng tôi sẽ về đến nơi, và điều tệ hại nhất sẽ trôi qua.” Cô ta nắm chặt lấy tay mình, hơi run rẩy vì sợ. “Tôi hi vọng họ thích người họ sắp sửa đón vào nhà.” Cô lo lắng liếc nhìn hình ảnh mình trong gương, chinh lại mái tóc.

“Cô sẽ ổn thôi, Patrice,” Helen lặng lẽ trấn an. “Làm gì có ai lại không thích cô được chứ.”

Patrice ngoắc ngón tay lại và giơ lên cho cô xem. “Hugh nói bố mẹ anh ấy rất giàu có,” cô ta tiếp tục lan man. “Đôi khi như vậy làm mọi sự tồi tệ hơn hẳn.” Cô ta cười khúc khích khi nhớ lại. “Tôi đoán chắc là họ giàu lắm. Tôi biết họ thậm chí còn gửi cho chúng tôi tiền để trở về nhà. Suốt thời gian ở bên đó, chúng tôi luôn phải thắt lưng buộc bụng. Nhưng chúng tôi được vui ra trò. Tôi nghĩ lúc duy nhất ta có thể vui vẻ được là khi ta phải thắt lưng buộc bụng, cô có nghĩ thế không?”

“Đôi khi... thì không đâu,” Helen nhớ lại, nhưng cô không trả lời.

“Mà thôi,” cô bạn của cô lại tiếp tục nói, “ngay khi họ phát hiện ra tôi sắp sinh em bé, mọi chuyện lập tức được quyết định! Họ không chấp nhận để tôi sinh ở bên kia. Thực ra thì chính tôi cũng không muốn mấy, và Hugh cũng thế. Trẻ con cần được sinh ra ở nước Mỹ tươi đẹp, cô có nghĩ vậy không? Đó là điều tối thiểu ta có thể làm cho chúng.”

Đôi khi đó là tất cả những gì ta có thể làm cho chúng, Helen nhăn nhó nghĩ thầm,...và cho chúng mười bảy xu nữa.

Giờ đã đến lượt cô xong xuôi.

Patrice thúc giục, “Đằng nào chúng ta cũng đã ở trong này rồi, hãy ở lại đủ lâu để làm một điếu xì gà. Có vẻ chúng ta không giữ chân ai cả. Và nếu chúng ta mà nói chuyện ở ngoài kia, có thể người ta sẽ suỵt cho mình im lặng; tất cả bọn họ đều đang cố ngủ.” Ngọn lửa nhấp nháy bùng lên từ chiếc bật lửa, tạo ra một bóng màu đồng phản chiếu trên gương và lớp crôm sáng loáng xung quanh. Patrice phà một hơi thở dài đầy khoan khoái. “Thật thích khi được nói chuyện với một cô bạn gái trước khi đi ngủ. Đã lâu lắm rồi tôi mới có dịp như thế này. Chắc phải kể từ hồi còn ở trường. Hugh nói rằng trong tâm can, tôi là người đàn bà nữ tính.” Cô ngưng lại giữa chừng và nghĩ về câu đó, đầu hơi nghiêng với vẻ khó hiểu. “Thế là tốt hay xấu nhỉ? Tôi phải hỏi lại anh ấy mới được.”

Helen không thể kiếm chế được nụ cười. “Tôi đoán là tốt. Tôi không muốn phải làm một người đàn bà nam tính đâu.”

“Tôi cũng không!” Patrice vội vã đồng tình. “Nó luôn khiến tôi mường tượng ra cái kiểu người nói năng bỗ bã và phun nước miếng phì phì từ khóe miệng.”

Cả hai cùng cười khúc khích một lúc. Nhưng tâm trí như cánh bướm của Patrice đã lại bay sang chủ đề tiếp theo lúc vẩy tàn thuốc vào trong thùng rác rồi. “Không biết liệu sau khi về nhà tôi có được hút thuốc thoải mái như thế này không nhỉ?” Cô nhún vai. “Mà thôi, vẫn còn có phía sau cái nhà kho.”

Và rồi tự nhiên cô lại nói về tình trạng chung của họ.

“Cô có sợ không? Cô biết đấy, về chuyện đó ấy?” Helen thừa nhận bằng ánh mắt.

“Tôi cũng thế.” Patrice đăm chiêu hút một hơi. “Tôi nghĩ mọi người đều thế, không ít thì nhiều, cô có nghĩ thế không? Đàn ông không nghĩ rằng chúng ta sợ. Tất cả những gì tôi cần làm là nhìn vào Hugh...,” mấy lúm đồng tiền của cô lõm sâu thêm với vẻ bông lơn... “và tôi có thể thấy anh ấy đã sợ hết phần cho cả hai rồi, thế nên tôi không để lộ là mình cũng đang sợ. Và tôi trấn an anh ấy.”

Helen tự hỏi cảm giác có người để cùng đem chuyện ấy ra nói là như thế nào.

