← Quay lại trang sách

Chương 27

Sáng ra. thế giới nhìn từ cửa sổ trông thật cay đắng. Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ và trong một ngôi nhà xa lạ. Cô bế đứa con của mình lên - đó là thứ duy nhất thực sự thuộc về cô - và đưa thằng bé nhích ra phía cửa sổ, rón rén đi chéo xiên sang, nhòm ra từ phía xa, gần như không nhấc rèm lên; không bước ra chính giữa và kéo hẳn rèm lại. Chỉ những người đang sống trong nhà mình mới làm được điều ấy, còn cô thì không. Và ngoài kia chẳng có gì cả. Chẳng có gì thuộc về cô hay dành cho cô. Toàn những ngôi nhà thù địch trong một thị trấn đầy thù địch. Vầng mặt trời giá lạnh hắt xuống nền đất sỏi đá. Dưới mỗi tán cây và bên hông mỗi ngôi nhà là những cái bóng tối thẫm như nét cau mày. Hôm nay, người đàn ông tưới nước cho bãi cỏ không quay lại chào cô. Ông ta giờ còn hơn cả một người lạ mặt, mà còn là một kẻ địch tiềm tàng.

Cô bế con xuống dưới tầng và mỗi bước chân đều như hồi chuông đưa đám. Lúc bước vào phòng ăn, mắt cô nhắm chặt. Cô không thể không làm vậy được; cô không thể khiến mình mở chúng ra dù chỉ trong thoáng chốc.

“Patrice, mẹ thấy con không ổn tí nào. Con so màu da của mình với màu da thằng bé đi.”

Cô mở mắt ra.

Chẳng có gì ở đó cả.

Nhưng rồi nó sẽ đến. Nó sẽ lại đến. Nó đã từng đến một lần, hai lần; rồi nó sẽ lại đến tiếp. Có khi là ngày mai. Ngày hôm sau. Hoặc ngày hôm sau nữa. Chắc chắn nó sẽ lại đến. Chẳng thể làm được gì ngoài chờ đợi. Ngồi đó, hoang mang, bất lực và đợi chờ. Chẳng khác nào chúi đầu dưới cái vòi bị rò nước, đợi giọt nước băng giá tiếp theo tẽ ra và rơi xuống đầu mình.

Sáng ra, thế giới trông thật cay đắng và đến chiều tối thì lại tràn ngập những bóng đen vô hình, lẩn khuất xung quanh, đe dọa sẽ ập đến và nuốt chửng cô, hết giây này đến giây khác.