Chương 17
Có một chiếc bánh dành cho thằng bé, nhân dịp sinh nhật đầu tiên của nó, với một ngọn nến duy nhất cắm hiên ngang chính giữa, ngọn lửa trông chẳng khác nào con bướm vàng lơ lửng trên một cây cột trắng uốn nếp. Họ cứ làm nhặng xị hết cả lên về những nghi lễ xoay quanh đứa bé. Đứa cháu trai đầu tiên. Cột mốc đầu tiên.
“Nhưng nếu thằng bé không thể ước được,” cô tươi tỉnh hỏi, “thì con ước thay có được không? Hay như thế thì không được tính?”
Thím Josie, người đã làm ra chiếc bánh, người luôn được tất cả quay sang tham vấn trong những chuyện như thế này, gật đầu đầy trang trọng từ cửa bếp. “Con có thể ước thay; thằng bé cũng sẽ được hưởng lời ước đó,” bà ta hứa.
Patrice nhìn xuống và mặt cô thoáng trang nghiêm.
Mong con được bình an suốt đời. Mong con được an toàn như bây giờ. Mong con luôn được người thân vây quanh như bây giờ. Và về phần mẹ thì mong rằng một ngày nào đó sẽ được con tha thứ.
“Con ước xong chưa? Giờ thì thổi nến đi.”
“Thằng bé thổi hay con thổi ạ?”
“Dù là ai thổi thì thằng bé cũng được hưởng hết.”
Cô cúi xuống, áp má mình vào gần má nó và nhẹ nhàng thổi. Con bướm vàng rung rinh dữ dội, tan biến vào thinh không.
“Bây giờ con hãy cắt bánh đi,” nhân vật chủ trì buổi lễ tự phong hướng dẫn cô.
Cô để bàn tay mũm mĩm bé nhỏ của đứa bé nắm quanh cán dao, bao bọc bên ngoài là tay cô, và nhẹ nhàng ấn tay nó. Sau khi thực hiện xong vết cắt thần kỳ, cô chạm ngón tay vào phần kem ngọt lịm, quệt một mẩu tí hon, rồi đặt vào môi thằng bé.
Một tràng những tiếng hò reo và nựng nịu ồn ã rộ lên, như thể bọn họ vừa mới chứng kiến một thiên tài phát tiết tinh hoa trước tuổi.
Có rất nhiều người đến dự. Họ chưa bao giờ có nhiều người trong nhà cùng lúc thế này kể từ hồi cô mới đến đây. Và sau khi vị thượng khách nhỏ tuổi được cho lui khỏi bữa tiệc và được đưa lên trên tầng để ngủ, các hoạt động liên hoan vẫn tiếp tục, thậm chí thêm phần náo nhiệt. Chỉ cần có cái cớ nhỏ nhất thôi, người lớn sẽ chiếm dụng luôn buổi tiệc của một đứa trẻ.
Sau khi cho con ngủ, cô lại đi xuống mấy căn phòng sáng trưng ánh đèn, nhộn nhịp, và qua lại với khách khứa, trò chuyện, mỉm cười, cảm thấy tối nay mình hạnh phúc hơn bao giờ hết. Một tay cô cầm ly rượu punch, tay còn lại cầm chiếc bánh mì kẹp đang cắn dở một miếng, có điều dường như cô chẳng có thời gian cắn thêm miếng thứ hai. Mỗi lần cô đưa nó về miệng thì lại có người nào đó nói gì đó với cô, hay cô nói gì đó với người nào đó. Không thành vấn đề, như thế vui hơn.
Có lần Bill đi ngang qua chỗ cô, mỉm cười. “Chị cảm thấy thế nào khi làm một bà mẹ già?”
“Em cảm thấy thế nào khi trở thành một ông chú già?” cô láu lỉnh buông câu đáp trả.
Một năm trước sao mà xa xôi quá; đến tối hôm nay là tròn một năm đã qua, kể từ cái ngày với bao nỗi kinh hoàng, bóng tối và hoảng loạn. Chuyện đó không xảy đến với cô; không thể như vậy được. Chuyện đó đã xảy ra với một cô gái có tên... Không, cô không muốn nhớ đến cái tên đó, cô thậm chí không muốn khơi dậy nó dù chỉ trong tích tắc. Nó chẳng liên quan gì đến cô cả.
