← Quay lại trang sách

Chương 32

Và tiếp theo, ngay sau bài vừa rồi, giai điệu được chơi là Ba từ nhỏ bé. Về sau cô nhớ như vậy. Cô nhớ cái điều không mấy quan trọng ấy, cái giai điệu được chơi vào lúc ấy. Cô nhảy điệu này cùng với Bill. Thực ra thì tất cả các điệu cô đều nhảy cùng anh, liên tục như thế, kể từ lúc họ đến đây. Cô không nhìn đi đâu, không ngó nghiêng xung quanh, cô chẳng nghĩ đến điều gì khác ngoài hai người bọn họ.

Vừa mỉm cười đầy mơ màng, cô vừa nhảy. Suy tư của cô cứ như một con lạch nhỏ, chảy vội vã nhưng vẫn nhẹ nhàng trên những viên đá cuội vô hại, đuổi theo tiếng nhạc ngân nga.

Mình thích nhảy với anh ấy. Anh nhảy rất giỏi, mình không phải liên tục dè chừng chân. Anh ấy đang quay mặt về phía mình và nhìn mình; mình có thể cảm nhận được đều ấy. Được rồi, mình sẽ ngước lên nhìn anh, sau đó anh ấy sẽ mỉm cười; nhưng mình sẽ không mỉm cười đáp lại. Xem này. Đó, mình biết ngay mà. Mình sẽ không mỉm cười lại. Mà thôi, nếu cười thì có sao đâu? Miệng mình chợt nhoẻn ra trước khi kịp ngăn nó lại. Sao mình lại không nên mỉm cười với anh ấy cơ chứ. Đấy là tình cảm mình dành cho anh; yêu mến tươi cười.

Từ phía sau, một bàn tay chạm lên vai Bill. Từ phía mình, cô có thể thấy mấy ngón tay trượt xuống trong tích tắc, nhưng không thấy bàn tay hay cánh tay hoặc người sở hữu chúng.

Một giọng nói vang lên, “Cho phép tôi nhảy điệu này nhé?”

Và họ bất chợt dừng lại. Bill đã dừng lại, cả cô cũng thế.

Tay anh buông cô ra. Xuất hiện một chuyển động tráo đổi, Bill bước sang bên, và thế chỗ của anh là một người khác. Trông cứ như một bức ảnh bị phơi sáng hai lần, khiến cho người này tan biến, hòa vào người kia.

Mắt họ giao nhau, mắt cô và cặp mắt của người mới đến. Mắt của hắn đã đợi mắt cô bấy lâu nay và mắt cô đã ngu xuẩn nhìn vào mắt hắn. Giờ chúng không thể dịch chuyển đi đâu được nữa.

Phần còn lại là nỗi kinh hoàng, đậm đặc và nguyên chất. Một nỗi kinh hoàng cô chưa từng nghĩ mình có thể trải nghiệm. Nỗi kinh hoàng dưới ánh đèn. Tử thần trên sàn nhảy. Người cô vẫn đứng thẳng, nhưng thực chất cô cảm thấy cái chết đang tràn ngập bên trong.

“Tôi là Georgesson,” hắn ta thì thầm với Bill, không chút nao núng. Môi hắn gần như không động đậy. Mắt hắn không dứt ra khỏi mắt cô.

Bill hoàn tất màn chào hỏi lố bịch đầy kinh khủng này. “Đây là cô Hazzard, thưa anh Georgesson.”

“Rất hân hạnh được làm quen với cô.” Hắn nói.

Không hiểu sao câu nói sáo rỗng đó nghe còn kinh dị hơn cuộc gặp mặt ban nãy. Tâm can cô câm nín gào lên đầy hoảng loạn, môi cô khóa kín, thậm chí không nói được tên của Bill và ngăn cuộc chuyển giao này lại.

“Anh cho phép tôi chứ?” Georgesson nói, Bill gật đầu, và cuộc chuyển giao được hoàn tất; đã quá muộn.

