Chương 21
Rồi có một hôm, cô thong thả tản bộ dọc đại lộ Congress, ngắm đồ bày bán. Đại lộ Congress là tuyến đường bán lẻ chính. Cô ngắm hết khung cửa sổ bày hàng này sang khung cửa sổ nọ, không định mua gì cả, không cần mua gì cả. Cô chỉ đơn thuần tận hưởng cảm giác tự do. Cô thích thú nhìn đám đông mua hàng ăn mặc lịch lãm, đi lại chật ních vệ đường ngập nắng xung quanh. Giờ đang là trước buổi trưa, thế nên họ hầu hết là phụ nữ. Cô tận hưởng sự nhộn nhịp, tận hưởng các hoạt động duyên dáng của họ. Tận hưởng cái khoảnh khắc vô lo vô nghĩ, cái khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi này (cô vào quận trung tâm để chạy việc vặt cho Mẹ Hazzard, hứa sẽ lấy giúp bà một món hàng). Cô càng thêm phần thoải mái vì biết mình ra ngoài thế này có lý do chính đáng, chứ không phải lơ là nhiệm vụ, và đứa bé đang được an toàn, được trông nom cẩn thận trong lúc cô vắng mặt. Và cô sẽ càng vui sướng hơn khi được trở về với nó, sau cuộc du ngoạn ngắn ngủi này.
Cô đơn giản chỉ cần bắt chiếc xe buýt ở bến trước mặt, thay vì bắt chiếc gần hơn ở đằng sau, và đi bộ một đoạn giữa hai xe.
Và rồi từ đâu đó đằng sau, cô nghe thấy có người gọi tên mình. Cô nhận ra giọng nói ấy ngay từ âm tiết đầu tiên. Vui vẻ, hớn hở. Đó là Bill. Cô nở sẵn nụ cười chào hỏi thậm chí trước khi quay đầu lại.
Sau hai bước dài, đầy năng lượng, anh đã đến bên cạnh cô.
“Xin chào. Em biết ngay mình nhận ra chị mà.”
Họ dừng lại một phút, mặt đối mặt.
“Em ra ngoài văn phòng làm gì thế?”
“Em đang trên đường quay lại. Em phải đi gặp mặt một người. Còn chị thì sao?”
“Chị qua đây để lấy cho mẹ cuộn len nhập khẩu từ Anh đang có sẵn tại cửa hàng của Bloom. Chị qua đó và mang về trước khi người ta chuyển nó đi.”
“Em sẽ đi cùng chị,” anh đề nghị. “Có thêm lý do để la cà. Ít nhất là đến góc đường tiếp theo.”
“Đó cũng là chỗ chị sẽ bắt xe buýt,” cô nói với anh.
Họ quay người và bắt đầu đi tiếp, nhưng lần này thì đi với vận tốc rùa bò mà nãy giờ cô vẫn đi.
Anh nhăn mũi và nheo mắt nhìn lên trời đầy hứng khởi. “Thỉnh thoảng được ra ngoài đón ánh nắng mặt trời kể cũng tốt.”
“Tội nghiệp ghê, em bị ngược đãi quá cơ. Mỗi lần em ra khỏi văn phòng trong giờ làm việc mà cho chị được một xu thì giờ chị giàu rồi.”
Anh khúc khích cười không chút xấu hổ. “Nếu cha bắt đi thì em biết làm sao được? Tất nhiên, em luôn tình cờ xuất hiện ngay phía trước mặt lúc ông ấy nhòm ngó xung quanh tìm người đi ra ngoài.”
Họ dừng bước.
“Trông mấy cái kia đẹp quá,” cô tấm tắc khen.
“Ừ,” anh đồng ý. “Nhưng chúng là cái gì thế?”
“Em thừa biết chúng là những chiếc mũ mà. Đừng có ra vẻ trịnh thượng như thế nữa.”
Họ lại đi tiếp, rồi lại dừng bước.
“Người ta gọi thế này là đi ngắm hàng đúng không?”
“Người ta gọi thế này là đi ngắm hàng đấy. Cứ làm như em không biết ấy.”
“Thế này vui thật. Chẳng mua được gì. Nhưng sẽ được ngắm nhìn nhiều thứ.”
“Có thể bây giờ thì em thấy thích, bởi vì nó mang đến sự mới lạ. Nhưng đợi đến khi em kết hôn và phải làm chuyện này thường xuyên. Khi ấy em sẽ không thích nữa đâu.”
Khung cửa tiếp theo trưng ra một loạt bút mực, một tủ bày hẹp, bề ngang không quá hai hay ba mét gì đó.
Cô không dừng lại ở đó. Giờ đến lượt anh là người dừng lại, khiến cô cũng phải dừng theo.
