← Quay lại trang sách

Chương 25

Sáng ra, thế giới nhìn từ cửa sổ trông thật ngọt ngào. Cái cảm giác thanh bình, an toàn, ở nơi cô thuộc về, càng lúc càng được thêu dệt dày hơn, bao phủ cô chặt hơn. Chẳng bao lâu sau, chẳng gì có thể xé rách được chất vải ấy ra nữa. Được tỉnh dậy trong căn phòng của riêng cô, trong căn nhà của riêng cô, phía trên đầu là mái nhà của riêng cô. Được nhìn thấy cậu con trai bé nhỏ đã tỉnh dậy trước cô, từ trong cũi nhìn ra đầy kỳ vọng và tặng cho cô nụ cười vui vẻ tươi rói, cái nụ cười đặc biệt mà thằng bé chẳng để ai thấy ngoài cô. Được bế thằng bé lên, ôm nó vào lòng và phải kiềm chế bản thân để không siết thằng bé quá chặt. Sau đó cô đưa thằng bé ra chỗ cửa sổ, kéo rèm lại và nhìn ra thế giới bên ngoài. Cho thằng bé thấy cái thế giới cô đã tìm được cho nó, thế giới cô đã tạo dựng cho nó.

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng phủ lên vỉa hè và con đường trước nhà tựa như phấn hoa cúc. Dưới các tán cây và ở bên hông mọi ngôi nhà là những cái bóng màu xanh nhạt. Cách đây vài nhà có một người đàn ông đang tưới nước cho bãi cỏ, nước phun ra từ mũi vòi phun lấp lánh như kim cương. Ông ta ngước lên, nhìn thấy cô và thân ái vẫy tay chào, mặc dù cô không biết rõ ông ta. Cô nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Hughie và vẫy chào đáp lại.

Đúng vậy, sáng ra, thế giới này quả là rất ngọt ngào.

Sau đó cô đi thay đồ, thay cho cả hai mẹ con và xuống dưới nhà, bước vào căn phòng dễ chịu đang đợi cô dưới đó; gặp Mẹ Hazzard, cùng chỗ hoa mới hái và câu chào đầy trìu mến, tươi vui của bà. Hình ảnh phản chiếu trên chiếc bình pha cà phê bóng như gương (thứ luôn khiến thằng bé thích mê), trưng ra trên các mặt bên hình ảnh thấp lùn, mập mạp của những người đang ngồi xung quanh nó: một bà cô luống tuổi, một phụ nữ trẻ hơn hẳn và một cậu nhóc măng tơ ngồi trong chiếc ghế cao, tâm điểm của sự chú ý.

Cô cảm thấy yên ổn, được ở nhà, được ở giữa những người thân yêu.

Thậm chí còn có một bức thư được gửi đến, một bức thư của riêng cô, nằm đợi tại vị trí của cô. Một cảm giác hoàn thiện nho nhỏ đầy dễ chịu dấy lên trong lòng khi cô trông thấy nó. Không có gì thể hiện sự bền lâu, sự thuộc về nơi đây rõ ràng hơn bức thư kia. Thư của riêng cô, được gửi đến nhà cho cô.

“Cô Patrice Hazzard,” và địa chỉ. Đã có thời điểm, cái tên ấy làm cô hoảng sợ. Giờ thì không còn như thế nữa. Chỉ một thời gian nữa thôi, cô thậm chí sẽ chẳng còn nhớ rằng trước kia từng có một cái tên khác tồn tại. Một cái tên cô độc, sợ hãi, vô chủ, không ai công nhận, đang lang thang lưu lạc khắp nơi...

“Nào Hughie, đừng có láu táu thế, ăn hết phần của con đi đã.”

Cô mở bức thư ra và bên trong chẳng có gì. Hay nói đúng hơn là chẳng có gì được viết trong đó. Trong giây lát, cô cứ đinh ninh hẳn đã có nhầm lẫn gì đó. Chỉ có mảnh giấy trắng. Không, đợi đã, ở phía bên kia.

Ba từ nhỏ, gần như chôn kín trong phần nếp gấp khiến tờ giấy gập đôi, tí nữa thì bị bỏ lỡ trong cái khoảng trắng như tuyết bao quanh chúng.

“Cô là ai?”