← Quay lại trang sách

Chương 26

Sáng ra, thế giới nhìn từ cửa sổ trông nửa ngọt ngào, nửa cay đắng. Tỉnh dậy trong một căn phòng chính ra không thuộc về cô. Một căn phòng mà cô biết - và cô biết một người nào đó cũng biết - là cô không có quyền được ở đây. Nắng ban mai chiếu nhợt nhạt và ảm đạm lên mặt đất, dưới các tán cây và ở bên hông mọi ngôi nhà là những mảnh đêm tơi tả còn đọng lại, đã phai nhạt thành màu xanh, nhưng vẫn còn âm u và đáng sợ. Người đàn ông đang tưới bãi cỏ cách đây vài nhà là một người lạ mặt; một người lạ mặt cô thấy quen. Khi ông ta ngước lên, cô vội vã rụt người khỏi cửa sổ, kéo cả thằng bé vào, không để ông ta nhìn thấy mình. Thế rồi một thoáng sau, cô lại thầm ước ban nãy mình không làm thế, nhưng đã quá muộn, đã lỡ làm mất rồi.

Có phải ông ta là người gửi thư không? Có phải ông ta không?

Công việc thay quần áo cho cả hai người không còn vui vẻ gì nữa. Và giờ đây, khi cô đưa Hughie xuống cầu thang, vẫn những bậc cầu thang cô đã đi xuống hàng trăm lần, cuối cùng cô cũng được nếm trải cảm giác bước xuống với tâm trạng buồn bã và lo lắng, hệt như những gì cô đã nói vào cái đêm đầu tiên, rằng có thể một ngày nào đó cô sẽ phải bước đi như vậy. Bấy giờ, cô đang bước xuống cầu thang với tâm trạng như thế.

Mẹ Hazzard đang ngồi bên bàn ăn, khuôn mặt rạng rỡ; và còn cả chỗ hoa; và còn cả những cái hình phản chiếu trông như tượng máng xối trên các mặt của cái bình. Nhưng cô chỉ để tâm đến một thứ duy nhất, lấm lét, căng mắt ra nhìn, ngay khi vừa đến ngưỡng cửa. Thậm chí còn từ chỗ xa hơn thế; từ lúc cái bàn vừa lọt vào tầm mắt cô. Trên đó có thứ gì màu trắng, đặt ở bên bàn của cô không? Có mảng trắng hình chữ nhật nào lộ ra ở đó, đặt cạnh hay gần chỗ ngồi của cô không? Dễ nhận ra lắm, bởi lẽ tấm vải trải bàn có in họa tiết, pha trộn giữa màu đỏ và xanh lá cây.

“Patrice, con ngủ không ngon à, con yêu?” Mẹ Hazzard lo lắng hỏi. “Trông con hơi tiều tụy.”

Mới phút trước, khi ở trên cầu thang, cô trông không tiều tụy. Khi đó cô mới chỉ buồn bã và lo lắng thôi.

Cô đặt Hughie lên ghế, tác phong lâu hơn mức cần thiết. Cô tránh không cho mắt hướng về phía nó. Không nhìn vào nó. Không nghĩ về nó. Không tìm cách kiểm tra xem bên trong nó là gì, không muốn biết bên trong là gì, hãy cứ để nó nằm im cho đến khi ăn xong, sau đó mới xé nó ra thật k...

“Patrice, con làm dây hết ra cằm thằng bé rồi. Đây, để mẹ làm cho.”

Kể từ lúc đó, tay cô chẳng có việc gì để làm nữa. Và cô cảm thấy như thể mình có rất nhiều tay; ít nhất cũng phải bốn, năm cái tay. Cô với tay lấy ấm cà phê và một góc bức thư cản đường. Cô với tay lấy bát đường, và một góc nữa của bức thư cản đường. Cô kéo khăn ăn về phía mình và nó cưỡi trên chiếc khăn, nhích thêm tầm năm hay sáu phân nữa về phía cô. Nó ở xung quanh cô, nó ở khắp mọi nơi!

Cô chỉ muốn gào lên, cô siết chặt tay lại, hạ chúng xuống cạnh ghế. Mình không được làm thế, mình không được làm thế. Hughie ở ngay bên cạnh, còn mẹ thì ở ngay phía bên kia bàn...

Mở nó ra, mở nó ra nhanh nào. Nhanh lên, trong lúc cô vẫn còn đủ can đảm.

Tờ giấy phát ra tiếng sột soạt, ngón tay cô sao mà thô kệch và lóng ngóng ghê gớm.

Lần này có thêm một câu.

“Cô từ đâu đến?”

Cô lại siết chặt tay, hạ thấp xuống cạnh ghế. Mảnh giấy trắng lọt vào trong, biến mất giữa những kẽ ngón tay.