← Quay lại trang sách

Chương 24

Dưới ánh trăng rằm, vườn hoa sau nhà lúc cô bước vào sáng tỏ chẳng khác gì ban trưa. Mấy con đường rải cát chạy vòng quanh khoảnh sân vuông và cắt ngang qua nó như một chữ X, lấp lánh như tuyết, bóng của cô lướt đi bên trên, nhuốm xanh trên cái nền trắng của chúng. Hố đá nhỏ nằm ở chính giữa lốm đốm những đĩa bạc, chúng tụ vào rồi lại tẽ ra như thể đang chuyển động, mặc dù thực ra thì không phải, chỉ là điểm nhìn của cô không ngừng thay đổi lúc cô đi dạo vòng quanh.

Đêm tháng Sáu nồng đượm mùi hương của các khóm hồng, đám sâu bọ ngái ngủ rộ lên một tràng tiếng o o mơ màng, như thể đang nói mớ trong lúc ngủ.

Cô chưa muốn đi ngủ và cũng chẳng muốn đọc sách, bởi vì bật đèn ngồi trong phòng đọc sách thì ngột ngạt quá. Sau khi Cha và Mẹ Hazzard rời chỗ cô và lên phòng, cô không còn muốn ngồi một mình ở hiên trước nữa. Cô lên trên tầng một lúc để thăm Hughie, để nhìn xem nó có sao không, rồi cô đi ra ngoài này. Ra vườn hoa phía sau nhà, chốn an toàn biệt lập đằng sau hàng giậu cao bao quanh.

Tiếng chuông điểm 11 giờ ngân vang từ một nhà thờ Tân giáo nhỏ trên đường Beechwood, và vọng âm của nó nấn ná trong bầu không khí tĩnh lặng, khiến cô cảm thấy thanh bình và thư thái vô cùng.

Một giọng nói khẽ khàng, như thể vọng lại từ sau vai cô, cất lên,

“Xin chào! Em biết ngay người ở dưới này là chị mà, Patrice.”

Cô quay người, giật mình và mới đầu không xác định được anh đang ở đâu. Anh bây giờ ở phía bên trên cô, ngồi sát mép bậu cửa sổ mở toang.

“Em xuống dưới đó và hút cùng chị điếu xì gà được chứ?”

“Chị đang định vào nhà,” cô vội vã nói, nhưng anh đã biến mất rồi.

Anh bước xuống hiên sau nhà, ánh trăng đỗ xuống đầu và vai anh như bột phấn rôm khi anh tiến về phía cô. Cô quay người cùng hướng với anh và họ chậm rãi sóng vai nhau bước đi. Đi hết một vòng lối đi bên ngoài và rồi thêm một lần nữa qua phần cắt ngang ở giữa.

Trong khi đi dạo, có lúc cô đưa tay ra và chạm vào một bông hoa; kéo nó lại gần mình một chút, rồi buông ra, để nó đong đưa bật trở lại, không chút hư hại. Đó là bông hồng trắng đã nở bung và trong thoáng chốc, mùi hương của nó chẳng khác nào trái bom dội lên mặt họ.

Anh thậm chí còn không làm nhiều như cô; không làm gì cả. Không nói gì cả. Chỉ bước đi bên cạnh cô. Một bên tay thọc vào trong túi quần. Mắt nhìn xuống, như thể con đường này làm anh thích mê.

“Ở dưới này tuyệt thật, thế nên chị ghét phải rời đi lắm,” cuối cùng cô nói.

“Em chẳng quan tâm tí gì đến khu vườn này cả,” anh đáp lời với giọng khá cộc cằn. “Dù là tản bộ hay là đám hoa ở đây. Chị biết vì sao em xuống dưới này mà. Em có cần phải nói hẳn ra với chị không?”

Anh thô bạo quang điếu xì gà, hất ngược ra sau, động tác trông như thể vừa bị thứ gì làm cho phát cáu.

Bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Cô dừng phắt lại.

“Không, đợi đã, Bill. Bill, đợi đã... Đừng...”

