Chương 31
Mẹ Hazzard gõ cửa ngay khi cô vừa mới cho Hughie ngủ. Chuyện này không có gì bất thường cả, đêm nào cũng diễn ra, chỉ là bà muốn lén hôn bé thêm một cái trước khi đèn đóm tắt hết. Tuy nhiên, tối nay, có vẻ bà muốn nói chuyện với Patrice. Và bà không biết phải mở lời thế nào.
Bà nấn ná ở lại sau khi đã hôn thằng bé và thành bên cái cũi đã được nhấc về vị trí cũ. Bà đứng đó, có phần ngập ngừng, khiến cho cô không thể tắt đèn.
Một khoảnh khắc lúng túng bao trùm.
“Patrice này.”
“Sao thế, mẹ?”
Bất chợt bà nói hết ra. “Bill muốn đưa con đi khiêu vũ ở Câu lạc bộ Đồng quê tối nay. Nó đang đợi con ở dưới kia.”
Patrice bị bất ngờ đến mức mãi một lúc cô không đáp lời được, chỉ đứng đó nhìn bà.
“Nó bảo mẹ lên đây và hỏi xem con có muốn đi cùng không.” Thế rồi bà vội vã nói tiếp, như thể đang tìm cách lấy số lượng từ ngữ nài ép cô, “Con biết đấy, ở đó, người ta chỉ tổ chức mỗi tháng một lần, và Bill sắp đi tham dự, thường thì nó vẫn hay đi, và... sao con không diện đồ vào và đi cùng nó?” Bà chốt lại với giọng nịnh nọt.
“Nhưng con. con,” cô lắp bắp.
“Patrice, không sớm thì muộn con cũng sẽ phải bắt đầu lại. Không là không tốt cho con đâu. Dạo này trông con không được khỏe. Cả nhà đều lo lắng cho con. Nếu có gì đó làm con buồn phiền... Con cứ nghe lời mẹ nói đi, con yêu.”
Điều này nghe có vẻ như một mệnh lệnh. Hoặc gần với mức mệnh lệnh nhất mà Mẹ Hazzard có thể đưa ra. Trong khi ấy, bà đã mở cửa và nhìn vào trong tủ đồ để giúp cô. “Bộ này thì sao?” Bà lôi thứ gì đó xuống, ướm nó vào người cho cô xem.
“Con không có nhiều.”
“Hợp với con đấy.” Nó bay vèo lên giường. “Người ta không ăn mặc quá nghiêm túc ở đó đâu. Mẹ sẽ bảo Bill mua cho con một bông phong lan hay dành dành trên đường đi, thế là đủ khiến nó đẹp hơn rồi. Tối nay con cứ đi và cảm nhận. Con sẽ dần quen lại thôi.” Bà mỉm cười trấn an cô. “Con sẽ được chăm sóc tử tế.” Bà vỗ lên vai cô và quay ra ngoài. “Thế mới là con ngoan chứ. Mẹ sẽ bảo với Bill là con đang chuẩn bị.”
Một thoáng sau, Patrice nghe thấy bà từ trên cầu thang nói vọng xuống báo cho Bill, không buồn điều chỉnh lại thanh âm giọng nói, “Câu trả lời là có. Mẹ đã dụ nó đồng ý rồi. Và con nhớ tử tế với con bé đấy, chàng trai trẻ, nếu không sẽ không xong với mẹ đâu.”
Lúc cô xuống tầng dưới, anh đã đứng đợi sẵn trong nhà.
“Chị trông ổn chứ?” cô do dự hỏi.
Anh bỗng trở nên lúng túng hẳn. “Ôi, em. em không biết tối đến trông chị lại có thể đẹp đến thế,” anh ngắc ngứ nói.
Mới đầu, trên đường lái xe, hai người họ đều cảm thấy ngượng ngập, cứ như thể tối nay là lần đầu tiên họ gặp nhau. Nó rất khó nhận biết, nhưng vẫn hiện diện trong xe cùng với họ. Anh bật đài lên. Nhạc nhảy ngân vang, dội vào mặt họ. “Để cho chị có hứng,” anh nói.
Anh dừng lại, ra khỏi xe và quay lại cùng với bông phong lan. “Bông to nhất mạn Bắc Venezuela đấy,” anh nói. “Hoặc một nơi nào đó.”
“Đây, gài lên cho chị đi.” Cô chọn lấy một chỗ. “Ngay chỗ này này.”
Bất chợt, vì một lý do lạ thường nào đó, anh chùn tay. Gần như lùi hẳn người lại. “Ồ không, chị tự làm đi,” anh nói, và như cô nhận thấy thì có phần mạnh bạo hơn mức cần thiết.
“Có khi em lại đâm vào tay mình mất,” anh để thêm một câu ngớ ngẩn sau khi cân nhắc. Phần nào hơi quá muộn.
“Ôi, cái đồ nhát chết này nữa.”
Lúc anh mới đặt bàn tay đáng ra sẽ cầm ghim gài cho về lại vô lăng, cô để ý thấy nó có chút run rẩy. Thế rồi nó trấn tĩnh lại.
Họ lái xe đi nốt chặng đường. Phần đường còn lại chủ yếu dẫn qua vùng đồng quê quang đãng. Trên đầu là những vì sao.
“Chị chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao thế này!” Cô trầm trồ.
“Có khi là tại bấy lâu nay chị chưa ngước đầu lên đủ,” anh nhẹ nhàng nói.
Đến cuối chặng đường, ngay trước khi đến nơi, anh thoáng trở nên dịu dàng bất thường. Anh thậm chí còn cho xe chạy chậm lại một chút và quay sang phía cô.
“Em muốn tối nay chị được vui, Patrice à,” anh nói chân thành. “Em muốn chị cảm thấy hết sức vui vẻ.”
Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện giữa hai người, thế rồi họ lại tăng tốc.