Chương 28
Cô ngủ không được ngon giấc. Đó là điều đầu tiên cô nhận ra sau khi tỉnh dậy. Đi cùng với nó là nguyên nhân, lý do xảy ra chuyện ấy. Đó mới là thứ thực sự quan trọng; không phải việc cô ngủ không ngon giấc, mà là biết nguyên nhân, lý do xảy ra chuyện ấy. Cô biết rất rõ.
Chuyện này chẳng có gì mới. Dạo này, cái việc ngủ không ngon giấc kia lúc nào cũng diễn ra. Nó đã trở thành quy luật rồi, chứ không còn là trường hợp ngoại lệ nữa.
Cơn căng thẳng bắt đầu ảnh hưởng đến cô. Sức kháng cự của cô đang dần bị bào mòn. Thần kinh cô đang chậm rãi căng hết lên, mỗi ngày lại dãn căng thêm một tí. Cô biết mình đang mấp mé điểm bùng nổ. Cô không thể chịu được thêm chút nào nữa. Sợ nhất không phải là lúc chúng được gửi đến; sợ nhất là cái khoảng ở giữa, lúc chờ đợi bức thư tiếp theo xuất hiện. Nó càng nấn ná lâu, cô càng căng thẳng mạnh, thay vì bớt căng thẳng đi. Chẳng khác nào ngồi chờ tai họa tất yếu đổ ập lên đầu, có điều nó lại kéo dài bất tận.
Cô không thể chịu đựng được thêm nữa. Nếu như có thêm một bức thư nữa, cô tự nhủ, chắc chắn mình sẽ mất kiểm soát. Đừng để bức thư nào xuất hiện nữa. Xin đừng.
Cô ngắm mình trong gương. Không phải để thỏa mãn bản chất phù phiếm, tự phụ, mà là để xem nó đã gây tổn hại đến vẻ ngoài của cô thế nào. Để kiểm chứng khách quan những tổn hại nó đang gây ra. Mặt cô tái nhợt và rệu rã. Khuôn mặt ấy lại bắt đầu gầy đi, mất đi vẻ tròn trịa, đang trên đường một lần nữa trở thành cặp má hốc hác như thời còn ở New York. Dưới mắt cô có một quầng thâm hơi đậm và con mắt có phần sáng hơi quá mức. Cô trông mệt mỏi và sợ hãi. Không đến mức quá nghiêm trọng, có điều lại diễn ra thường xuyên. Và nó đã gây hậu quả cho cô như thế này đây.
Cô thay đồ, sau đó thay quần áo cho Hughie, và bế nó xuống nhà. Trong một buổi sáng sớm như thế này, phòng ăn thật dễ chịu. Ánh mặt trời mới lên tràn vào, sắc màu của sâm panh; lớp vải sặc sỡ, sắc nét của những tấm rèm; màu tươi tắn của các thứ đồ sành sứ trên bàn; hương thoang thoảng của ấm cà phê; mùi ngon ngọt của bánh mì mới nướng thẩm thấu qua tấm khăn ăn đang được phủ lên để giữ ấm cho nó. Hoa của Mẹ Hazzard hái từ vườn sau được đặt giữa bàn, và vẫn như mọi lần, chúng chẳng bao giờ cũ quá một tiếng. Mẹ Hazzard mặc bộ váy ngủ in hoa đầy thanh lịch và vui tươi, mỉm cười rạng rỡ với cô. Mái ấm. Thật bình yên.
Hãy để tôi được an lành, cô thầm van nài. Hãy để tôi yên ổn. Hãy để tôi được có những thứ này. Hãy để tôi tận hưởng nó theo đúng cách nó cần được tận hưởng, đúng cách nó đang chờ đợi được tận hưởng. Đừng tước nó khỏi tay tôi, hãy để tôi giữ nó.
Cô đi vòng sang bên kia bàn, ra chỗ Mẹ Hazzard để hôn bà, và cô đưa Hughie về phía bà để bà hôn nó. Thế rồi cô đặt thằng bé vào chiếc ghế cao, ở giữa hai người họ, và cô cũng ngồi xuống.
Thế rồi cô nhìn thấy chúng, nằm đó đợi cô.
