← Quay lại trang sách

Chương 23

Cô ở nhà một mình. Nói vậy tức là một mình với Hughie, bấy giờ đang nằm trong cũi, trên tầng, và thím Josie, hiện đang ở trong phòng cô, tít tận phía sau. Những người khác đã đi thăm nhà Michaelson, bạn thâm giao của gia đình.

Thỉnh thoảng được ở nhà một mình cũng vui. Không quá thường xuyên, không phải suốt ngày một mình, bởi nếu thế thì sẽ chuyển sang trạng thái cảm thấy cô đơn mất. Và cô biết cảm giác ấy là như thế nào, biết quá rõ, và không muốn phải trải nghiệm thêm lần nào nữa.

Nhưng được ở một mình như thế này cũng vui, ở một mình mà không cô đơn, chỉ khoảng một, hai tiếng đồng hồ, chỉ từ 9 giờ cho đến 11 giờ, bởi cô biết chắc họ sẽ sớm quay về. Cô có nguyên cả căn nhà để tha hồ vơ vẩn; dạo bước từ tầng trên xuống tầng dưới, từ căn phòng này đến căn phòng khác. Thực ra thì bình thường cô vẫn có thể làm thế - nhưng làm điều ấy khi không có ai ở quanh sẽ mang lại một cảm giác đặc biệt. Nó tác động lên cô. Nó bồi bổ cảm giác mình thuộc về nơi đây, tiếp thêm nhựa sống cho nó.

Họ hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng cô từ chối. Có thể bởi vì cô biết rằng nếu ở nhà một mình, cô sẽ được tận hưởng cảm giác này.

Họ không ép cô. Họ không bao giờ nài ép, không bao giờ lặp lại bất kỳ lời mời mọc nào đến mức khiến cô thấy mệt mỏi. Họ tôn trọng tư cách cá nhân của mình, cô ngẫm nghĩ, đây là một trong những điểm tốt của họ. Đó mới chỉ là một điểm thôi, và còn biết bao nhiêu điểm tốt khác nữa.

“Thế để lần sau vậy nhé,” Mẹ Hazzard mỉm cười khi chia tay bên cánh cửa.

“Chắc chắn lần sau con sẽ đi,” cô hứa. “Họ rất tử tế.”

Ban đầu, cô lang thang khắp nhà để 'thấu cảm' nơi đây, đắm chìm trong cái cảm giác 'thuộc về' tuyệt diệu. Chạm vào cái lưng ghế, miết tay trên mặt vải của tấm rèm cửa sổ đằng kia.

Của mình. Nhà của mình. Nhà của cha mẹ mình và của mình. Của mình. Của mình. Nhà của mình. Ghế của mình. Rèm che cửa sổ của mình. Không, phải kéo lùi lại như thế kia, đó mới là kiểu mình muốn.

Ngớ ngẩn? Trẻ con? Ảo tưởng? Chắc chắn là vậy rồi. Nhưng làm gì có ai không có tính trẻ con, không có mơ mộng ảo tưởng? Đời mà không có chúng thì sẽ ra thể thống gì nữa? Không có chúng thì cuộc đời liệu có tồn tại được không?

Cô bước vào trong phòng bếp của thím Josie, mở nắp hộp bánh quy, lôi ra một chiếc bánh, cắn một miếng lớn.

Cô không thấy đói. Mới mấy tiếng trước họ vừa ăn một bữa tối no căng. Nhưng...

Nhà của mình. Mình có thể làm thế này. Mình có quyền ăn chúng. Chúng nằm đó đợi mình, để mình muốn lấy lúc nào thì lấy.

Cô đậy nắp hộp lại, chuẩn bị tắt đèn.

Bỗng dưng cô đổi ý, quay lại, lấy chiếc bánh thứ hai ra.

Nhà của mình. Mình thậm chí có thể lấy hai cái nếu muốn. Rồi, mình sẽ lấy hai cái.

Và mỗi tay cầm một chiếc bánh quy, chiếc nào cũng có một vết cắn lớn đầy khiêu khích, cô ra khỏi phòng bếp. Thực tình mà nói thì đó không phải là đồ ăn cho cái miệng, mà là đồ ăn cho tâm hồn.