Thế rồi trong một khoảnh khắc, cô được trời ban cho chút ân xá. Cô cảm thấy tay hắn ôm lấy mình, mặt cô gục vào cái bóng của bờ vai hắn, và cô lại nhảy tiếp. Cô không còn phải đứng thẳng người, không phải chống trụ. Vậy là đỡ hơn rồi. Một phút để suy nghĩ. Một phút để lấy lại hơi.

Tiếng nhạc lại nổi lên, điệu nhảy của họ lại tiếp tục. Khuôn mặt Bill chìm vào trong đám đông.

“Chúng ta từng gặp nhau rồi, đúng không?”

Đừng để con bất tỉnh, cô cầu khẩn, đừng để con gục ngã.

Hắn chờ đợi câu trả lời.

Đừng nói gì cả, đừng đáp lời hắn.

“Ban nãy anh ta nói cô là ai ấy nhỉ?”

Chân cô loạng choạng, bước hụt.

“Đừng bắt tôi phải tiếp tục nhảy, tôi không thể. Hãy cho tôi... đi đâu đó bên ngoài. không là tôi sẽ.”

“Trong này quá ấm với cô à?” hắn lịch sự hỏi.

Cô không đáp. Tiếng nhạc đã chết lặng đi. Cô đã chết lặng đi.

Hắn nói, “Ban nãy cô vừa bước lệch. Tôi e là do lỗi của tôi.”

“Không.,” cô lí nhí. “Không.”

Tiếng nhạc dừng lại. Họ cũng dừng lại.

Cánh tay hắn rời khỏi lưng cô, nhưng bàn tay hắn vẫn giữ chặt quanh cổ tay cô, giữ cô ở bên mình một lúc.

Hắn nói, “Có một sân hiên bên ngoài. Đằng kia, theo hướng đó.

Tôi sẽ ra đó và đợi cô, chúng ta có thể. bắt đầu trò chuyện.”

Cô gần như chẳng ý thức được mình đang nói gì. “Tôi không thể. Anh không hiểu.” Cổ cô không chịu giữ im; đầu cô cứ tiếp tục tìm cách ngoẹo lả xuống.

“Tôi nghĩ rằng mình hiểu. Tôi nghĩ mình hiểu rất rõ. Tôi hiểu cô, và cô cũng hiểu tôi.” Thế rồi hắn bổ sung thêm, nhấn nhá đầy ghê rợn, khiến cô rét buốt tận cốt tủy, “Tôi cá là chúng ta hiểu nhau rõ hơn bất kỳ cặp đôi nào khác hiện đang có mặt trong phòng này.”

Từ ngoài lề sàn nhảy, Bill đang bước về chỗ họ.

“Tôi sẽ ra chỗ đó trước. Đừng bắt tôi phải đợi quá lâu, không là... tôi buộc phải quay vào đây và tìm cô.” Sắc mặt hắn không biến đổi. Trong giọng hắn không biến đổi. “Cảm ơn đã cho phép tôi nhảy điệu này nhé,” hắn nói lúc Bill đến.

Hắn không buông cổ tay cô ra; hắn chuyển nó sang tay của Bill, như thể cô là thứ đồ vật vô tri vô giác, một con búp bê, và cúi chào, quay đi, rời khỏi chỗ họ.

“Em từng thấy anh ta ở đây vài lần rồi. Em đoán anh ta đến đây một mình.” Bill nhún vai cho qua chuyện. “Chúng ta nhảy thôi nào.”

“Không phải điệu này. Để điệu tiếp theo đi.”

“Chị có sao không? Trông chị tái nhợt kìa.”

“Do ánh sáng đấy. Chị đi dặm phấn đây. Em cứ nhảy với ai khác đi.”

Anh mỉm cười với cô. “Em không muốn nhảy với ai khác.”

“Vậy thì em hãy đi đâu đó và. và lát nữa quay lại sau. Để điệu tiếp theo đi!”

“Thế thì điệu tiếp theo vậy.”

Cô dõi theo anh từ bên ngoài khung cửa. Anh ra phía trước, tiến về quầy rượu. Cô quan sát anh vào trong đó. Cô thấy anh ngồi xuống một chiếc ghế cao. Thế rồi cô quay người và đi về hướng ngược lại.

