← Quay lại trang sách

Chương 33

Cuộc gọi đến vào một thời khắc hết sức bất tiện.

Hắn căn giờ rất chuẩn. Có nhìn xuyên qua tường và quan sát nhất cử nhất động bên trong căn nhà thì hắn cũng không thể nào căn được giờ chuẩn hơn nữa. Hai người đàn ông trong gia đình đều đã đi ra ngoài. Cô vừa cho Hughie đi ngủ. Cả cô và Mẹ Hazzard đều ở trên tầng hai, khác phòng nhau. Vậy nên cô là người duy nhất có thể trả lời điện thoại.

Ngay lúc nghe thấy tiếng chuông, cô đã biết đây là ai, gọi về chuyện gì rồi. Cô cũng biết mình đã chờ đợi nó cả ngày, cô biết nó sẽ xuất hiện, chắc chắn sẽ xuất hiện.

Cô đứng chôn chân ở đó, không thể di chuyển. Có khi nó sẽ ngừng đổ chuông nếu cô không lại gần, có khi hắn sẽ thấy mệt. Nhưng rồi lúc khác nó sẽ lại đổ chuông.

Mẹ Hazzard mở cửa phòng và nhìn ra ngoài.

Cô liền nhanh chóng mở cửa phòng mình, nơi phía đầu cầu thang, trước khi bà ra hẳn bên ngoài.

“Mẹ sẽ nhận điện thoại, con yêu, nếu con đang bận.”

“Không, không cần đâu, thưa mẹ, đằng nào con cũng sắp xuống dưới tầng, thế nên con sẽ trả lời điện thoại ở dưới nhà.”

Cô nhận ra giọng hắn ngay lập tức. Đã hơn hai năm rồi, cho đến tận đêm qua, cô chưa được nghe lại nó, ấy nhưng nghe nó vẫn quen thuộc như thể đã phải nghe mãi suốt mấy tháng qua. Nỗi sợ làm trí nhớ trở nên nhạy bén hơn hẳn.

Mới đầu hắn tỏ vẻ thờ ơ lịch sự như bất cứ vị khách gọi điện thoại nào khác. “Cho hỏi đây có phải là cô Hazzard trẻ không? Đây là cô Patrice Hazzard phải không?”

“Tôi đang nghe đây.”

“Tôi đoán cô đã nhận ra tôi là Georgesson.”

Cô đã nhận ra, nhưng cô không đáp.

“Cô có... ở chỗ cô có dễ bị người khác nghe lén không?”

“Tôi không có thói quen trả lời những câu hỏi như thế. Tôi cúp máy đây.”

Dường như chẳng có gì có thể khiến hắn mất bình tĩnh. “Đừng làm như thế, Patrice,” hắn lịch thiệp nói. “Tôi sẽ gọi lại. Như thế thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Người ta sẽ bắt đầu băn khoăn không biết ai mà cứ gọi đi gọi lại liên tục như thế. Hoặc, không sớm thì muộn, ai đó sẽ trả lời điện thoại - cô không thể canh điện thoại cả tối được - và tôi sẽ nêu tên mình ra nếu buộc phải làm thế và yêu cầu gặp cô.” Hắn đợi một phút để cho cô ngấm ý. “Cô thấy không, thế này sẽ tốt cho cô hơn.”

Cô khẽ thở dài, kìm nén cơn giận.

“Chúng ta không thể nói nhiều trên điện thoại. Mà tôi nghĩ tốt nhất cũng chẳng nên làm thế. Tôi đang gọi từ hiệu thuốc của McClellan, cách chỗ cô vài dãy nhà. Xe của tôi đỗ ngay góc quanh gần đó, nơi không ai nhìn thấy được. Ở phía lề đường bên trái phố Pomeroy, ngay sau ngã tư. Cô có thể đi bộ qua đó tầm năm hay mười phút được chứ? Tôi sẽ không giữ chân cô lâu đâu.”

Cô cố gắng giữ giọng lịch sự với hắn. “Chắc chắn tôi không thể làm vậy.”

“Tất nhiên cô có thể chứ. Cô cần mấy viên nang dầu gan cá cho đứa bé, từ chỗ cửa hiệu thuốc của McClellan. Hoặc cô muốn một lon nước ngọt. Tôi đã thấy cô vào đó hơn một lần lúc chiều tối rồi.”

Hắn đợi.

“Lát nữa tôi gọi lại nhé? Cô có muốn suy nghĩ thêm một lúc nữa không?”

Hắn lại đợi.

“Đừng làm thế,” cuối cùng cô miễn cưỡng nói.

Cô biết hắn hiểu rằng cô ngầm đồng ý chứ không phải từ chối.

Cô cúp máy.

Cô lại lên trên tầng.

Mẹ Hazzard không hỏi gì cô. Trong ngôi nhà này người ta không tọc mạch kiểu như thế. Nhưng cửa phòng bà vẫn để mở. Patrice không dám đi vào phòng mình mà không báo lại một câu. Mới thế này mà lương tâm đã cảm thấy tội lỗi rồi sao?, cô cay đắng tự hỏi.

“Vừa rồi có một người tên là Steve Georgesson, mẹ ạ,” cô gọi với vào. “Bill và con đã gặp anh ta đêm qua. Anh ta muốn biết bọn con hôm trước có vui không.”

“Ôi, cậu ta chu đáo đấy chứ?” Thế rồi bà nói thêm, “Cậu ta hẳn phải là người tử tế thì mới làm như vậy.”

Tử tế lắm đấy! Patrice ủ rũ nghĩ thầm, nhẹ đóng cửa lại sau lưng mình.