“Thím Josie đang ngồi trên đó với thằng bé. Không, nó sẽ không sao đâu, thằng bé rất ngoan và chuẩn bị đi ngủ.”
“Ý kiến nghe có vẻ tách biệt, công tâm quá nhỉ?”
“Ừ thì, lúc này thì chị đang tách biệt, thế nên chị có quyền nói thế. Nó đang ở tận trên tầng còn chị thì đang ở dưới này.”
Cô đang ở trong căn phòng khách sáng trưng ánh đèn của chính nhà mình, ở đây, với bạn bè cô, bạn bè của gia đình cô, tất cả đang tụ tập quanh cô, cười vang và chuyện trò rôm rả. Một năm trước không chỉ xa xôi. Nó chưa bao giờ xảy ra. Không, nó chưa bao giờ xảy ra. Ít nhất là đối với cô.
Rất nhiều màn giới thiệu trôi qua như một vệt nhòe. Vào một dịp như thế này thì sẽ có rất nhiều cuộc gặp gỡ đầu tiên. Cô nhìn xung quanh, cẩn thận nhẩm lại những nhân vật chủ chốt, làm đúng trách nhiệm của trợ lý chủ tiệc. Edna Harding và Marilyn Bryant, đó là hai cô gái ngồi cạnh Bill, và tranh giành sự chú ý của anh. Cô nín lại một nụ cười tinh nghịch. Trông anh kìa, mặt tỉnh queo như cây cột vật tổ [1]. Ôi, chừng ấy là đủ để khiến anh phải ngoảnh đầu - chỉ có điều, như những gì cô thấy, anh lại sở hữu một cái đầu không cô gái nào đủ sức làm cho ngoảnh lại. Guy Ennis là cái chàng trai trẻ tóc đen đằng kia, bấy giờ đang lấy một ly rượu punch cho ai đó; người này rất dễ nhớ bởi anh ta đến đây một mình. Hiển nhiên đây là bạn lâu năm của Bill. Thật buồn cười là các cô nàng lại không vây lấy anh ta nhiều như anh chàng Bill lạnh lùng kia. Anh trông giống kiểu người hút gái hơn hẳn.
Grace Henson, cô gái có mái tóc nâu nhạt, dáng hơi mập đằng kia, đang đợi ly rượu punch. Có đúng là cô ta không nhỉ? Không, cô ta là cái cô gầy hơn nhưng cũng mái tóc nâu nhạt, đang ngồi bên chiếc đàn piano, nhẹ nhàng chơi cho chính mình nghe, không có ai khác ngồi gần cả. Một cô đeo kính còn một cô thì không. Chắc hẳn họ là chị em, trông giống nhau quá. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến nhà cô.
Cô ra chỗ chiếc đàn piano và đứng cạnh cô gái kia. Có thể cô ta thực sự thích chơi kiểu ấy, biết làm sao được, nhưng ít nhất nên có ai đó đến nghe cô ta.
Cô gái gõ phím đàn mỉm cười với cô. “Giờ đến bản nhạc này.” Cô ta là một nhạc công cừ khôi, giữ cho điệu nhạc rất trầm, như một bản nhạc nền cho các cuộc trò chuyện khắp trong căn phòng.
Nhưng bất chợt mọi tiếng trò chuyện gần đó đều ngưng lại. Điệu nhạc tiếp tục vang lên thêm một, hai nốt nữa, nghe rõ hơn hẳn hồi trước.
Cô gái tóc nâu nhạt thứ hai rời chỗ người đang bầu bạn với mình, bước ra sau lưng cô gái chơi đàn, chạm lên trên vai cô ta chỉ đúng một lần, như thể bí mật khiển trách hay nhắc nhở gì đó. Cô ta chỉ làm có vậy thôi. Thế rồi cô ta lại quay về chỗ ngồi. Màn kịch câm ấy diễn ra kín đáo và nhanh gọn đến mức gần như chẳng ai để ý gì cả.