“Họ có hài lòng về chuyện này không?”

“Ôi, tất nhiên rồi. Họ sướng run người. Cô biết đấy, đứa cháu đầu tiên mà. Họ thậm chí không buồn hỏi chúng tôi có muốn quay về không. ‘Hai đứa sẽ trở về nhà,’ và đơn giản chỉ thế thôi.”

Cô chĩa phần còn lại của điếu xì gà về phía vòi nước, để dòng nước nhỏ tưới đẫm nó.

“Sẵn sàng chưa? Chúng ta quay lại chỗ ngồi nhé?”

Cả hai người họ đều đang thực hiện những việc lặt vặt. Cuộc đời chỉ có vậy thôi, một chuỗi những việc nho nhỏ không ngừng, kéo dài suốt đời. Và rồi tự nhiên một việc lớn nhảy vào - và những việc lặt vặt biến đi đâu hết rồi, chúng ra sao rồi, chúng là thứ gì vậy nhỉ?

Tay cô đặt lên cửa, kéo ngược cái then cài mà hồi nãy Patrice đã khóa lại, lúc họ bước vào trong này. Patrice đang ở đâu đó đằng sau, bỏ thứ gì đó trong bộ đồ trang điểm mở nắp, chuẩn bị đóng lại và mang theo. Cô có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh cô ấy trong những tấm crôm lát trên tường trước mặt. Những việc lặt vặt. Những việc lặt vặt đã cấu thành nên cuộc đời. Những việc lặt vặt ngưng lại...

Các giác quan của cô đánh lừa bản thân. Không có thời gian để cho chúng đồng nhất được với việc đang xảy ra. Chúng lừa dối cô. Mới đầu, cô cứ ngờ ngợ rằng mình đã làm hỏng cánh cửa, làm nó bật ra ngoài. Đơn thuần chỉ bằng cách chạm vào cái then cài nhỏ bé. Cứ như thể cô đang khiến toàn bộ cánh cửa đổ ụp vào người mình. Như thể nó bật tung hẳn ra khỏi khung, bản lề và mọi bộ phận khác. Ấy nhưng nó không hề bật ra, không hề tự tách rời, không hề tẽ ra khỏi cái phần tường mà nó gắn bên trong. Thế nên cái cảm giác ngờ ngợ thứ hai, cũng sai lệch không kém và cũng chỉ diễn ra trong vài giây, là toàn bộ bức tường của căn phòng này, bao gồm cửa và mọi thứ khác, đang lật nhào xuống, đe dọa sẽ ụp lên người cô. Ấy nhưng chuyện ấy cũng không hề xảy ra. Thay vào đó, nguyên cả căn phòng như lộn ngược lên trời, di chuyển trên một trục quay điên rồ, khiến cho bức tường trước mặt cô nãy giờ, đã biến thành mái trần trên đầu cô; khiến cho mặt sàn cô đứng trên từ nãy giờ biến thành bức tường thẳng trước mặt cô. Cánh cửa đã tuột hẳn khỏi tầm với; trở thành một cánh cửa sập đóng kín trên đầu, không cách nào với đến.

Mấy ngọn đèn tắt ngấm. Đèn đuốc đều đã biến mất, ấy nhưng những hình ảnh mà các giác quan của cô cảm nhận được, bấy giờ đang quay cuồng trong tâm trí, sinh động đến mức chúng như tự mình phát sáng trong bóng tối; cô phải mất một khoảng thời gian tương đối lâu mới nhận ra được mình đang chìm trong bóng tối kín bưng như hũ nút, không thể nhìn bằng mắt được nữa. Chỉ có thể quan sát sự vật qua dư ảnh của nỗi kinh hoàng tưởng tượng trong đầu.

Cô cảm thấy buồn nôn như thể đường ray thay vì làm từ các thanh thép cứng, đã mềm oặt ra, biến thành các dải ruy băng gọn sóng, còn con tàu thì vẫn cố chạy theo đường cong của chúng. Toa tàu như trồi lên thụp xuống, chẳng khác nào đi trên một đường ray dẫn qua nơi thắng cảnh, đi qua những khoảng trồi lên thụp xuống áp sát nhau, càng lúc càng nối đuôi nhau xuất hiện nhanh hơn, và nhanh hơn. Có tiếng nứt toác, cạ nhau xa xăm, dần tiến lại gần, càng gần càng nghe to. Nó gợi cho cô nhớ đến cái cối xay cà phê mình từng có, hồi còn nhỏ. Nhưng cái cối đó không hút cô vào trong mõm, nghiền nát mọi thứ trong tầm nhìn như cái toa tàu hiện đang làm.

“Hugh!” Cái sàn tàu tách lìa như đang gào lên đằng sau cô. Chỉ đúng một lần.

Sau đó thì sàn nhà trở nên im lặng.

