Chương 22
Ban nãy, nghe thấy tiếng chuông cửa rung lên, và cả tiếng chào hỏi nhau loáng thoáng dưới sảnh, nhờ đó cô hiểu ra nhà đang có khách và giờ vẫn họ đang ở dưới nhà. Cô không để tâm đến chuyện đó nữa. Hiện tại cô đang cho Hughie ngâm mình trong bồn tắm nhỏ di động, và lúc thằng bé còn ngồi trong đó thì đây là công việc đòi hỏi phải hoàn toàn tập trung chú ý. Khi đã lau khô người, rắc phấn rôm và mặc quần áo cho thằng bé xong, cô cho nó đi ngủ, rồi nấn ná cạnh thằng bé thêm lúc nữa, rình cơ hội để lấy nốt con vịt nhựa đồ chơi ra khỏi bàn tay nắm chặt của nó, đã gần một giờ trôi qua. Cô tin chắc rằng vị khách, dù ông ta là ai, thì đã phải về từ lâu rồi. Cô có thể khẳng định chắc chắn vị khách này là nam giới; bất cứ ai là nữ, từ 6 tuổi cho đến 60 tuổi, đều sẽ được Mẹ Hazzard tự động kéo lên trên tầng để ngắm buổi lễ tắm táp của cháu trai mình. Thật tình mà nói, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy tuần liền bà không lên hỗ trợ công việc này, cho dù bà chỉ đứng cầm khăn tắm, nói linh tinh mấy câu khó hiểu với nhân vật nhỏ bé trong bồn tắm, và thường xuyên cản trở người mẹ không chút kêu ca kia. Phải có việc gì quan trọng mới khiến bà không lên đây được.
Lúc sau, cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, thấy bên dưới im lặng một cách lạ thường. Chỉ một giọng nói duy nhất, nghe đều đều, trầm trầm vang lên, như thể có ai đó đang đọc to thứ gì đó ra ngoài miệng và không còn tiếng ai khác nữa cả.
Lát sau, cô phát hiện tất cả mọi người đều đang ở trong phòng đọc sách; căn phòng này hiếm khi có người sử dụng vào buổi tối. Và nếu người sử dụng thì cũng không bao giờ là tất cả bọn họ cùng lúc. Cô có thể hai lần nhìn thấy họ trong đó, lần đầu tiên là từ chỗ cầu thang, lúc cô xuống chỗ họ, và sau đó thì nhìn lướt thấy qua khung cửa mở ở khoảng cách gần hơn, lúc cô quay vòng ở chỗ chân cầu thang và băng ngang qua hành lang bên ngoài.
Trong đó có cả ba người họ, cùng một người đàn ông mà cô không quen, mặc dù cô nhận ra mình hẳn đã nhìn thấy ông ta ít nhất một lần, hoặc có thể nhiều hơn, giống như tất cả những người từng đặt chân vào ngôi nhà này. Ông ta đang ngồi bên bàn, ngọn đèn đọc sách được thắp sáng, ê a đọc bằng cái giọng đều đều như tụng kinh. Đó không phải là một cuốn sách; trông nó giống một bản báo cáo được đánh máy. Cứ thỉnh thoảng lại có một tờ giấy loẹt xoẹt được lật ngược ra sau và nằm dưới những tờ còn lại.
Không ai khác nói câu gì. Bọn họ đều ngồi cách ông ta những khoảng khác nhau, mức độ chú ý cũng khác nhau. Cha Hazzard ngồi sát bàn cùng với người đàn ông giọng đều đều kia, lắng nghe kĩ từng lời, và thỉnh thoảng lại gật đầu đồng tình. Mẹ Hazzard ngồi trên ghế bành, trong lòng đặt một chiếc giỏ, đang thêu thứ gì đó và chỉ thỉnh thoảng mới ngước lên nghe lõm bõm. Và Bill, chẳng hiểu sao cũng có mặt, thì ngồi tít bên ngoài rìa buổi họp mặt, một chân gác lủng lẳng trên tay vịn ghế, đầu ngửa hết ra đằng sau, và một cái tẩu thò ra ngoài miệng, chĩa thẳng lên trần, chẳng tỏ vẻ gì là đang lắng nghe. Mắt anh có vẻ vô hồn, như thể tâm trí đang ở đâu đó trong khi cơ thể thì vẫn ngoan ngoãn ngồi trong căn phòng.