Bức thư trên cùng là tờ quảng cáo của một cửa hàng bách hóa, được niêm kín trong một phong bì. Cô có thể nhận diện nó thông qua phần tiêu đề ở góc trên. Nhưng có thứ gì đó bên dưới, một bức thư khác. Các góc của nó hơi ló ra ngoài bức thư trên cùng.
Cô sợ hãi việc phải nhìn rõ nó hơn, cô trì hoãn việc ấy.
Cô bón ngũ cốc lên miệng Hughie, cứ bón xong một thìa cô lại nhấp một ngụm nước trái cây. Nó đang đầu độc bữa ăn của cô, nó khiến thần kinh của cô vặn xoắn lại.
Chưa biết chừng không phải là bức thư ấy, có khi nó lại là thứ gì khác. Tay cô cà giật cử động và bức thư của cửa hàng bách hóa được đặt sang một bên.
“Cô Patrice Hazzard.”
Nó được viết bằng bút mực, một bức thư cá nhân. Cô chưa bao giờ nhận được thư như thế từ bất cứ ai; làm gì có ai viết thư cho cô, làm gì có ai mà cô quen biết? Đây chắc chắn là một trong những bức thư kia và đúng thế thật. Trong bụng cô dấy lên một cảm giác lạnh buốt. Cô quan sát mọi thứ xung quanh nó, chăm chú như đang bị thôi miên. Con tem ba xu tím, với các đường dấu hủy gọn sóng chạy ngang. Thế rồi đến con dấu bưu điện tròn, đóng lệch sang bên. Nó đã bị gửi muộn, sau 12 giờ đêm qua. Từ đâu? Cô băn khoăn. Là ai gửi? Cô có thể mường tượng ra một bóng người không rõ mặt mũi, lấm lét bước ra một hòm thư trên phố trong đêm tối, một bàn tay vội vã nhét thứ gì đó vào trong khe, và tiếng keng khi nắp hộp thư đóng sập xuống.
Cô muốn mang nó ra khỏi đây, đem lên trên tầng, rồi đóng cửa lại. Nhưng nếu cô mang nó đi khi chưa mở ra, chẳng phải trông sẽ có vẻ bí mật, chẳng phải sẽ làm người ta chú ý ngoài mong muốn sao? Mở nó ra ngay trong căn phòng này vẫn đủ an toàn; ở nhà này chẳng có ai tọc mạch, chẳng có ai hỏi han gì. Cô biết thậm chí nếu để nó nằm hớ hênh sau khi đã đọc xong thì nó vẫn sẽ được an toàn, không ai sờ đến.
Cô thọc dao qua nắp phong bì, rạch mở bức thư.
Mẹ Hazzard đã tiếp quản việc cho Hughie ăn, bà chẳng buồn để tâm đến ai khác ngoài thằng bé. Cứ mỗi lần nó ăn được một mồm đầy là lại có tràng ngợi khen.
Cô đã mở cái tờ giấy để gập bên trong ra. Chỗ hoa được đặt chắn tầm nhìn, giấu đi đôi tay run rẩy của cô. Nó thật trống trải, thật phí phạm, chẳng có mấy chữ. Chỉ có một dòng duy nhất chạy ngang giữa tờ giấy, chỗ có nếp gấp.
“Cô đang làm gì ở đây?”
Cô có thể cảm thấy ngực mình co thắt lại. Cô cố gắng ghìm hơi thở chợt trở nên gấp gáp, bất thường của mình, nếu không sẽ làm lộ hết mọi thứ mất.
Mẹ Hazzard đang chìa đĩa ra cho Hughie xem. “Hết sạch rồi này. Hughie ăn hết rồi! Đi đâu cả rồi nhỉ?”
Cô đã đặt nó vào lòng. Cô xoay xở đút được nó vào trong phong bì, và gập lại, một lần, rồi thêm lần nữa, cho đến khi nó lọt vừa trong lòng bàn tay của cô.
Nếu như có thêm một bức nữa thì chắc chắn mình sẽ mất kiểm soát. Và nó đây rồi, cái bức nữa đây rồi.
Cô có thể cảm thấy sự tự chủ của mình đang dần mất đi và không thể biết được khi nó mất hết rồi thì chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra. Mình phải ra khỏi căn phòng này, cô tự cảnh báo bản thân. Mình phải rời khỏi cái bàn này - ngay lập tức - nhanh chân lên!
