Chương 29
Lặng lẽ và khéo léo, cô di chuyển quanh căn phòng lờ mờ sáng, hết đi tới lui, rồi lại lui tới, tay ôm đầy đồ đạc lấy từ ngăn tủ. Hughie nằm ngủ trong cũi, còn đồng hồ thì đã chỉ gần 1 giờ sáng.
Chiếc va li đang mở trên ghế. Ngay cả chiếc va li ấy cũng không phải của cô. Chiếc va li này cô lần đầu sử dụng trên chuyến tàu đi đến đây, trông vẫn mới, chính là chiếc va li có chữ 'PH' trên cái góc bo tròn. Cô sẽ phải mượn nó. Giống như cô mượn mấy bộ đồ mình đang chọn bừa, để cho vào va li. Giống như cô mượn chính cái bộ đồ mình đang mặc trên người. Trong số những thứ đang ở cùng cô trong căn phòng này, chỉ có hai thứ thực sự thuộc về cô. Đứa bé đang lặng lẽ ngủ trong cũi. Và số tiền mười bảy xu để rải rác trong một mẩu giấy đặt trên nóc tủ.
Cô chủ yếu mang theo đồ cho thằng bé. Những món đồ thằng bé cần, những món đồ để giữ ấm cho thằng bé. Họ sẽ không phiền đâu, họ sẽ không để bụng chuyện ấy đâu; cũng như mình, họ rất yêu thương thằng bé, cô rầu rĩ lập luận. Động tác của cô trở nên hối hả hơn, như thể nếu nấn ná suy nghĩ về chuyện kia quá lâu thì cô sẽ trở nên nhụt chí.
Cô mang theo rất ít đồ dùng cá nhân, chỉ lấy những thứ hết sức thiết yếu. Đồ lót, vài đôi tất...
Toàn quần áo với quần áo. Nó có nghĩa lý gì, khi toàn bộ thế giới của cô đang vỡ vụn ra và sụp đổ xung quanh cô? Thế giới của cô ư? Đây không phải thế giới của cô, đây là thế giới mà cô không có quyền ở lại.
Cô đóng nắp va li lại, nôn nóng kéo chốt khóa những thứ nó chứa bên trong, không buồn quan tâm bên trong có đủ đồ không, quá nhiều, hay quá ít. Một món đồ bị kẹt lại, tạo thành một cái lưỡi nhỏ màu trắng ló ra ngoài qua mép va li, và cô cứ để mặc nó như thế.
Cô đội mũ và khoác chiếc áo choàng đã vắt sẵn ở cuối giường. Cô đội mũ lên mà không buồn nhìn vào gương ngắm nghía, mặc dù có một chiếc gương ngay cạnh vai cô. Cô nhấc túi xách, thò tay vào trong mò mẫm. Cô lôi ra một chiếc chìa khóa, chìa khóa của căn nhà này và đặt nó lên tủ quần áo. Thế rồi cô lôi ra một ví tiền nhỏ và lắc các thứ bên trong ra. Một cục tiền gấp chồng vào nhau trông như khối bắp cải lặng lẽ rơi ra, cùng một mớ tiền xu. Riêng chỗ tiền xu thì phát tiếng leng keng, có mấy đồng lăn tứ tung. Cô gom chúng lại, rồi đặt trên nóc tủ quần áo. Sau đó cô nhặt mười bảy xu lên và bỏ vào trong cái ví, thay thế mớ tiền kia, rồi đặt vào trong túi xách, kẹp nó xuống dưới tay.
Xong xuôi, cô đến bên chiếc cũi, hạ một bên thành của nó xuống. Cúi xuống ngang tầm gương mặt bé nhỏ đang say ngủ, cô nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của nó. “Một phút nữa mẹ sẽ quay lại đón con,” cô thì thầm. “Mẹ phải mang va li này xuống trước, đặt cạnh cửa. Mẹ e là mình không thể xoay xở đưa cả con và va li xuống cầu thang kia được.” Cô đứng thẳng dậy, nấn ná một lúc, nhìn thằng bé. “Con và mẹ sẽ cùng nhau đi một chuyến; chúng ta không biết mình sẽ đi đâu, và cũng không cần quan tâm. Đi thẳng ra khỏi đây, dọc theo đường tàu. Dọc đường chúng ta sẽ tìm được ai đó cho chúng ta ở nhờ...”
Đồng hồ đã báo quá 1 giờ sáng.
Cô đi ra cửa, nhẹ nhàng mở ra, và đem theo chiếc va li ra ngoài. Cô đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng, rồi bắt đầu xuống cầu thang, tay cầm va li, rề rà vô cùng tận, như thể nó nặng khủng khiếp. Ấy nhưng một mình chiếc va li thì không thể kéo trĩu tay cô xuống như thế được, vậy nên chắc hẳn nguyên nhân là do trái tim nặng như cục chì của cô.
Bất chợt cô dừng phắt lại, để chiếc va li nằm im trên bậc thang bên cạnh mình. Họ đang đứng đó, không một tiếng động, dưới chỗ cô, cạnh cửa trước, có hai người. Cha Hazzard và bác sĩ Parker. Từ nãy đến giờ cô chẳng nghe thấy tiếng họ, bởi họ chẳng nói năng gì cả. Hẳn bấy giờ đang là khoảnh khắc im lặng buồn rầu, diễn ra ngay trước khi khách về.
Thế rồi họ phá vỡ im lặng, trong lúc cô đứng đó, không bị ai phát hiện, bên trên khúc quanh của cầu thang.
