← Quay lại trang sách

Chương 7

Những đóa hoa cũng chính là sai lầm chết người của cô, khiến cho thực tại kết thúc.

Một ngày nọ, cô muốn lấy một bông hoa. Cô muốn tách một bông ra khỏi đám còn lại, cầm trong tay, và thưởng thức mùi hương ngọt ngào của nó ngay bên dưới mũi mình; chỉ ngắm nhìn vẻ ngoài của chúng thôi, chỉ quan sát chúng theo cấu trúc nhóm đầy trừu tượng thôi không còn đủ nữa.

Lúc bấy giờ chúng đã được đặt lại gần cô hơn. Và bản thân cô cũng có thể cử động thoải mái hơn. Cô nằm ngang người lặng lẽ ngắm chúng được một lúc thì cái thôi thúc kia hình thành.

Có một bông nhỏ, đặt lủng lẳng dưới thấp, cong về phía cô, và cô tính sẽ với lấy bông hoa ấy. Cô quay hẳn sang, để cho người mình được lật hoàn toàn sang bên, và đưa tay về phía nó...

Bàn tay cô nắm lại quanh thân nó, và nó rung lên nhè nhẹ vì bị lực tác động. Cô biết mình sẽ không thể nào bẻ được thân hoa với chỉ một bàn tay, và đằng nào thì cô cũng không muốn làm như thế; không muốn làm tổn hại bông hoa, chỉ muốn mượn một lúc thôi. Thế là cô bắt đầu kéo dọc bông hoa lên khỏi bình, và trong lúc bông hoa dâng dần lên, chừng như mãi không bao giờ lên hết, nó khiến tay cô dâng cao lên, và dần giơ cao lên quá đầu.

Tay cô đập vào phía sau giường, cái chỗ gần cô đến độ có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó nếu không quay hẳn đầu lại, có thứ gì trên đó xóc lên và rung rinh một chút, như thể đe dọa sẽ tách rời ra và rơi xuống.

Cô quay hẳn đầu lại, và thậm chí còn lùi lại khỏi phần sau giường một chút, chuyển sang tư thế nửa ngồi dậy, hành động mà trước giờ cô chưa bao giờ thử, để nhìn nó cho rõ.

Đó là một khung kim loại nhẹ, có hình chữ nhật, một cạnh gắn vào thanh trên cùng của giường, ba bên còn lại thì để không. Bên trong nó là một miếng giấy phẳng, chữ viết nắn nót, trông nhòe nhòe cho đến khi nó ngưng lắc lư sau khi bị cú va của cô thúc phải.

Nó chỉ cách đầu cô có mấy phân, ngay bên trên đầu cô bấy lâu nay, nhưng đến tận bây giờ cô mới nhìn thấy.

Đó là biểu đồ của cô.

Cô chăm chú quan sát nó.

Bất chợt thực tại và bao nhiêu sự an toàn của nó vỡ tan thành từng mảnh, và bông hoa rơi từ bàn tay chìa ra của cô trên mặt sàn.

Ở trên cùng có ba dòng, được viết rất đối xứng. Phần đầu tiên của mỗi dòng được in ra và bỏ trống; phần còn lại thì được viết tay.

Dòng trên cùng ghi, “Khu...”

Và theo sau là, “Thai sản.”

Dòng bên dưới có ghi, “Phòng.”

Và theo sau là, “25.”

Dòng dưới cùng có ghi, “Tên bệnh nhân...”

Và rồi nó là, “Patrice Hazzard.”