Cô bất chợt đứng dậy, hơi loạng choạng vì vấp phải ghế. Cô quay người và rời bàn, không hở lấy nửa lời.
“Patrice, con không muốn uống cà phê à?”
“Con sẽ xuống ngay,” cô nghẹn giọng nói từ phía bên kia cánh cửa. “Con quên mất một thứ.”
Cô lên trên tầng, vào phòng mình và đóng cửa lại.
Chẳng khác nào vỡ đập. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô cứ ngỡ là sẽ có nước mắt, hay tiếng cười hoang dại chóe tai. Không phải cả hai. Thứ xuất hiện là cơn giận, một cơn thịnh nộ cực điểm, mù quáng, khó hiểu và bất lực.
Cô ra chỗ bức tường và giơ nắm tay đập lia lịa lên nó, cao phía bên trên đầu. Và rồi cô đi sang bức tường tiếp theo, lại một bức tường tiếp theo và bức tường tiếp theo nữa, như một người tìm chỗ xả cơn, quẫn trí gào lên, “Mi là ai cơ chứ? Mi gửi mấy bức thư này từ đâu? Sao mi không chường mặt ra? Sao mi không chường mặt ra giữa thanh thiên bạch nhật? Sao mi không chường mặt ra nơi ta có thể nhìn thấy? Sao mi không chường mặt ra và cho ta cơ hội chống trả?”
Thế rồi cuối cùng cô cũng dừng lại, kiệt quệ và thở hồng hộc vì đã để cảm xúc tuôn trào. Liền sau đó, cô chợt trở nên kiên định. Chỉ có duy nhất một cách để chống trả, chỉ có một cách duy nhất cô có thể làm để các đòn tấn công này không còn khả năng làm hại cô được nữa...
Cô hất mở cửa ra. Cô lại đi xuống cầu thang. Mắt vẫn ráo hoảnh như lúc đã lên trên này. Cô đi rất nhanh, mau chân lướt xuống. Cô vẫn còn nắm nó trong tay. Cô mở nó ra, cho nó về với kích thước cũ và vừa đi vừa vuốt phẳng nó.
Cô quay lại phòng ăn, vẫn với dáng đi như ban nãy đã đi trên cầu thang.
“... uống hết sữa như một cậu bé ngoan,” Mẹ Hazzard đang nựng thằng bé.
Patrice nhanh chóng đi vòng qua bàn về phía bà, dừng lại bên cạnh bà.
“Con muốn cho mẹ xem thứ này,” cô nói gọn lỏn. “Con muốn mẹ xem thứ này.”
Cô đặt nó ngay ngắn xuống bàn, trước mặt bà và đứng đợi.
“Đợi một lát nhé, con yêu; để mẹ tìm kính đã,” Mẹ Hazzard nhẹ nhàng nói. Bà mò tìm giữa những thứ đồ ăn sáng. “Mẹ nhớ có mang chúng theo lúc cha còn ngồi đây mà; hai chúng ta đều đọc báo.” Bà nhìn về cái tủ đựng bát đĩa ở phía bên kia.
Cô đứng đó đợi. Cô nhìn sang Hughie. Thằng bé vẫn đang cầm thìa, toàn bộ nắm tay siết lại đầy tham lam. Thằng bé vui vẻ vẫy thìa về phía cô. Mái ấm. Thật thanh bình.
Bất chợt cô thò ra chỗ mình hay ngồi bên bàn, nhặt lấy tờ rơi quảng cáo cửa hàng bách hóa vẫn đang nằm đó, thế chỗ bức thư.
“Nó đây rồi, dưới khăn ăn của mẹ. Nằm ngay phía trước mặt mẹ nãy giờ.” Mẹ Hazzard chỉnh lại cặp kính, rồi quay về phía cô. “Nào, con yêu, có chuyện gì thế?” Bà mở cái phong bì ra và đọc nó.
Patrice chỉ tay. “Cái mẫu này này, ngay đây. Mẫu đầu tiên ấy. Trông nó... hấp dẫn quá mẹ nhỉ?”
Sau lưng cô, nằm trong một bàn tay, chính là bức thư bị giấu biến. Nó chậm rãi bị bóp nát, xẹp lại, bị ngón tay cô nén cho mất dạng.