Chương 6
Quá trình phục hồi chẳng khác nào tiến trình cân bằng hóa một giai đoạn chí điểm bị lệch chuẩn rất nghiêm trọng. Mới đầu mọi thời điểm đều là ban đêm, màn đêm địa cực triền miên, với các khoảng thời gian ban ngày ngắn ngủi, mỗi lần chỉ kéo dài tầm một, hai phút. Đêm là lúc cô ngủ và ngày là lúc tỉnh táo. Thế rồi dần dần, ngày dãn dài ra và đêm thu ngắn lại. Bấy giờ, thay vì có nhiều khung thời gian ngày chia nhỏ trong hai mươi bốn tiếng, chỉ còn có một khung ngày dài xuất hiện giữa mỗi chu kỳ, theo cái kiểu đúng chuẩn. Không bao lâu sau, nó thậm chí còn bắt đầu trùng lặp vào với nhau, kéo dài sau khi mặt trời đã lặn và lấn vào một hay hai tiếng đầu của buổi chiều tối. Bây giờ, thay vì trong một đêm xuất hiện nhiều khung thời gian ngày phân mảnh, nó đã trở thành trong một ngày có nhiều khung thời gian đêm phân mảnh. Những lần chợp mắt hay thiu thiu ngủ. Chí điểm đã bị đảo lộn.
Quá trình phục hồi còn tồn tại trên một chiều không gian thứ hai, song song với nó. Đồng hành cùng với thời gian là không gian vật lý. Ngày càng kéo dài thì kích thước của không gian xung quanh cô lại càng dãn nở ra. Ban đầu mỗi lần nhận thức của cô chỉ có thể ghi nhận được một vùng không gian nhỏ; cái gối đằng sau đầu cô, một phần ba phía trên giường, một gương mặt mờ nhạt nằm chếch ở bên mình, cúi nhìn cô, bỏ đi, và rồi quay lại. Và quan trọng hơn tất thảy mọi thứ khác là một hình hài nhỏ nhắn, được phép rúc trong tay cô, mỗi lần chỉ vài giây. Một thứ còn sống, ấm áp và là của cô. Khi ấy cô trở nên tràn trề sinh lực hơn bất cứ lúc nào khác. Nó là đồ ăn, thức uống và ánh nắng mặt trời; nó là sợi dây kéo cô về với cuộc sống. Những thứ còn lại đều nhạt nhòa, chìm trong khoảng xa xám xịt, mờ sương trải rộng xung quanh.
Nhưng ngay cả cái vùng tâm điểm nhìn thấy được này cũng nới rộng ra. Bấy giờ nó đã nới ra đến chân giường. Sau đó nó nhảy vọt qua đó, lan đến cái vùng bao quanh của căn phòng, sàn phòng bị khuất tầm mắt. Thế rồi nó ra đến các bức tường của căn phòng, ở cả ba phía, và tạm không thể đi xa hơn được nữa, bị chúng chặn lại. Nhưng đó không phải do hạn chế hay thiếu hụt khả năng nhận thức nữa, mà là hạn chế của trang thiết bị. Ngay cả mắt người khỏe mạnh cũng không có khả năng nhìn xuyên tường.
Đây là một căn phòng dễ chịu. Một căn phòng vô cùng dễ chịu. Không thể ngẫu nhiên tạo ra được hiệu ứng như thế. Nó hết sức trực tiếp, hết sức ngập tràn; mọi yếu tố trong phòng đều được căn rất chuẩn: bao gồm màu sắc, kích thước, thanh âm, sự thanh thản và khỏe mạnh của cơ thể, và quan trọng hơn cả, cái cảm giác an toàn và được ở nơi thánh địa, cảm giác cuối cùng cũng được thuộc về đâu đó, cảm giác đã tìm được một chốn nương thân, một bến cảng, cảm giác được yên ổn. Bởi vậy, hẳn đây là một nơi ra đời nhờ kĩ năng và kiến thức khoa học, nhờ chúng mà đạt được cái hiệu ứng tích lũy được tâm trí cô đánh giá là dễ chịu.