Cô nhạc công đã ngừng chơi, trở nên lưỡng lự. Có vẻ cô ta hiểu thông điệp của cú chạm đó, nhưng không hiểu ý nghĩa của nó. Bằng chứng chính là cái nhún vai có phần chưng hửng mà cô ta tặng cho cô.
“Ôi, cô cứ chơi nốt đi,” cô thản nhiên nói. “Bản nhạc hay quá. Tên là gì ấy nhỉ? Tôi không nghĩ mình từng được nghe nó.”
“Đây là bản Barcarolle, trong vở Những câu chuyện của Hoffmann [2],” cô gái kia trả lời ngắn gọn.
Bản thân câu trả lời chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Trong lúc đứng cạnh cô nhạc công, cô bắt đầu ý thức được sự im lặng đang đông quánh lại quanh mình, và biết rằng lý do không phải là vì bản nhạc, mà hẳn phải do điều gì ban nãy vừa được nói ra. Lúc cô phát hiện ra thì sự im lặng đã chấm dứt rồi, nhưng nhận thức về nó thì vẫn lưu lại - trong lòng cô. Có chuyện gì đó ban nãy vừa xảy ra.
Mình đã nói sai điều gì đó. Hồi nãy mình vừa nói sai điều gì đó. Nhưng mình không biết nó là cái gì, mình không biết phải làm gì với chuyện ấy nữa.
Vì bấy giờ chẳng có gì khác để làm, cô chạm ly rượu punch lên môi.
Chỉ những người gần mình mới nghe thấy. Bản nhạc đã khiến giọng mình nghe căng thẳng, bởi thế chuyện ấy càng dễ nhận thấy hơn. Nhưng còn ai khác bên trong căn phòng nghe thấy nữa nhỉ? Còn ai khác đã để ý thấy nữa nhỉ? Có khi mặt họ sẽ lộ ra...
Cô chậm rãi quay đi và liếc nhìn từng người, giả vờ như chỉ nhìn ngẫu nhiên. Mẹ Hazzard đang mải nói chuyện say sưa ở đầu bên kia căn phòng, ngước lên nhìn ai đó từ trên ghế ngồi. Bà không nghe thấy. Cô gái tóc nâu nhạt ban nãy đã đến vỗ vai cảnh tỉnh cô nhạc công kia, đang quay lưng lại phía cô; cô ta có thể đã nghe thấy hoặc có thể không. Nhưng nếu đúng là cô ta đã nghe thấy thật thì nó cũng không để lại ấn tượng gì; cô ta không để ý gì đến cô. Guy Ennis đang đưa chiếc bật lửa lên điếu xì gà. Anh ta phải bấm đến hai lần mới làm nó tóe lửa được và đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào nó. Anh ta không ngước lên nhìn lúc ánh mắt liếc nhìn của cô nhẹ nhàng lướt ngang qua mặt anh ta. Hai cô gái ngồi cùng Bill không nghe thấy gì cả, chẳng khó gì để nhận ra điều ấy. Họ hoàn toàn không để ý đến bất kỳ thứ gì khác ngoài 'khúc xương' đặt giữa mà mình đang tranh giành.
Không ai nhìn cô. Không mắt ai chạm mắt cô.
Ngoại trừ Bill. Đầu anh hơi cúi xuống, trán anh nhăn lại đầy đăm chiêu, và liếc nhìn cô từ bên dưới cặp lông mày với vẻ khó hiểu kỳ lạ. Mọi chuyện hai người kia nói với anh đều như nước đổ lá khoai. Cô không thể nói chắc được rằng tâm trí anh đang nghĩ về cô, hay đang ở đâu đó cách đây cả ngàn dặm. Nhưng ít nhất thì ánh mắt anh đang chiếu lên người cô.
Cô gục mắt mình xuống.
Và ngay cả sau khi làm vậy, cô biết rằng ánh mắt anh vẫn đang dán vào mình.
Chú thích:
[1] Cây cột vật tổ: Cột tô-tem, một loại cột gỗ cao, được khắc hoặc vẽ các biểu tượng vật tổ linh thiêng của thổ dân da đỏ.
[2] Những câu chuyện của Hoffmann: Nguyên bản là Les contes d’Hoffmann, một vở opera do nhạc sĩ người Pháp Jacques Offenbach biên soạn.