Cô cố gắng đi qua mà không để ai nhìn thấy, nhưng đúng lúc Mẹ Hazzard ngước lên nhìn và phát hiện ra bóng cô lướt qua khe cửa. “Con bé kia rồi,” bà nói. Một giây sau, tiếng gọi trễ nải của bà bắt kịp và khiến cô phải dừng bước.
“Patrice, vào đây một lát đi, con yêu. Chúng ta cần con.”
Cô quay người và đi ngược lại, cổ họng chợt co thắt.
Cái giọng ề à đã ngưng lại để chờ đợi. Một thám tử tư à? Không, không, không thể nào như vậy được. Cô đã từng gặp ông ta ở tại nhà, giao thiệp thân tình, cô tin chắc là như vậy. Nhưng mấy xấp giấy tờ dày cộp rải rác phía trước ông ta...
“Patrice, con biết Ty Winthrop rồi đấy.”
“Vâng, con biết. Con đã từng gặp ông ấy rồi.” Cô bước tới và bắt tay với ông ta. Cô cẩn thận giữ cho mắt không nhìn xuống bàn. Và chuyện ấy chẳng dễ dàng chút nào.
“Ty là luật sư của cha,” Mẹ Hazzard nhẹ nhàng nói. Cái kiểu bà mô tả một người bạn lâu năm như vậy thật không ổn chút nào, nhưng để phục vụ mục đích hiện tại thì đó là cách giải thích ngắn nhất.
“Và kỳ phùng địch thủ chơi gôn,” vị khách ngồi bên bàn nói thêm.
“Kỳ phùng địch thủ?” Cha Hazzard khịt mũi với vẻ khinh bỉ. “Với kiểu chơi của ông thì không thể gọi là kỳ phùng địch thủ được đâu. Một kỳ phùng địch thủ phải có trình độ ngang ngửa. Tôi thấy giống đấu giải từ thiện hơn.”
Đầu Bill và cái tẩu lại hạ ngang xuống. “Có trói một tay đằng sau lưng cũng hạ được ông ấy, đúng không cha?” Anh khích tướng người cha.
“Ừ, nếu là trói tay bác,” ông luật sư đáp trả, kèm theo cái nháy mắt riêng cho anh con trai. “Đặc biệt là Chủ nhật vừa rồi.”
“Nào, ba người!” Mẹ Hazzard tươi cười khiển trách. “Tôi có việc phải làm. Và cả Patrice cũng thế. Tôi không thể ngồi đây suốt đêm được đâu.”
Họ lại trở nên nghiêm túc. Bill đứng dậy và kéo một chiếc ghế ra cạnh bàn cho cô. “Ngồi xuống đi, chị Patrice, cùng tham gia buổi họp nào,” anh mời.
“Phải rồi, chúng ta muốn con nghe chuyện này, Patrice à,” Cha Hazzard thúc giục, trong lúc cô đang lưỡng lự. “Chuyện này có liên quan đến con đấy.”
Tay cô định phản chủ và đưa về phía cổ họng mình. Cô phải dốc toàn ý chí ra để ép nó nằm im. Cô ngồi xuống, cảm thấy hơi lo lắng.
Ông luật sư hắng giọng “Rồi, tôi nghĩ thế là xong xuôi cả rồi đó, Donald. Phần còn lại thì vẫn như cũ.”
Cha Hazzard kéo ghế đến gần hơn. “Được rồi. Tôi có thể ký được rồi chứ?”
Mẹ Hazzard cắn đứt một sợi chỉ, sau khi đã khâu xong thứ gì đó. Bà bắt đầu cất hết đồ đạc vào giỏ, chuẩn bị rời đi. “Tốt nhất anh nên nói cho Patrice nghe đây là gì đã, anh yêu. Anh không muốn cho con bé biết à?”
“Tôi sẽ nói thay ông,” ông Winthrop đề nghị. “Tôi có thể giải thích gãy gọn hơn ông.” Ông ta quay về phía cô với một ánh nhìn đầy thân thiện qua vành trên cặp kính đọc sách của mình. “Ông Donald sẽ thay đổi các điều khoản trong di chúc thông qua việc bổ sung thêm một mục nữa. Thế này, trong bản di chúc gốc, sau khi bà Grace nhận được một phần gia sản, phần còn lại sẽ được chia đều giữa Bill và Hugh. Bây giờ thì bọn bác đang sửa lại để cho Bill nhận được một phần tư phần còn lại, còn đâu thì chuyển cho cháu hết.”