Cái cảm giác tổng thể nó mang lại là một sắc ngà ấm áp, rực rỡ, chứ không phải màu trắng lạnh lẽo, vô hồn. Ở bên phải cô có một cửa sổ, với một tấm rèm mành. Và khi tấm rèm ấy được kéo lên, ánh mặt trời tràn vào, rắn đặc như phiến đá, chẳng khác nào một khối quặng đồng và vàng. Lúc chúng được buông xuống, các luồng tia xẻ nhỏ nhòe đi và tạo thành màn sương mờ ảo, các mảng đồng pha vàng lốm đốm bám trên toàn bộ cửa sổ như một vầng hào quang. Và có đôi lần họ kéo mấy tấm che áp hẳn vào nhau, tạo ra vùng không gian hoàng hôn xanh dịu bên trong căn phòng, và ngay cả như vậy cũng thật dễ chịu, giúp ta dễ dàng khép mắt và ngủ ngon.
Ngoài ra, lúc nào cũng có hoa đặt ở chỗ cô, ngay gần đầu giường. Màu hoa không bao giờ xuất hiện đến hai lần. Hẳn chúng được thay đổi hàng ngày. Chúng có lặp lại, nhưng không bao giờ lặp lại liền nhau. Vàng, và hôm sau chuyển sang hồng, rồi ngày hôm sau nữa thì sang tím và trắng, và rồi ngày hôm sau lại quay về với vàng. Cô bắt đầu ngóng trông chúng. Chúng khiến cô muốn mở mắt ra để xem lần này sẽ là màu gì. Có khi đó là lý do chúng được đặt ở đó. Gương mặt sẽ mang chúng đến và chìa ra gần để cô ngắm chúng, và sau đó lại đặt về chỗ cũ.
Hàng ngày, những từ đầu tiên cô thốt ra là, “Cho tôi gặp con trai tôi.” Nhưng ngay sau đó, hay gần như ngay sau đó, sẽ luôn là, “Cho tôi ngắm mấy bông hoa của tôi.”
Được một thời gian sau thì bắt đầu có trái cây. Mới đầu thì không có luôn, mà phải đến một lúc sau, lúc cô bắt đầu có cảm giác thèm ăn trở lại. Chúng được đặt ở một chỗ khác, không được gần lắm, ở bên cửa sổ. Trái cây đặt trong một cái giỏ, trên quai xách được buộc một chiếc nơ xa-tanh. Trái cây cũng không bao giờ giống nhau. Nghĩa là chúng không bao giờ được sắp xếp theo cùng một kiểu hay tỉ lệ của các chủng loại giống nhau, và không bao giờ có bất cứ vết thâm hỏng nào dù là nhỏ nhất, thế nên cô biết hẳn mỗi ngày đều có trái cây mới. Cả cái nơ xa-tanh cũng không bao giờ giống nhau, thế nên có lẽ chiếc giỏ cũng thế. Một giỏ đầy trái cây tươi mới mỗi ngày.
Và ngay cả nếu cô không thấy chúng có ý nghĩa ngang với đám hoa, thì cũng bởi hoa là hoa và trái cây là trái cây. Nhìn ngắm chúng cũng vẫn thích theo kiểu riêng. Những trái nho xanh dương và xanh lá, cả mấy trái màu tím nữa, được ánh dương chiếu vào và ban tặng sự bóng lộn chẳng khác nào cửa sổ nhà thờ; những trái lê Bartlett, với phần má vàng mang sắc hồng trông cứ như đáng ra phải là của táo; những trái đào phủ lông vàng mướt; những trái quýt bé nhỏ linh lợi; những trái táo căng đầy máu nóng, trông cứ như ngả hẳn sang tím.
Ngày nào cũng thế, chúng được đặt trong tấm lót xanh thẫm mát rượi, cứng cáp.
Cô không ngờ bệnh viện lại chăm sóc chu đáo đến thế. Cô không biết họ lại chu cấp những thứ như vậy cho bệnh nhân; kể cả những người chỉ có mười bảy xu trong ví - hoặc đáng ra sẽ như thế, nếu họ có ví lúc nhập viện.
