Chương 8
Cô y tá mở cửa và nét mặt cô ta biến sắc. Nụ cười héo đi trên khuôn mặt. Từ tận đằng kia cũng có thể phát hiện ra mặt cô ta đã thay đổi, ngay cả khi cô ta chưa lại gần giường.
Cô ta tiến đến và đo nhiệt độ cho bệnh nhân. Sau đó cô ta vuốt thẳng cái biểu đồ.
Bọn họ chẳng ai nói gì cả.
Nỗi sợ hãi hiện diện trong căn phòng. Bóng tối cũng xuất hiện trong căn phòng. Thực tại không còn ở đây nữa. Tương lai đã thế chỗ nó. Mang theo nỗi sợ, mang theo bóng tối, mang theo sự xa lạ; thậm chí còn tệ hơn những gì quá khứ mang lại.
Cô y tá giơ nhiệt kế ra ánh sáng và nhìn nó. Và rồi lông mày cô ta nhíu lại. Cô ta đặt chiếc nhiệt kế xuống.
Cô ta hỏi thật thận trọng, như thể đã tính toán tông giọng và tốc độ nói trước khi phát ngôn ra. Cô ta hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có chuyện gì làm cô thấy khó chịu à? Cô hơi sốt rồi đấy.”
Cô gái trên giường đáp lời bằng cách hỏi ngược lại. Giọng cô đầy sợ hãi, căng thẳng. “Cái thứ đó làm gì trên giường của tôi thế? Tại sao nó lại ở đó?”
“Mỗi bệnh nhân đều có một cái,” cô y tá nhẹ nhàng đáp. “Không sao đâu, chỉ là một...”
“Nhưng nhìn kìa. cái tên. Nó ghi là.”
“Cô thấy sợ khi nhìn thấy tên mình sao? Cô đừng nhìn vào nó. Đáng ra cô không được nhìn thấy nó. Suỵt, giờ thì đừng nói nữa.”
“Nhưng có chuyện này tôi... Nhưng chị phải nói cho tôi nghe, tôi không hiểu..
Cô y tá bắt mạch cho cô.
Và ngay lúc đó, nữ bệnh nhân bỗng nhìn xuống bàn tay mình, lạnh cứng người, tê liệt vì hoảng sợ. Cô nhìn vào vòng tròn nhỏ đính kim cương, bao lấy ngón tay thứ ba. Nhìn vào chiếc nhẫn cưới. Như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy nó, như thể cô không hiểu nó đang làm gì ở đó.
Cô y tá thấy cô hoảng hốt kéo giật, tìm cách tháo bỏ chiếc nhẫn ra. Nhưng nó đâu dễ gì chịu rời ra.
Nét mặt cô y tá lại thay đổi. “Đợi một lát nhé, tôi sẽ quay lại ngay,” cô ta lo lắng nói.
Cô ta đưa bác sĩ vào cùng. Ngay khi họ bước qua bậu cửa, tiếng thì thầm của cô ta ngưng lại.
Ông bác sĩ lại gần giường, áp tay lên trán cô.
Ông ta gật đầu với cô y tá và nói, “Hơi sốt.”
Ông ta nói, “Cô hãy uống cái này đi.”
Nó có vị mằn mặn.
Họ đặt bàn tay cô dưới tấm chăn, để khuất tầm mắt. Đó là bàn tay đeo chiếc nhẫn.
Họ kéo chiếc cốc ra khỏi môi cô. Cô không muốn hỏi bất kỳ câu nào nữa, không muốn hỏi han gì nữa. Dù cô vẫn muốn hỏi, nhưng là vào lúc khác, chứ không phải bây giờ. Có chuyện này cần thông báo cho họ. Mới một phút trước cô vẫn còn nhớ, nhưng giờ nó đã biến mất khỏi đầu cô.
Cô thở dài. Để lúc khác, không phải bây giờ. Bây giờ cô không muốn làm gì ngoài đi ngủ.
Cô quay mặt về phía gối và ngủ thiếp đi.