← Quay lại trang sách

Chương 10

Mọi chuyện lại ùa về. Sao mà nó không ùa về được chứ? Ta không thể ngủ liên tục cả ngày, chỉ theo từng giấc nhỏ thôi. Và đi cùng với nó lại là: Hành xử dè dặt thôi, nói năng cẩn thận vào.

Cô y tá, người cô quen nhất ở đây, tên là Allmeyer.

“Chị Allmeyer này, ngày nào bệnh viện cũng cắm hoa cho tất cả mọi người à?”

“Chúng tôi muốn thế lắm, nhưng không đủ chi phí để thực hiện. Mỗi lần cô thấy chỗ hoa này là lại tốn năm đô la đấy. Chúng chỉ dành riêng cho cô thôi.”

“Có phải bệnh viện ngày nào cũng để trái cây vào đây không?”

Nữ y tá mỉm cười nhẹ nhàng. “Chúng tôi cũng muốn làm như thế lắm. Chúng tôi chỉ thèm được làm như thế. Mỗi lần cô thấy giỏ trái cây đó là lại tốn mười đô la. Đây là yêu cầu riêng, chỉ dành cho cô thôi.”

“Thế thì ai...?” Nói năng cẩn thận vào, cô thầm nghĩ.

Cô y tá mỉm cười đầy tươi tắn. “Cô không thể đoán được sao? Chẳng khó lắm đâu.”

“Có điều này tôi muốn nói với chị. Có điều này chị phải để tôi nói chị nghe.” Cô bồn chồn quay đầu trên gối, hết sang bên này rồi đến bên kia, sau đó lại quay về chỗ cũ.

“Nào, cô gái, lại chuẩn bị có một ngày tồi tệ rồi sao? Thế mà tôi cứ tưởng chúng ta sẽ được tận hưởng một ngày tốt lành.”

“Chị tìm hiểu giúp tôi việc này được không?”

“Tôi sẽ cố.”

“Chiếc túi xách; túi xách mà tôi mang vào trong phòng vệ sinh trên tàu. Bên trong có bao nhiêu tiền vậy?”

“Túi xách của cô à?”

“Đúng. Chiếc túi xách mà tôi mang theo khi ở đó.”

Lát sau nữ y tá quay lại và nói, “Nó không sao cả; người ta đang giữ nó hộ cô. Có khoảng năm mươi đô la hay gì đó.”

Đó không phải túi xách của cô, mà là của cái cô gái kia.

“Có hai chiếc túi.”

“Đúng là có một cái túi nữa,” cô y tá thừa nhận. “Giờ nó không thuộc về ai cả.” Cô ta nhìn xuống với vẻ thương hại. “Bên trong chỉ có mười bảy xu,” cô ta thì thầm, gần như không thể nghe thấy.

Chuyện đó thì không cần phải nói. Cô biết quá rõ ấy chứ. Cô nhớ từ trước khi lên con tàu. Cô nhớ từ khi đang ở trên tàu. Mười bảy xu. Hai xu, một đồng năm xu, một đồng mười xu.

“Chị có thể mang mười bảy xu ấy đến đây không? Tôi chỉ nhìn thôi có được không? Tôi để nó ở đây, cạnh giường được chứ?”

Nữ y tá nói, “Tôi không chắc cứ ủ rũ như thế là tốt cho cô đâu. Để tôi xem người ta bảo sao.”

Nhưng rốt cuộc cô ta vẫn mang chúng đến, trong một chiếc phong bì nhỏ.

Chỉ còn mình cô với chúng. Cô dốc bốn đồng xu nhỏ từ chiếc phong bì vào lòng bàn tay. Cô siết chặt tay quanh chúng, giữ nguyên như vậy, nắm rất chắc, tạo thành một khối khó xử.

Năm mươi đô, một món tiền đầy tượng trưng. Tượng trưng cho một khoản còn lớn hơn nữa, không rõ là bao nhiêu.

Mười bảy xu, món tiền theo đúng nghĩa đen. Chẳng tượng trưng cho gì cả, bởi vì chẳng có gì nữa. Mười bảy xu và chẳng có gì khác cả.

Nữ y tá quay lại, mỉm cười với cô. “Nào, ban nãy cô bảo muốn nói với tôi chuyện gì mà?”

Cô mỉm cười đáp lại, nụ cười rất nhạt. “Đợi thêm một thời gian nữa cũng được. Tôi sẽ nói với chị vào dịp khác. Có thể ngày mai, hoặc ngày kia. Nhưng không... không phải hôm nay.”