Cô cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng lên, như thể đang bị một ngọn đèn nóng đỏ rọi vào, và chỉ mình nó bị rọi thôi, để cho tất cả cùng trông thấy. Xâm chiếm lấy cô là cảm giác đầy đau đớn, chỉ muốn lùi ra khỏi bàn và bỏ chạy, nhưng đồng thời cũng bị giữ lại chặt cứng trên ghế ngồi.
Cô cố nói thật lặng lẽ, ghìm giọng xuống bằng cách liếm ướt môi đến hai lần. “Con không muốn mọi người làm thế. Con không muốn được cho thêm vào di chúc.”
“Đừng có nhìn nhận nó theo kiểu ấy,” Bill nói với tiếng cười vui vẻ. “Chị chẳng làm ai bị thiệt gì cả. Em có doanh nghiệp của cha...”
“Đây là đề nghị của Bill đấy,” Mẹ Hazzard cho cô biết.
“Cha đã cho cả hai thằng mỗi đứa một cục tiền để chúng khởi sự, vào cái ngày chúng bước sang tuổi hai mươi mốt.”
Giờ cô đã đứng hẳn dậy, Lần lượt nhìn từng người, gần như quẫn trí vì hoảng loạn. “Làm ơn đừng! Đừng ghi tên con làm gì! Con không muốn tên mình được ghi vào trong ấy!” Cô thiếu điều vung đôi tay siết chặt về phía Cha Hazzard. “Cha! Cha không muốn nghe con sao?”
“Nguyên nhân là vì Hugh đấy, anh yêu ạ,” Mẹ Hazzard lịch sự nói riêng với ông. “Anh có hiểu không?”
“Ừ, anh biết; tất cả chúng ta đều cảm thấy buồn về chuyện của Hugh. Nhưng con bé vẫn phải sống tiếp. Con bé còn phải lo cho một đứa con. Và những chuyện như thế này không nên để hoãn lại vì lý do tình cảm, chúng cần được giải quyết kịp thời.”
Cô quay đầu, bỏ chạy khỏi căn phòng. Họ không đuổi theo cô.
Cô đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Cô giậm chân qua lại tới lui, hai, ba lần, giữ cứng đầu trong đôi tay giơ thẳng lên trời. “Đồ lừa đảo!” cái câu ấy nghẹn ngào buông ra từ miệng cô. “Đồ trộm cắp! Chẳng khác nào một kẻ trèo vào đằng cửa sổ và.”
Khoảng nửa giờ sau, có tiếng gõ cửa nhẹ. Cô mở cửa và thấy Bill đứng đó.
“Xin chào,” anh rụt rè nói.
“Xin chào,” cô nói với vẻ rụt rè không kém.
Cảm giác chẳng khác nào họ chưa gặp nhau đã hai hay ba ngày gì đó rồi, thay vì mới chỉ cách đó nửa giờ.
“Ông ấy đã ký rồi,” anh nói. “Sau khi chị lên nhà. Bác Winthrop đã mang về. Đã có người chứng kiến đầy đủ. Giờ mọi chuyện đã thu xếp xong cả rồi, bất kể chị có muốn hay không.”
Cô không đáp. Trận chiến đã ngã ngũ dưới tầng từ trước và đây chỉ là bản thông cáo cuối cùng.
Anh nhìn cô theo cái cách mà cô không thể xác định được. Trông nó như thể vừa có vẻ đo lường đầy sắc sảo, vừa có vẻ đờ đẫn không hiểu gì, và có thêm cả chút ngưỡng mộ.
“Chị biết không,” anh nói, “em không biết tại sao chị lại hành xử như vậy. Và em không đồng ý với chị, em nghĩ chị làm như thế là sai.” Anh hạ giọng xuống nói với vẻ bí mật. “Nhưng có điều em lấy làm mừng vì chị đã hành xử như thế. Em thấy mến chị hơn vì đã hành xử như thế.” Bỗng dưng anh chìa tay ra cho cô. “Chị có muốn bắt tay chúc ngủ ngon không?”