“Đợi một phút. Giờ em mới nhớ. Em cần một cây bút mới. Chị vào trong này cùng em một phút và giúp em chọn nhé?”
“Chị phải về nhà,” cô hững hờ nói.
“Chỉ một phút thôi mà. Em mua hàng nhanh lắm.”
“Chị không biết gì về bút cả,” cô ngần ngại.
“Em cũng có biết gì đâu. vấn đề là thế đó. Hai cái đầu luôn tốt hơn một cái đầu.” Bấy giờ anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cố gắng dụ dỗ. “Ôi, thôi nào. Em là kiểu người mà cứ đi một mình thì sẽ bị người ta bán cho đủ thứ.”
“Chị không tin nửa lời em nói đâu. Em chỉ muốn có người đi cùng,” cô bật cười, nhưng vẫn đi vào cùng anh.
Anh lấy cho cô một chiếc ghế đặt đối diện quầy thu ngân. Một hộp bút được mang tới và mở ra. Anh và nhân viên bán hàng bàn bạc về chúng, còn cô thì không tham gia gì. Vài chiếc được tháo nắp, bơm mực từ một cái lọ để sẵn trên quầy thu ngân, và thử viết lên một tập giấy nháp, cũng được đặt sẵn sàng để phục vụ mục đích đó.
Cô quan sát, cố gắng tỏ ra hứng thú mặc dù mình không thấy vậy.
Bất chợt anh hỏi cô, “Chị thấy cây bút này thế nào?” và đặt một chiếc bút vào giữa các ngón tay của cô, còn tập giấy được luồn xuống dưới tay cô, trước khi cô kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cô đặt bút lên tập giấy, không chút nghi ngờ, đầu óc chú tâm vào kích cỡ và trọng lượng của phần thân bút trong tay, tập trung chú ý vào việc ngòi bút sẽ để lại đường mực như thế nào, đường đậm dày hay là mỏng manh như sợi tóc. Bất chợt, chữ 'Helen' nằm chình ình trên tờ giấy trên cùng, chẳng khác nào do máy tự động viết ra. Hay nói chính xác hơn, xét theo nghĩa rộng thì đúng là như vậy. Cô ngừng lại vừa kịp lúc để ngăn không cho phần tên thứ hai tuôn ra từ cây bút. Lúc cô giật nó lên thì đã viết đến nét hất của chữ G hoa.
“Nào, để em thử viết một chút.” Anh đột ngột lấy lại cả cây bút lẫn tập giấy trước khi cô kịp làm gì để xóa hay chỉnh sửa thứ được viết trên đó.
Liệu anh có thấy nó hay không, cô không thể đoán được. Anh không cho thấy dấu hiệu gì cả. Nhưng nó nằm ngay dưới mắt anh, thế nên hẳn anh đã thấy rồi, sao lại không thấy được chứ?
Anh vội vã ngoáy một, hai đường gì đó, rồi dừng tay.
“Không được rồi,” anh nói với người bán hàng. “Vui lòng cho tôi xem cây bút kia.”
Trong lúc anh thò tay vào trong hộp bút, cô khéo léo xé bỏ tờ giấy trên cùng chữ 'Helen' tai hại phía trên. Cô lén vo viên nó trong tay, rồi thả rơi xuống sàn.
Và rồi, cô muộn màng nhận ra rằng làm thế có khi còn tệ hơn là để nguyên nó ở chỗ cũ. Bởi lẽ chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy nó rồi, giờ cô lại đi nêu bật lên rằng mình không muốn anh đọc nó. Nói cách khác, cô đã tự hại mình đến hai lần; lần đầu là vì nhầm lẫn, lần sau là vì cố tìm cách che đậy.
Trong khi ấy, anh lập tức không còn hứng thú với mấy cây bút nữa. Anh nhìn người bán hàng, chuẩn bị nói, và cô gần như có thể đoán được anh sắp sửa nói gì - đó là nếu anh thực sự nói nó ra - bởi vẻ mặt của anh thể hiện điều ấy rất rõ. “Thôi vậy. Để lần sau tôi ghé qua.” Nhưng thay vào đó, anh lại liếc nhìn cô, và như thể nhớ ra đã giả vờ thì phải giả vờ cho trót, anh vội vã nói với vẻ gần như thờ ơ, “Được rồi, tôi chọn mua cây bút này. Lát nữa hãy gửi đến văn phòng cho tôi.”
Anh gần như chẳng buồn nhìn nó. Xem chừng anh không quan tâm người bán hàng chọn cây nào.
Mặc dù đã làm nhặng xị lên, đòi cô đi cùng để giúp anh chọn lấy một chiếc bút. Cô tự nhủ với mình như vậy.
“Chúng ta đi chứ?” Anh nói, có phần hơi cụt ngủn.