Sau khi đã phủi mẩu vụn bánh cuối cùng ra khỏi ngón tay, cô quyết định sẽ đọc một cuốn sách. Giờ cô thấy hoàn toàn thanh thản, một cảm giác bình yên và khỏe khoắn với mức tác động mang ý nghĩa gần như trị liệu. Đây là cảm giác như được chữa lành; được trở thành một khối, trở nên vẹn toàn trở lại. Như thể chút tàn dư cuối cùng của một cơn đau nhức cũ, một phần nhân cách cũ từng bị chẻ ra (và đúng là từng tồn tại một phần nhân cách như thế, theo đúng nghĩa đen), đã bị xóa bỏ. Chuyên gia tâm lý có thể biên soạn cả một bài nghiên cứu dựa trên đề tài này; chỉ cần đi lại vẩn vơ trong một căn nhà, nơi an toàn tuyệt đối, được thư giãn tuyệt đối, trong tầm nửa giờ hay gì đó, lại có thể mang lại hiệu quả như vậy cho cô, vượt xa khả năng của mọi thứ khoa học lạnh lùng trong bệnh viện. Nhưng, con người là con người và khoa học không phải là thứ họ cần; cái họ cần là một mái ấm, một ngôi nhà của riêng mình, không thể bị ai tước đoạt.

Giờ là lúc thích hợp, gần như là duy nhất, để đọc một cuốn sách. Ta có thể hoàn toàn tập trung chú ý vào nó, ta có thể đắm chìm trong đó. Ta với nó sẽ có thời gian được hòa thành thể thống nhất, không có bản ngã riêng.

Bước vào phòng đọc sách, phải mất một lúc cô mới chọn được một cuốn sách. Cô lật giở rất nhiều bên các kệ sách, hai lần dợm quay về ghế để đọc vài đoạn mở đầu gì đó, trước khi quyết định chọn một cuốn sách có vẻ hợp với mình. Marie Antoinette [1] của tác giả Katharine Anthony.

Chẳng hiểu sao nhưng cô không bao giờ thích đọc truyện hư cấu. Chúng khiến cô cảm thấy không được thoải mái, có thể vì chúng gợi cô nhớ lại những thăng trầm trong đời mình. Cô thích những thứ (theo cách tâm trí của cô diễn đạt) đã thực sự xảy ra. Thực sự xảy ra, nhưng từ rất lâu và ở nơi nào đó thật xa, xảy ra với ai đó khác hẳn, một ai đó không ai có thể nhầm là cô được. Đối với một nhân vật giả tưởng, ta sẽ chẳng mấy chốc bất giác bắt đầu liên hệ bản thân với anh chàng hay cô nàng đó. Đối với một nhân vật từng là một người còn sống thật sự thì ta sẽ không bị như vậy. Ta có thể đồng cảm khách quan, nhưng chỉ đến thế thôi. Từ đầu đến cuối, đó luôn là một người khác. Bởi vì trong thực tại, nhân vật đó thực sự là một người khác. (Người ta gọi thế này là trốn chạy, mặc dù trường hợp của cô thì ngược lại với những người khác. Thiên hạ chìm đắm trong những kịch tính giả tưởng để trốn chạy những nhạt nhẽo của thực tại. Cô chìm đắm trong một thực tại của quá khứ để trốn chạy những kịch tính cá nhân.)

Nguyên một giờ liền, có khi còn hơn, cô hòa làm một với một người phụ nữ đã chết từ một trăm năm mươi năm trước; cô quên cả

thời gian.

Lờ mờ, với chỉ một phần nhỏ tâm trí, cô nghe thấy tiếng xe phanh lại đâu đó bên ngoài, trong màn đêm im lặng.

"... Axel Fersen vội vã lái qua những con phố tăm tối.” (Cha mẹ về rồi. Mình đọc nốt chương này đã.) “Một tiếng rưỡi sau, chiếc xe băng qua cánh cổng của Saint-Martin.”

Một chiếc chìa khóa vặn trong ổ cửa trước. Cửa mở ra, sau đó đóng lại. Nhưng không có tiếng rì rầm của giọng những người mới về nhà vọng vào. Không ai nói năng gì cả, gần như im lặng hoàn toàn. Có tiếng bước chân mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết, một cặp chân duy nhất, vang lên trên khoảng sàn trần ngay trước cửa, rồi nhạt nhòa hơn trên phần thảm lót hành lang.

“... Cách đó một quãng, họ thấy một chiếc xe chở khách lớn đỗ lại bên lề đường.” (Không, đó là Bill, không phải cha mẹ. Anh vừa về đến nhà. Mình quên mất, cha mẹ không đi xe, nhà Michaelson sống ngay gần đây thôi.) “một chiếc xe chở khách lớn đỗ lại bên lề đường...”

Tiếng chân bước tiến ra sau nhà. Đèn phòng bếp của thím Josie lại bật sáng. Từ chỗ đang ngồi thì cô không thể nào thấy được, nhưng cô biết điều ấy nhờ tiếng công tắc kêu tách. Cô có thể nhận ra mọi ngọn đèn nhờ tiếng công tắc. Cái hướng tiếng ấy vọng lại, và độ sắc hoặc khẽ của thanh âm. Ta có thể biết được những đặc tính ấy của một ngôi nhà.