Cô chậm rãi bước ra chỗ mấy cánh cửa dẫn ra bên ngoài, dẫn vào sân hiên, và đứng bên một cánh cửa, nhìn vào màu xanh như mực bút của màn đêm. Có mấy cái ghế liễu đan, xếp theo những nhóm hai, ba chiếc, cách nhau vài mét, bao quanh các bàn nhỏ.

Một đốm tròn đỏ của điếu xì gà nằm vuông góc trên một chiếc bàn, tít tận cuối sân, hách dịch triệu hồi cô đến. Thế rồi nó bay ngang qua lan can, bị vứt bỏ trong lúc ngóng đợi nôn nóng.

Cô bước chậm ra phía đó, với cái cảm giác kỳ lạ là mình đang dấn thân vào một hành trình mà vĩnh viễn không có đường về. Chân cô như muốn cắm rễ xuống đất, tự ghì cô đứng lại.

Cô dừng lại trước mặt hắn. Hắn tì hông lên lan can và ngồi đó nghiêng mình, tỏ vẻ suồng sã rất bất lịch sự. Hắn lặp lại điều ban nãy đã nói. “Anh ta nói cô là ai ấy nhỉ?”

Những vì sao đang dịch chuyển. Chúng đang quay theo những điệu xoắn ốc khác thường như những chiếc chong chóng nhòe khắp trên bầu trời.

“Anh đã bỏ rơi tôi,” cô nói với vẻ giận dữ cố kìm nén. “Anh đã bỏ rơi tôi, cùng với năm đô la. Giờ thì anh muốn gì đây?”

“Ồ, vậy ra chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi cứ ngờ ngợ là mình đã từng gặp nhau mà. Tôi rất vui khi cô đồng ý với tôi như vậy.”

“Thôi cái trò đấy đi. Anh muốn gì?”

“Tôi muốn gì ấy ư? Tôi không muốn gì hết. Tôi hơi bối rối, chỉ vậy thôi. Tôi muốn làm rõ mọi chuyện. Cái anh chàng trong kia giới thiệu về cô bằng một cái tên sai lệch.”

“Anh muốn gì? Anh đang làm gì ở đây?”

“À, nhắc đến chuyện đó,” hắn nói với giọng lịch sự xách mé, “cô cũng đang làm gì ở đây thế?”

Cô lặp lại câu hỏi ấy lần thứ ba. “Anh muốn gì?”

“Chẳng nhẽ tôi không được phép quan tâm đến cô người yêu cũ và đứa con của mình sao? Không có chuyện biến con cái thành đứa con cũ được đâu.”

“Hoặc là anh bị điên, hoặc là...”

“Cô biết tôi không điên. Cô chỉ cầu mong như vậy thôi,” hắn tàn nhẫn nói.

Cô quay gót lại. Tay hắn lại nắm lấy cổ tay cô, kéo vụt ra sau như một cây roi. Siết đau cũng chẳng kém gì.

“Đừng có vào trong vội. Chúng ta chưa xong việc đâu.”

Cô dừng lại, lưng cô bấy giờ quay về phía hắn. “Tôi tin là chúng ta hết chuyện để nói rồi.”

“Tôi mới là người có quyền quyết định.”

Hắn buông cô ra, nhưng cô vẫn đứng im chỗ cũ. Cô nghe thấy hắn châm thêm điếu xì gà, thấy ánh phản chiếu vụt lóe lên từ sau vai cô.

Cuối cùng hắn nói, giọng nghẹt khói phì phèo.

“Cô vẫn chưa giải thích hết sự tình,” hắn khẽ nói. “Tôi vẫn luôn thắc mắc. Cái tay Hugh Hazzard này kết hôn với... được... cứ cho là với cô đi, vợ hắn, ở Paris, tính từ ngày 15 tháng Sáu vừa rồi thì là một năm trước. Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền và công sức để xác minh ngày tháng trên hồ sơ. Nhưng một năm trước tính từ ngày 15 tháng Sáu vừa rồi thì cô và tôi vẫn đang sống trong căn phòng nhỏ bé ở New York. Tôi có hóa đơn trả tiền thuê nhà làm bằng chứng. Làm sao cô có thể cùng lúc xuất hiện tại hai nơi cách xa nhau như thế?” Hắn thở dài ra vẻ triết lý. “Đã có ai đó nhầm ngày. Hoặc là anh ta nhầm. Hoặc là tôi nhầm.” Sau đó, hắn nói rất chậm rãi, “Hay là cô nhầm.”

