← Quay lại trang sách

Chương 18 & 19

Sau khi mọi người ra về, trong lúc đi lên cầu thang, Mẹ Hazzard bỗng dưng vòng tay quanh eo cô, ôm chặt cô đầy che chở.

“Con thật dũng cảm,” bà nói. “Điều con làm là đúng đắn đấy; giả vờ không biết cô gái kia chơi bản nhạc gì. Ôi, nhưng con yêu ơi, lúc thoáng thấy con đứng đó, mẹ thương con lắm. Vẻ mặt của con. Mẹ chỉ muốn chạy ra đó và choàng tay ôm lấy con. Nhưng mẹ hiểu ý con và cũng giả vờ không nhận thấy gì hết. Con bé không có ý gì đâu, chỉ là một đứa con gái ngây ngô, cạn nghĩ thôi.”

Patrice chậm rãi bước bên cạnh bà lên cầu thang, cô không đáp lời.

“Nhưng chỉ cần nghe thấy mấy nốt đầu tiên,” Mẹ Hazzard rầu rĩ nói tiếp, “là nó lại như quay về đứng trong phòng cùng với chúng ta. Nó hiện hữu đến mức gần như có thể thấy ngay trước mắt mình. Bản Barcarolle. Bản nhạc nó thích nhất. Nó mà đã ngồi xuống chơi piano là chỉ chơi bài đấy. Bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào nghe thấy cái bài đó vang lên là sẽ biết ngay Hugh đang ở rất gần.”

“Bản Barcarolle,” Patrice lẩm bẩm, gần như không thể nghe thấy, như thể đang tự nói với mình. “Bản nhạc anh ấy thích nhất.”

Chương 19

Giờ thì khác rồi,” Mẹ Hazzard thoải mái nghĩ ngợi.

“Con biết đấy, mẹ đã từng qua đó một lần, hồi còn trẻ. Ôi, từ bao nhiêu năm trước rồi. Kể mẹ nghe đi, nó có thay đổi gì nhiều kể từ thời đó không?”

Bất chợt bà nhìn thẳng về phía Patrice, tò mò đầy ngây thơ.

“Làm sao con bé trả lời được chứ?” Cha Hazzard lạnh lùng chen ngang. “Patrice đâu có ở đấy hồi em đến, làm sao biết được hồi đó mọi thứ trông ra sao?”

“Ôi, anh hiểu ý em mà,” Mẹ Hazzard hiền lành đáp. “Đừng có bắt bẻ em từng tí một như thế.”

“Con nghĩ nó đã thay đổi nhiều rồi,” Patrice yếu ớt đáp lời, xoay tách nước về phía mình một chút, như thể chuẩn bị nhấc nó lên, nhưng rồi rốt cuộc lại không nhấc lên.

“Con và Hugh đã kết hôn ở đó, đúng không con yêu?” Liền sau đó là đến câu hỏi không liên quan này.

Một lần nữa, Cha Hazzard lại ngắt ngang trước khi cô kịp trả lời, lần này buông một câu phản bác hết sức thảm họa. “Anh tưởng bọn trẻ kết hôn ở London mà. Em không nhớ bức thư thằng bé gửi cho chúng ta hồi đó à? Anh vẫn nhớ nó ghi ‘kết hôn ở đây hôm qua’. Phần in đầu thư là London.”

“Paris,” Mẹ Hazzard nói như đinh đóng cột. “Phải thế không, con yêu? Em vẫn còn giữ thư ở trên tầng, em có thể lên lấy và cho anh xem. Nó có một cái dấu bưu điện ở Paris.” Thế rồi tự nhiên bà hất đầu với ông. “Mà thôi, câu hỏi này Patrice có thể tự trả lời.”

Một bờ vực sâu hoắm, đầy kinh tởm bất chợt xuất hiện, mở ra dưới chân cô, nơi mới một giây trước còn là chỗ để chân vững chãi, và cô không thể quay đầu lại được, ấy nhưng cô cũng không biết làm thế nào để băng qua.

Cô có thể cảm thấy ba đôi mắt của họ đều chĩa về mình, bởi mắt của Bill cũng đã ngước lên, chờ đợi với vẻ tin tưởng mà chỉ chốc nữa thôi, chỉ với một câu trả lời sai, sẽ chuyển thành một thứ khác hẳn.

“London,” cô khẽ khàng nói, chạm vào tay cầm chiếc tách như thể đang hút lấy sự thông tuệ huyền bí từ nó. “Nhưng sau đó bọn con lập tức đi Paris, để hưởng tuần trăng mật. Con nghĩ sự tình là anh ấy bắt đầu viết thư ở London, không có thời gian để viết nốt, và cuối cùng gửi đi từ Paris.”

“Anh thấy chưa,” Mẹ Hazzard ngang ngạnh nói, “em đã nói đúng một phần.”

“Thật đúng là đàn bà,” Cha Hazzard thốt lên với cậu con trai.

Mắt Bill vẫn nhìn chằm chằm Patrice. Bên trong chúng là vẻ gì gần giống với ngưỡng mộ đầy miễn cưỡng; hay chỉ là do cô tưởng tượng thôi nhỉ?

“Cho con xin phép,” cô gượng gạo nói, đẩy ghế lùi lại.

“Hình như con nghe thấy tiếng em bé khóc.”