Cô nghe thấy tiếng nước chảy ra từ vòi, và rồi một chiếc cốc rỗng được đặt xuống. Sau đó tiếng nắp hộp bánh quy được đặt xuống, phát ra tiếng thịch của đồ sứ nặng nề, trống rỗng, ngân vang. Nó nằm ở đó một lúc lâu, không vội vã đậy lại.

“... đỗ lại bên lề đường.” (Thím Josie sẽ nổi cơn tam bành. Thím ấy luôn mắng nhiếc anh ta. Thím chẳng bao giờ mắng mình, dù cũng làm cùng cái việc ấy. Mình đoán là thím đã quen làm như thế hồi anh ấy còn nhỏ, và đã là thói quen thì khó mà bỏ được.) “Cái bà Korff giả mạo và những người tùy tùng bước vào trong xe.”

Mãi một lúc sau thì cái nắp cũng được đậy lại. Tiếng bước chân bắt đầu tiến về phía trước, bước vào phía sau hành lang. Chúng chợt dừng lại, lùi ra sau một bước, khiến sàn khẽ kêu kẽo kẹt vì có chỗ phải chịu trọng lượng gấp đôi.

“...” (Anh làm rơi một mẩu bánh trên mặt sàn, dừng lại nhặt nó lên. Chắc anh không muốn sáng ra thím ấy thấy nó nằm đó và biết anh đã làm gì. Mình cá là sâu thẳm trong tim, anh vẫn còn sợ thím Josie, theo cái kiểu trẻ con.) “...”

Nhưng suy tư của cô không đổ dồn về phía anh hay gì cả. Chúng tập trung vào cuốn sách. Dòng suy nghĩ kia chỉ ở bên rìa tâm trí cô, phần dư thừa không được sử dụng, không ngừng tự bình luận với bản thân, trong khi tâm điểm chú ý của cô thì không buồn đoái hoài đến nó.

Tiếng chân anh lặng xuống một lúc, không còn nghe thấy nữa. Chắc hẳn anh đã ngồi đâu đó, ăn nốt mấy cái bánh quy. Có lẽ anh đang gác một chân lên tay ghế, nếu hiện đang ngồi trên chiếc ghế nào đó.

Anh biết rằng cha mẹ đã sang nhà Michaelson, và hẳn đã tưởng rằng cô cũng đi cùng, rằng anh chỉ có một mình trong nhà. Phòng đọc sách nằm bên phải cầu thang và anh đã rẽ sang bên trái, đi vào phòng bếp và quay trở lại, chưa lại gần chỗ này, thế nên anh không thể nào biết được cô đang trong này. Ngọn đèn có chụp bên cạnh cô có bán kính tỏa sáng giới hạn, không chiếu ra quá cửa phòng.

Bất chợt tiếng chân giẫm nhẹ nhàng của anh lại vang lên, tiếp tục đi, khoảng nghỉ ăn vụng đã kết thúc. Chúng lại bước vào hành lang, mỗi lúc một rõ sau khi rời khỏi nơi ban nãy, đi vòng qua chân cầu thang, và tiến sang phía bên này. Chúng đang tiến thẳng về phía nơi đây, về phía căn phòng mà anh không hề biết cô đang có mặt.

Cô tiếp tục đọc, bị sức hấp dẫn khó cưỡng của đoạn văn vừa đọc đến níu lấy, giữ rịt lại. Thậm chí cô còn không nhướn mắt lên.

Tiếng chân anh ra đến bậu cửa. Thế rồi nó dừng phắt tại đó, mang vẻ gì cứ như vừa nảy bật người lại.

Suốt một lúc, anh đứng bất động, nhìn cô.

Và bất chợt, anh ngập ngừng lui một bước, rồi lùi hẳn về đằng sau, quay đầu, một lần nữa bỏ đi.

Cô gần như ý thức được tất cả những điều này chỉ trong tiềm thức; cô chưa thực sự nhận ra điều đó, ít nhất bấy giờ thì chưa. Nó vẫn nằm đó, đeo bám vào tâm trí của cô, nhưng nó chưa đi sâu vào trong ấy.

(Tại sao anh ấy lại quay đầu bỏ đi như thế, khi thấy mình ngồi đơn độc trong này?) "... và ngồi lên mấy miếng đệm êm ái...” (Anh ấy định vào trong này. Anh ấy đã đi ra đến tận cửa. Thế rồi khi thấy mình ở trong này và có vẻ chưa nhìn thấy anh, anh lùi lại. Tại sao? Tại sao lại như vậy?) “Axel Fersen nắm lấy cương.”

Chậm rãi, sức lôi cuốn đầy ma thuật của cuốn sách biến mất, tan đi. Lần đầu tiên mắt cô rời trang giấy. Cô ngước lên đầy nghi ngờ, cuốn sách vẫn để mở trước mặt.

Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm như vậy?