Đôi khi cô nghĩ về quá khứ, nhớ lại nó, chiêm nghiệm lại nó, cho dù nó chẳng nhiều nhặn gì. Nhưng nó khiến cho bóng tối tràn vào căn phòng, làm mờ đi các góc phòng sáng rõ, thậm chí khiến những cột nắng dày như xà nhà chiếu vào từ cửa sổ trở nên mỏng manh hơn, khiến cô muốn kéo chăn sát lại quanh vai mình, và thế là cô học cách tránh nghĩ về nó, tránh khơi dậy nó.
Cô nghĩ thầm.
Mình ở trên một đoàn tàu. Mình ở trong phòng vệ sinh với một cô gái trẻ.
Cô có thể nhớ được vẻ sáng bóng của lớp kim loại trên các món đồ trong phòng và các tấm gương. Cô có thể thấy gương mặt của cô gái kia; ba lúm đồng tiền xếp thành hình tam giác, mỗi má có một lúm, một lúm thì ở dưới cằm. Nếu thật sự cố gắng, cô thậm chí còn có thể cảm nhận lại sự lắc lư và rung chuyển, cái cảm giác chân hơi bấp bênh kia. Nhưng làm vậy sẽ khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn, bởi vì cô biết tiếp theo, chỉ vài giây sau thôi, chuyện gì sẽ xảy ra. Giờ thì cô biết điều ấy, nhưng hồi đó thì không. Khi đến đoạn đó, cô thường vội vã tắt phụt hình ảnh mình mường tượng ra, như thể nó là chiếc công tắc đèn, để ngăn không cho xuất hiện điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Cô nhớ về New York. Cô nhớ về cánh cửa không chịu mở. Cô nhớ về dải vé một chiều rơi ra từ chiếc phong bì. Đó là lúc bóng tối thực sự quây lấy cô, đen đặc và nặng nề. Đó là lúc nhiệt độ căn phòng thực sự tụt xuống. Nó xảy ra mỗi khi cô cho tâm trí lui ra đằng sau chuyến tàu, nhớ đến New York, nhớ đến những gì ở phía bên kia dấu mốc đó.
Cô nhanh chóng nhắm mắt, nghiêng đầu trên gối, và xua đuổi quá khứ...
Hiện tại dịu dàng hơn hẳn. Và bất cứ lúc nào trong ngày, ta cũng có thể được thoải mái. Ta có thể thoải mái mà không cần phải cố gắng. Hãy ở trong hiện tại, hãy để hiện tại được tồn tại. Hiện tại là chốn an toàn. Đừng rời bỏ nó - bất kể theo chiều hướng nào, đi tới hay đi lui. Bởi vì ngoài kia, xung quanh nó chỉ có bóng tối, và ta không biết mình sẽ đụng phải thứ gì. Hãy ngồi im, nằm im, ở nguyên chỗ hiện tại.
Cô mở mắt ra và lại cảm thấy ấm áp. Ánh mặt trời tràn vào, dày, ấm áp và mạnh mẽ đến mức đủ sức đẩy một chiếc xe trượt băng từ khung cửa sổ xuống dưới sàn. Các chùm hoa đa sắc, giỏ trái cây thắt nơ. Sự im lặng êm dịu bao trùm xung quanh. Chẳng bao lâu nữa người ta sẽ lại đưa hình hài bé nhỏ kia vào, để nó rúc vào người cô, và cô sẽ nếm trải niềm hạnh phúc ấy, niềm hạnh phúc của một thứ mới mẻ, khiến ta chỉ muốn ôm lấy nó trong vòng tay và không bao giờ buông ra.
Hãy để cho hiện tại được tồn tại. Hãy để cho hiện tại được kéo dài. Đừng hỏi, đừng tìm kiếm, đừng nghi ngờ, đừng tranh cãi với nó. Hãy dồn toàn sức lực bấu víu lấy nó.