Nghe đến đó, cô không khỏi nhăn mặt. Đầu cô chậm rãi quay lại, trong khi người cô vẫn quay lưng với hắn. Như một người vừa bị thôi miên, không cưỡng lại được.

“Có phải chính anh đã gửi.”

Hẳn gật đầu với vẻ hòa nhã đầy móc mỉa, như thể đang được tán dương vì điều gì đáng ca ngợi lắm. “Tôi nghĩ nhẹ nhàng báo tin cho cô thì sẽ tử tế hơn.”

Cô hít vào một hơi, rùng mình buốt lạnh vì ghê tởm.

“Tôi tình cờ thấy tên cô trong danh sách thương vong trên tàu lúc đang ở New York.” Hắn dừng lại. “Cô biết đấy, tôi đã phải chạy đến đó để ‘nhận diện’ cô,” hắn nói tiếp với vẻ tỉnh queo. “Ít nhất cô cũng nên biết ơn tôi về việc đó chứ.”

Hắn trầm ngâm hút điếu xì gà.

“Thế rồi tôi nghe ngóng được tin này, tin kia, và ghép nối chúng với nhau. Ban đầu tôi quay về - lấy mấy hóa đơn thuê nhà với mấy thứ linh tinh khác - rồi cuối cùng, vì tò mò, tôi đi đến đây. Tôi đã rất bối rối,” hắn nói với giọng mỉa mai, “khi biết được phần còn lại của câu chuyện.”

Hắn chờ đợi. Cô không nói gì cả. Cuối cùng có vẻ hắn cảm thấy thương hại cô. “Tôi biết,” hắn nói với giọng độ lượng, “đây không phải là nơi hay thời điểm phù hợp để... ôn lại chuyện xưa. Đây là một buổi tiệc, và cô đang nóng lòng muốn quay vào trong để vui chơi.”

Cô run rẩy.

“Liệu tôi có thể gặp cô ở một nơi khác không nhỉ?”

Hắn lấy ra một quyển sổ, bật lửa lên. Cô lầm tưởng hắn đang đợi nghe cô đọc để viết. Môi cô vẫn cứng đơ như đá.

“382 phố Seneca,” hắn đọc từ quyển sổ. Rồi hắn cất nó đi. Tay hắn lười nhác lia một vòng giữa hai người. Sau khoảng im lặng nặng nề, hắn bình thản đề nghị, “Cô dựa vào cái ghế kia cho khỏi ngã; trông cô có vẻ đứng không vững rồi kìa, và tôi thì không muốn phải bế thốc cô vào trong kia, trước mặt bao nhiêu người.”

Cô đặt tay lên đỉnh cái lưng ghế và đứng đó im lặng, đầu gục xuống.

Cái khoảng lờ mờ màu hồng pha hổ phách ở chỗ khung cửa giữa sân hiên thoáng bị che khuất, và Bill xuất hiện, tìm cô.

“Chị Patrice, đến điệu nhảy của chúng ta rồi.”

Georgesson dợm đứng dậy khỏi lan can, điệu bộ đáng ngờ, rồi lại lập tức ngồi xuống.

Cô tiến về phía anh, không gian xanh như chiếc khăn liệm của mái hiên giúp cô giấu đi bước chân ngập ngừng lảo đảo, và vào bên trong cùng với anh. Đến đây thì tay anh đỡ lấy cô, thế nên cô không cần phải tự mình đi nữa.

“Hai người cứ đứng đó như tượng vậy,” anh nói.

“Cái anh chàng kia chắc chẳng phải người thú vị.”

Cô lảo đảo dựa vào người anh theo điệu xoắn như dây nho của điệu rumba, đầu cô gục trên vai anh.

“Anh ta chẳng có gì thú vị gì cả,” cô đồng ý, cảm thấy muốn phát bệnh.