Cô ý thức được vài điều nho nhỏ. Các mối nối tách lìa ra, và các khối kim loại nặng bị ép cong vào nhau trên đầu cô, cho đến khi khoảng không chứa đựng cô không còn là bốn khung vuông nữa, mà đã mang hình dáng chiếc lều. Bất chợt bóng tối thoáng ngập tràn một quầng tái nhợt đầy ma mị, vừa nóng vừa chua lè. Hơi nước thoát ra. Sau đó quầng sáng kia lại nhạt nhòa, và bóng tối đen thẫm một lần nữa ập về. Một ngọn sáng màu cam bé xíu bừng lên đâu đó đằng xa. Thế rồi nó lại yếu ớt, mờ đi, và cũng biến mất.

Giờ không có bất cứ âm thanh nào nữa, không có bất cứ chuyển động nào nữa. Mọi thứ đều tĩnh lặng, mơ màng và chìm trong quên lãng. Đây là trạng thái gì vậy nhỉ? Giấc ngủ à? Hay là cái chết? Cô không nghĩ vậy. Nhưng đây cũng chẳng phải sự sống. Cô vẫn nhớ sự sống; mới vài phút trước vẫn còn sự sống mà. Sự sống chứa đựng rất nhiều ánh sáng, người, chuyển động, và âm thanh.

Đây chắc chắn phải là một thứ gì khác. Một giai đoạn chuyển giao nào đó, một tình trạng nào đó mà cho đến nay chưa ai nói cho cô biết cả. Không phải sự sống, cũng chẳng phải cái chết, mà là thứ gì đó ở trung gian.

Nhưng dù có là gì thì nó cũng chứa đựng đau đớn, chỉ toàn đau đớn, không có gì ngoài đau đớn. Cơn đau mới đầu còn nhỏ, nhưng rồi lớn dần, và lớn dần. Cô thử nhúc nhích, nhưng không thể. Một vật mảnh, tròn tròn, lạnh lẽo và ướt nước, nằm dưới chân đang ghì cô xuống. Nó vắt thẳng qua người cô, như một ống nước bị chệch ra khỏi khớp nối.

Con đau cứ lớn dần, lớn dần. Nếu có thể hét lên được có khi nó đã dịu đi. Nhưng dường như cô không thể làm thế.

Cô đưa tay lên miệng. Trên ngón tay thứ ba, cô đụng phải một vòng tròn kim loại nhỏ, một chiếc nhẫn đã được đeo vào. Cô cắn lên nó. Làm vậy cũng đỡ, giúp giảm đau đớn đi một chút. Cơn đau càng lớn, cô càng cắn mạnh...

Cô nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ khàng của chính mình, và cô nhắm mắt. Cơn đau đớn biến mất. Nhưng nó mang mọi thứ khác theo cùng, mang cả suy tư, kiến thức, nhận thức.

Cô lại miễn cưỡng mở mắt ra. Đã được mấy phút chưa? Hay là mấy tiếng? Cô không biết. Cô chỉ muốn ngủ, ngủ thêm chút nữa. Suy tư, kiến thức, nhận thức, tất cả cùng quay lại. Nhưng cơn đau thì không quay lại; có vẻ nó đã biến đi hẳn rồi. Thay vào đó là cái cảm giác chán ngán. Cô nghe thấy tiếng rên khe khẽ ư ử của mình, tựa như chú mèo con. Liệu đó có phải tiếng rên của cô không nhỉ?

Cô chỉ muốn ngủ, muốn được ngủ tiếp. Nhưng người ta lại gây ồn ào quá thể, không cho cô được ngủ. Đó là tiếng gõ leng keng, nện lên những tấm thiếc rời và cậy bỏ vật dụng. Cô hơi ngả đầu sang bên để phản đối...

Một cột ánh sáng yếu ớt từ đâu đó chiếu trên đầu cô. Nó cứ như một ngón tay dài, gầy gò, một nan hoa, thọc xuống tìm cô, chĩa vào người cô, cố tìm ra cô trong bóng tối.

Nó không chiếu trúng đích mà cứ tiếp tục thọc sai chỗ tìm cô, khắp xung quanh cô.

Cô chỉ muốn ngủ. Cô khẽ kêu lên một tiếng phản đối - nhưng có phải cô là người thốt lên không nhỉ? - và chợt mọi thứ nhốn nháo hẳn lên, tiếng nện nhanh hơn, tiếng cạy trở nên hỗn loạn hơn.

Thế rồi tất cả đồng loạt dừng lại, ngưng toàn bộ, và một giọng đàn ông vang lên ngay bên trên đầu cô, nghe trống rỗng và nhòe nhoẹt kỳ lạ, như thể đang nói qua một cái ống.

“Bình tĩnh nhé. Chúng tôi đến cứu cô đây. Chỉ thêm một phút nữa thôi, cô gái. Cô có chịu được không? Cô có bị thương không? Cô có bị đau không? Cô ở dưới đó một mình à?”

“Không,” cô yếu ớt nói. “Tôi. tôi vừa sinh con ở dưới này.”