“Đừng gì? Em vẫn chưa nói gì cả. Nhưng chị đã biết sẵn rồi, đúng không? Em xin lỗi, chị Patrice, em phải thổ lộ với chị chuyện này. Chị phải nghe. Nó phải được bộc bạch ra.”

Cô đưa tay đầy phản đối về phía anh, như thể đang tìm cách xua đi thứ gì. Cô lùi ra sau một bước, tạo khoảng cách giữa hai người.

“Em chẳng thích thú gì chuyện này,” anh ngang ngạnh nói. “Nó gây ra cho em những điều mà em chưa từng biết đến. Từ trước đến nay em chưa bao giờ xao xuyến cõi lòng với ai cả. Em thậm chí chưa bao giờ biết đến cái tình yêu tuổi hồng mà ai ai cũng trải nghiệm. Em cứ tưởng mình thuộc kiểu người như vậy. Nhưng nó đã xuất hiện rồi, chị Patrice ạ. Giờ chính là thời khắc ấy.”

“Không, đợi đã. Không phải bây giờ. Chưa được. Giờ không phải lúc.”

“Giờ chính là lúc ấy, đêm nay chính là đêm ấy, và nơi này chính là nơi ấy. Sẽ không bao giờ có thêm đêm nào như thế này nữa, kể cả hai chúng ta có sống đến trăm tuổi. Patrice, anh yêu em và anh muốn em cư.”

“Bill!” Cô van nài, hoảng sợ.

“Em đã nghe anh thổ lộ, và giờ em lại bỏ chạy, Patrice,” anh buồn bã hỏi, “chuyện này khủng khiếp lắm sao?”

Cô đã bước lên bậc thang đầu của hiên nhà, đứng đơ ra đó một lúc. Anh chậm rãi bám theo, dáng điệu chán nản đầy cam chịu, hơn là vội vã đeo đẳng.

“Anh không phải người giỏi chuyện ái tình,” anh nói. “Anh không biết thổ lộ thế nào.”

“Bill,” cô lại nói, nghe đầy đau khổ.

“Patrice, ngày nào anh cũng gặp em và...” Anh dang rộng hai tay đầy bất lực, “Anh biết làm gì đây? Anh đâu muốn chuyện này xảy ra. Anh nghĩ đây là một chuyện tốt lành. Anh nghĩ đây là điều nên xảy ra.”

Cô thoáng ngả đầu lên cột chống hiên, như thể đang rất quẫn trí. “Tại sao anh lại phải nói ra ngay? Tại sao anh không thể. Cho em thêm thời gian. Làm ơn hãy cho em thêm thời gian. Chỉ vài tháng thôi.”

“Em có muốn anh rút lại lời không, Patrice?” anh hỏi rầu rĩ. “Giờ thì anh rút lời kiểu gì? Sao mà anh rút lại được, kể cả nếu ban nãy anh chưa từng nói ra? Patrice, đến nay đã là bao lâu rồi. Là vì Hugh, vẫn là vì Hugh, phải không?”

“Em chưa bao giờ yêu ai c...,” cô dợm nói với vẻ hối lỗi. Bỗng dưng cô ngưng bặt.

Anh nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Mình đã nói quá nhiều, dòng suy nghĩ ấy vụt hiện trong tâm trí cô. Quá nhiều, hay không đủ. Và rồi cô buồn bã nhận ra: Không đủ chút nào.

“Em vào trong nhà đây.” Bóng tối của hiên nhà buông xuống giữa hai người như một bức màn xanh chàm.

Anh không đuổi theo cô. Anh đứng im ở nơi bị cô bỏ lại.

“Em sợ anh sẽ hôn em.”

“Không, đó không phải điều em sợ,” cô lẩm bẩm, gần như không thể nghe thấy. “Em sợ mình sẽ muốn anh làm thế.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô.

Anh đứng ngoài đó, dưới ánh trăng trắng bệch, bất động, rầu rĩ nhìn xuống đất.