← Quay lại trang sách

Chương 9

Mọi chuyện lại lập tức ùa về. Nó là thứ đầu tiên cô nhớ đến. Ngay khi liếc thấy mấy bông hoa, ngay khi liếc nhìn thấy mớ trái cây, ngay khi mí mắt cô mở ra và căn phòng xuất hiện. Mọi chuyện lại hồi về ngay tức khắc.

Có thứ gì đó nói với cô rằng: Hành xử dè dặt thôi, nói năng chậm vào. Cẩn thận, cẩn thận. Cô không biết nó là thứ gì hay vì sao nó nói thế, nhưng cô biết mình cần nghe lời dặn đó.

Cô y tá nói với cô, “Cô uống nước cam đi.”

Cô ta nói tiếp, “Từ hôm nay, cô có thể pha chút cà phê uống kèm với sữa. Mỗi ngày pha thêm một chút. Chắc sẽ tuyệt lắm nhỉ?”

Hành xử dè dặt thôi, nói năng cẩn thận vào.

Cô nói, “Chuyện gì đã xảy ra với...?”

Cô nhấp thêm ngụm sữa màu be. Hành xử dè dặt thôi, nói năng chậm vào.

“Với ai?” cuối cùng cô y tá tiếp lời.

Ổi, cẩn thận nào, cẩn thận. “Có một cô gái khác trong phòng vệ sinh trên tàu cùng tôi. Cô ấy có làm sao không?” Cô nhấp một ngụm sữa nữa để dứt câu. Nào, giữ cái cốc cho vững tay; đúng rồi. Đừng để nó bị rung. Đặt nó xuống khay, đều tay và chậm thôi; đúng rồi.

Cô y tá lắc đầu cụt ngủn. Cô ta nói, “Không.”

“Cô ấy chết rồi à?”

Cô y tá không trả lời. Cô ta cũng đang hành xử dè dặt. Cô ta cũng đang dò dẫm tìm cách nói, cô ta cũng đang không hấp tấp. Cô ta nói, “Cô có thân quen gì với cô gái đó không?”

“Không.”

“Cô mới gặp cô ấy trên tàu à?”

“Chỉ trên tàu thôi.”

Cô y tá giờ đã dọn xong đường. Đã an toàn để đi tiếp. Cô y tá gật đầu. Cô ta muộn màng đáp lại câu hỏi nêu ra trước đó hai câu. “Cô ấy đã chết rồi,” cô ta lặng lẽ nói.

Nữ y tá quan sát mặt cô với vẻ trông đợi. Lớp gạch lót vẫn được giữ nguyên hiện trạng; con đường không bị sụp đổ.

Cô ta đánh liều tiến thêm một bước.

“Có ai khác cô muốn hỏi thăm không?”

“Chuyện gì đã xảy ra với...?”

Cô y tá cất cái khay đi, như thể dọn sẵn hiện trường, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc khủng hoảng.

“Với anh ấy à?”

Đúng là mấy từ ấy rồi. Cô mượn luôn chúng. “Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?”

Nữ y tá nói, “Cô chờ tôi một lát.” Cô ta đi ra mở cửa, và ra dấu với ai đó cô không nhìn thấy.

Ông bác sĩ bước vào, cùng với cô y tá thứ hai. Họ đứng đợi ở đó, như thể chuẩn bị giải quyết một ca cấp cứu.

Y tá đầu tiên nói, “Nhiệt độ bệnh nhân bình thường. Mạch bình thường.”

Y tá thứ hai pha thứ gì thứ trong một cái cốc.

Cô y tá đầu tiên, y tá của cô, đứng gần giường. Cô ta nắm lấy tay cô và siết chặt. Cô ta cứ nắm lấy nó như vậy, giữ chặt và rất kiên quyết.

Vị bác sĩ gật đầu.

Liếm đôi môi, cô y tá đầu tiên nói,

“Chồng cô cũng không được cứu, cô Hazzard à.”

Cô cảm thấy mặt mình tái nhợt đi vì sốc. Da cô co khít lại như thể nó quá nhỏ so với người.

Cô nói, “Không, có gì không đúng rồi... Không, mọi người nhầm rồi...”

Vị bác sĩ kín đáo cử động. Ông ta và cô y tá thứ hai nhanh chóng tiến sát chỗ cô.

Có ai đó áp bàn tay mát dịu lên trán cô, ép cô nằm xuống, rất dịu dàng nhưng vẫn dứt khoát; cô không thể xác định được đó là tay ai.

Cô nói, “Không, làm ơn để tôi nói cho mọi người nghe!”

Cô y tá thứ hai ấn thứ gì đó vào môi cô. Cô y tá đầu tiên nắm tay cô, siết chặt và rất ấm áp, như thể muốn nói, “Có tôi đây rồi. Đừng sợ gì cả, có tôi đây rồi.” Bàn tay trên trán cô mát dịu nhưng rất thuần thục. Nó ấn mạnh, nhưng không quá nặng; chỉ vừa đủ lực để giữ cho đầu cô nằm im.

“Làm ơn.,” cô uể oải nói.

Sau đó thì cô không nói thêm gì nữa. Cả bọn họ cũng không nói gì.

Cuối cùng cô nghe tiếng vị bác sĩ thì thầm, như thể để chấm dứt câu chuyện,

“Cô ấy nhận tin tốt đấy chứ.”