Họ chia tay trong căng thẳng. Cô không biết liệu đó là do anh hay là do bản thân cô. Hoặc chỉ do cô tưởng tượng ra. Nhưng như cô thấy thì màn từ biệt này thiếu đi nét vui vẻ ngẫu hứng như lúc họ gặp nhau vài phút trước.
Anh không cảm ơn cô vì đã giúp mình chọn một chiếc bút, và ít nhất thì việc ấy cũng khiến cô thấy mừng. Nhưng mắt anh tự nhiên trở nên xa cách, lơ đãng, trong khi từ nãy đến giờ, lần nào nói chuyện chúng cũng nhìn về phía cô. Chúng có vẻ như đang nhìn lên trên phía nóc một tòa nhà, nhìn dọc về phía cuối con phố, nhìn khắp mọi nơi, nhưng không còn nhìn vào cô nữa, ngay cả khi anh nói, “Xe buýt của chị kìa,” và đưa tay thúc cô vào trong, và thò vào từ chỗ mình đứng để trả tiền cho cô. “Tạm biệt nhé. về nhà cẩn thận. Tối nay gặp chị sau nhé.” Và anh ngả mũ chào, trông như đã quên hẳn cô đi ngay từ lúc chưa hoàn tất động tác quay người và tiếp tục lo việc của mình. Ấy nhưng không hiểu sao, cô biết rằng ngược lại mới đúng. Rằng cái lúc trông có vẻ không quan tâm gì chính là lúc anh đang nghĩ đến cô nhiều hơn bao giờ hết. Giữa họ đã xuất hiện khoảng cách, chỉ có vậy thôi.
Cô nhìn xuống lòng đường, trong lúc chiếc xe buýt đưa cô đi dọc vệ đường đông kín người. Thật buồn cười là cảnh vật có thể thay đổi nhanh chóng đến thế, dù khung cảnh vẫn y nguyên; mấy bên vệ đường ngập nắng và dòng người nhộn nhịp mua sắm không còn gì thú vị nữa.
Có khi đây là bài kiểm tra được dàn dựng từ trước, một cái bẫy... Nhưng không, không thể nào như vậy được. Ít nhất cô cũng biết chắc điều đó, mặc dù nó không khiến cô thấy hài lòng. Anh không thể nào biết trước được sẽ tình cờ gặp cô ở nơi đó, rằng họ sẽ đi dọc con phố như đã làm, và đi về phía cửa hàng bán bút. Lúc anh rời khỏi nhà sáng nay, cô thậm chí còn chẳng biết mình sẽ vào quận trung tâm như thế này; phải lúc sau mới có việc cần đi. Thế nên không thể có chuyện anh phục sẵn ở đó để tiếp cận cô. Ít nhất thì phần đó là ngẫu nhiên, hoàn toàn tình cờ.
Nhưng có thể trong lúc họ đang đi trên phố, ngẩng lên nhìn thấy tấm biển hiệu cửa hàng, anh đã nảy ra ý định đó, và ứng biến lập tức. Khi ấy hẳn anh đã nhớ đến một chuyện rất hay xảy ra, giống như bây giờ cô mới nhớ đến nó. Đó là thử dùng một cây bút mới, người ta bao giờ cũng viết tên thật của mình. Gần như không thể nào khác được.
Ấy nhưng, ngay cả nếu đó có là một bài kiểm tra không trù liệu trước, xảy ra ngẫu nhiên, chắc hắn anh đã có chút nghi ngờ mơ hồ nào đó về cô, lẩn khuất sẵn trong đầu rồi, không kiểu này thì kiểu khác, không thì làm gì có chuyện nó nảy ra trong đầu anh.
Đồ ngốc, cô cay đắng tự nhủ trong lúc kéo sợi dây trên đầu và chuẩn bị xuống xe, sao mày không nghĩ đến chuyện ấy trước khi vào trong đó cùng anh ấy? Giờ mới ngẫm lại thì ích gì nữa?
Một, hai đêm sau, chiếc áo choàng của anh được vắt chỏng chơ tiên ghế, lúc đó anh không ở trong phòng. Cô lấy cớ là đằng nào mình cũng cần một cây bút để làm tí việc. Thế là cô lục túi và lôi cây bút mực gài bên trong ra. Nó có màu vàng và bên trên có khắc chữ cái đầu tên anh, chắc là một món quà sinh nhật hay Giáng sinh có giá trị nào đó do cha mẹ tặng, có thể dùng được lâu. Thêm nữa, nó vẫn viết tốt hoàn hảo, có muốn cũng không thể cải thiện thêm gì, tạo ra một vệt rất rõ, rất sậm, rất thẫm. Và anh không phải là kiểu người mang theo hai cái bút mực cùng lúc.
Rõ ràng chuyện lần trước là một bài kiểm tra. Và cô đã phản ứng rất chuẩn, đúng như anh kỳ vọng.