“Được rồi, chúc ông ngủ ngon, Donald,” cuối cùng vị bác sĩ nói, và cô thấy ông ta đặt tay lên vai của Cha Hazzard an ủi, sau đó lại để nó nặng nề buông xuống. “Ông cố chợp mắt đi. Bà ấy sẽ không sao đâu.” Ông ta mở cửa, rồi nói thêm, “Nhưng từ nay hãy tránh gây phấn khích, tránh gây ra bất cứ căng thẳng nào, ông hiểu điều đó chứ, Donald? Đó sẽ là việc ông phải làm, giữ cho tất cả những thứ ấy tránh thật xa khỏi bà ấy. Tôi có thể trông cậy vào ông chứ?”
“Ông có thể trông cậy vào tôi,” Cha Hazzard buồn bã nói.
Cánh cửa đóng lại, và ông quay đi, bắt đầu đi lên cầu thang, đến nơi cô đang đứng như chôn chân. Cô bước xuống một, hai bậc, vòng qua đoạn quành để gặp ông, để chiếc va li lại đằng sau, mũ và áo choàng đã bị quẳng phủ lên trên.
Ông ngước lên và nhìn thấy cô, không tỏ vẻ gì bất ngờ lắm, không tỏ vẻ gì ngoại trừ nét buồn bã lầm lì.
“Ô, ra là con, Patrice,” ông đờ đẫn nói. “Con có nghe thấy ông ấy nói gì không? Con có nghe thấy ông ấy vừa nói gì không?”
“Ai vậy cha... Là mẹ sao?”
“Bà ấy lại lên cơn đau tim ngay sau khi chúng ta đi ngủ. Bác sĩ đã ở cùng bà ấy hơn một tiếng rưỡi. Mới đầu ta không thể nào đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, trong vài phút liền.”
“Nhưng cha ơi! Tại sao cha không.?”
Ông ảo não ngồi xuống bậc cầu thang. Cô ngồi xuống cạnh ông, quàng tay quanh vai ông.
“Tại sao cha lại phải làm phiền con, hả con? Chẳng có gì con có thể. Con đã chăm đứa bé cả ngày, con cần được nghỉ ngơi. Và ngoài ra, chuyện này chẳng có gì mới cả. Tim bà ấy đã yếu từ xưa rồi. Từ tận cái hồi trước khi sinh hai cậu con trai.”
“Con không hề biết chuyện này. Cha chưa bao giờ nói cho con nghe. Nhưng bệnh tình của mẹ đang xấu đi ạ?”
“Càng già đi thì mấy chuyện kiểu đó càng không khá khẩm lên được,” ông nhẹ nhàng nói.
Cô để đầu nghiêng lên vai ông, cảm thấy áy náy.
Ông vỗ lên tay cô đầy an ủi. “Bà ấy sẽ không sao đâu. Chúng ta sẽ đảm bảo rằng bà ấy được khỏe mạnh, con và cha, hai chúng ta, phải vậy không?”
Nghe đến đó, cô bất giác hơi run rẩy.
“Có điều chúng ta phải che chở không cho bà ấy bị sốc hay buồn khổ gì,” ông nói. “Con và cậu nhóc kia, đối với bà ấy, hai đứa là liều thuốc hữu hiệu nhất trên đời. Chỉ cần hai đứa bọn con ở bên.”
Và nếu sáng ra, bà muốn gặp Patrice, muốn gặp đứa cháu nội của mình, và ông phải báo với bà. Cô trở nên im lặng bất thường, nhìn xuống những bậc thang dưới chân họ, nhưng không còn ý thức được gì về chúng nữa. Nếu như cô ra khỏi phòng chỉ muộn năm phút thôi, vừa suýt soát để lỡ mất ông bác sĩ đúng lúc ông ta rời đi, có khi cô đã rước tử thần vào ngôi nhà này để báo đáp bao yêu thương mình đã được hưởng. Giết người mẹ duy nhất mà cô từng biết.
Ông hiểu nhầm vẻ lơ đễnh của cô, và đưa tay nắm lấy cằm cô. “Nào, con đừng có phản ứng như thế; bà ấy không muốn con như thế đâu, con biết mà. Và Pat này, đừng để bà ấy biết là con đã phát hiện ra chuyện này. Hãy cứ để bà ấy tưởng đây là bí mật giữa bà ấy và cha. Cha biết như vậy bà ấy sẽ thấy hạnh phúc hơn.”
Cô thở dài thườn thượt. Hơi thở dài ấy tượng trưng cho một quyết định, cho sự đầu hàng điều không thể tránh. Cô quay sang, nhẹ hôn lên đầu và vuốt tóc ông vài lần. Thế rồi cô đứng dậy.
“Con lên nhà đây,” cô lặng lẽ nói. “Cha dành ra một phút xuống tắt đèn hành lang bên dưới nhé.”
Ông Hazzard quay xuống dưới. Cô nhấc chiếc va li, áo choàng và chiếc mũ lên, lặng lẽ mở cửa phòng mình.
“Chúc con ngủ ngon nhé, Patrice.”
“Chúc cha ngủ ngon, sáng mai con sẽ gặp lại cha.”
Cô mang chúng theo cùng, đóng cửa lại, và trong khoảng tối bên kia cánh cửa, cô đứng im nguyên một phút. Một lời cầu nguyện im lặng, nghẹn ngào dấy lên trong lòng cô.
Xin hãy ban cho con sức mạnh, bởi vì giờ con đã hiểu là con chẳng thể chạy đi đâu được nữa. Cuộc chiến sẽ phải diễn ra ở đây, ngay tại nơi con đang đứng, và con thậm chí chẳng dám gào lên.