Không phải là anh sợ làm phiền mình. Chúng ta là một gia đình, chúng ta không câu nệ với nhau như thế. Tất cả đều có thể đi vào hết phòng này đến phòng khác tùy thích mà không can hỏi ý kiến ai cả, ngoại trừ các phòng ở tầng trên, và đây không phải là tầng trên, đây là tầng dưới. Anh thậm chí không chào hỏi gì hết. Khi thấy rằng mình chưa phát hiện ra, anh ấy muốn cứ để sự tình y nguyên như thế, cố hết sức giữ cho sự tình được nguyên trạng, tìm cách không làm cho mình để ý. Trước tiên lùi lại một bước, sau đó mới quay người đi.

Cửa trước lại mở ra, nhưng không đóng lại phía đằng sau anh. Anh đã ra trước nhà một lúc để cho xe vào. Cô nghe thấy tiếng cửa đóng thụp lại, nghe thấy tiếng bộ số rồ lên chuyển động.

Anh ấy không thích mình à? Có phải đó là lý do anh ấy không muốn phải ở trong phòng cùng mình, khi không có ai khác ở đó? Anh ấy có thù hằn gì với mình à? Mình cứ tưởng... cứ tưởng... là anh ấy tin tưởng mình từ lâu rồi, nhưng... Tự dưng lại chùn bước như thế, phanh người lại, gần như quay ngoắt đi luôn, ngay bên ngưỡng cửa.

Và rồi bất chợt, hết sức đơn giản, như thể đó là điều hiên nhiên, cô ngộ ra. Nó bừng lên trong tâm trí cô. Một thứ vô định nào đó đã tiết lộ cho cô. Một thứ không lời lẽ nào giải thích nổi. Nó quá mong manh, không thể gánh nổi sức nặng của ngôn từ.

Không, không phải vì không thích mình. Lý do là anh ấy thực sự thích mình, thực sự thích mình, thế nên mới lùi lại như thế, không muốn ngồi cùng mình trong căn phòng đó nếu có thể tránh được. Thích mình quá mức. Đã bắt đầu phải lòng mình rồi. Và. và anh ấy nghĩ là không nên làm thế. Anh ấy đang cưỡng lại nó, đang chiến đấu với cuộc chiến vô vọng, bế tắc mà chẳng ai thắng nổi.

Một cách đầy kiên quyết, nhưng cũng rất từ tốn, cô gập cuốn sách lại, đem nó ra cái khoảng trống ban nãy, đặt nó vào. Cô để đèn sáng nguyên cho anh (bởi vì lúc trước có vẻ anh muốn vào trong này), nhưng bản thân cô thì rời phòng, nhường nó lại cho anh, ra ngoài hành lang, lên cầu thang và vào phòng mình, đóng cửa lại để đi nghỉ.

Cô xõa tóc, chải đầu để chuẩn bị đi ngủ.

Cô nghe thấy tiếng rù rù của cửa gara, nghe thấy tiếng ổ khóa va vào chúng sau khi bị anh buông tay cho rơi về chỗ cũ, nghe thấy tiếng anh quay vào nhà. Anh quay thẳng về phía phòng đọc sách, và bước vào, lần này không chút do dự (phải chăng là để chào cô, để đối mặt với tình cảm, để thổ lộ nỗi lòng, phải chăng anh đã ra quyết định chỉ trong vài phút ngắn ngủi kia?) - nhưng lại chỉ thấy căn phòng trống không. Ngọn đèn vẫn bật, còn người đọc sách thì đã đi mất rồi.

Mấy giây sau cô nhớ ra rằng mình đã để quên điếu xì gà đang hút dở, trên mặt bàn, dưới ngọn đèn, cạnh nơi cô ngồi nãy giờ. Cô quên không mang nó theo lúc bỏ ra ngoài. Hẳn nó vẫn đang cháy dở, bởi lúc nghe thấy chiếc xe đỗ lại bên ngoài thì cô chỉ vừa mới châm lửa.

Không phải cô sợ nó sẽ gây hư hỏng đồ đạc gì. Anh chỉ cần liếc nhìn là sẽ thấy, và sẽ dập nó đi thay cô.

Nhưng nó sẽ làm 'lộ vở' cho anh. Bởi lẽ, hệt như việc anh bỏ đi dù đã định bước vào, nó sẽ giúp anh nhận ra rằng cô đã đứng dậy rời đi dù không định như thế.

Giờ thì không chỉ mình cô biết rằng anh đã bắt đầu yêu cô, mà, thông qua điếu xì gà hớt lẻo kia, anh cũng biết rằng cô đã nhận ra điều ấy.

Chú thích:

[1] Marie Antoinette: Hoàng hậu cuối cùng của nước Pháp trước cuộc Cách mạng Pháp giai đoạn 1789-1799.