Khoảng mười phút sau, cô ra khỏi phòng. Cửa phòng của Mẹ Hazzard đã đóng. Cô có thể đi xuống cầu thang mà không bị ai hỏi han gì cả. Nhưng một lần nữa, cô không thể làm thế.

Cô đi qua phòng bà và nhẹ nhàng gõ cửa, thu hút sự chú ý của bà.

“Mẹ ơi, con ra hiệu thuốc rồi sẽ về ngay. Hughie hết phấn rôm rồi. Và con muốn hít thở không khí trong lành chút xíu. Con sẽ quay trở về trong năm phút thôi.”

“Con cứ đi đi, con yêu. Bây giờ mẹ chúc con ngủ ngon, phòng khi lúc con về thì mẹ ngủ mất rồi.”

Nguyên một phút, cô tì cánh tay lên cửa đầy bất lực. Cô như muốn nói, Mẹ ơi, đừng để con đi. Hãy cấm con đi. Hãy bắt con ở nhà đi.

Cô quay đầu và bước xuống cầu thang. Đây là cuộc chiến của riêng cô, và cô không thể đùn đẩy cho ai được.

Cô dừng lại cạnh chiếc xe, trên con phố Pomeroy tăm tối.

“Ngồi trong này đi, Patrice,” hắn xởi lởi nói. Hắn mở cửa cho cô, ngồi nguyên tại chỗ, và thậm chí còn đưa tay vuốt lớp đệm da với vẻ trịnh thượng.

Cô ngồi xuống mép xa của chiếc ghế. Mắt cô nhắm lại, từ chối điếu xì gà hắn mòi.

“Chúng ta có thể sẽ bị người khác nhìn thấy.”

“Vậy cô quay về hướng này đi, về phía tôi. Sẽ không ai phát hiện ra cô đâu. Quay lưng ra ngoài phố ấy.”

“Chuyện này không thể tiếp diễn nữa. Giờ anh nói dứt điểm đi, một lần cho xong, anh muốn gì ở tôi, chuyện này là thế nào?”

“Nghe này, Patrice, không việc gì phải làm cho sự tình trở nên khó chịu cả. Có vẻ cô đang tự thêu dệt cho câu chuyện thành ra như thế trong đầu. Tôi không hề... Tất cả đều tùy thuộc vào cách nhìn của cô. Tôi thấy không việc gì phải khiến cho mọi thứ không còn được như trước đây. ý tôi là trước đêm hôm qua. Cô là người duy nhất biết về chuyện hồi trước. Giờ thì cô và tôi là những người duy nhất biết được. Chấm dứt ở đó thôi. Đó là nếu cô muốn như thế.”

“Anh không đưa tôi ra đây chỉ để nói cho tôi nghe điều này chứ.”

Hắn chuyển sang nói lạc đề. Hoặc có vẻ như đang nói lạc đề.

“Tôi chưa bao giờ trở thành... trở thành người như mình mong muốn, có thể nói là như vậy. Ý tôi là, tôi chưa bao giờ tiến xa được đúng với thực lực của mình. Ngang mức tôi từng kỳ vọng. Có rất nhiều người như thế. Thỉnh thoảng tôi lại gặp khó khăn, thỉnh thoảng tôi lại rơi vào thế bí. Làm vài ván bài với mấy ông bạn. Cứ chuyện này rồi lại chuyện nọ. Cô biết nó là như thế nào đấy.” Hắn cười chế giễu. “Đã kéo dài bao năm nay rồi. Chẳng có gì mới cả. Nhưng tôi đang tính là lần này. không biết cô có thể giúp tôi một chút không.”

“Anh đang hỏi xin tiền tôi.”

Cô cảm thấy buồn nôn. Cô quay mặt đi.

“Tôi không nghĩ những người như anh lại có thể tồn tại ở đâu khác ngoài. nhà tù.”

Hắn cười phá lên với vẻ nhẫn nhịn thân thiện. “Tình cảnh của cô đâu phải bình thường. Nó sẽ thu hút ‘những người như tôi’. Nếu cô không lâm vào tình cảnh này, cô sẽ vẫn tưởng là chẳng có ai như thế cả, cô sẽ chẳng khôn lên được.”

“Giả sử bây giờ tôi đi kể với họ về cuộc trò chuyện ban nãy giữa chúng ta thì sao? Em chồng tôi sẽ tìm anh và cho anh một trận nhừ tử.”

“Chúng ta sẽ vẫn giữ nguyên mối quan hệ này. Tôi chẳng hiểu tại sao đàn bà lại tin tưởng vào việc đánh nhau một cách vô cớ như thế? Có lẽ bởi vì bản thân họ không quen với bạo lực. Một trận đòn không có ý nghĩa gì với đàn ông. Nửa tiếng sau khi nó kết thúc, anh ta sẽ lại tươi tỉnh như lúc đầu.”

“Anh thì biết rõ lắm đấy,” cô lẩm bẩm.

Hắn lấy một ngón tay gõ lên đầu ba ngón khác. “Có ba lựa chọn.

Cô đi khai thật với họ. Hoặc tôi khai hết với họ. Hoặc chúng ta giữ nguyên tình trạng hiện giờ. Tôi nói thế tức là, cô làm giúp tôi một việc, sau đó chúng ta buông xuôi tất cả, không nói thêm gì nữa. Nhưng không có lựa chọn thứ tư đâu.”

Hắn khẽ lắc đầu với vẻ chê trách đầy nhẫn nại.

“Cô cứ quan trọng hóa tất cả mọi thứ lên, Patrice à. Đó là dấu hiệu điển hình của sự rẻ tiền. Cô là một cô gái rẻ tiền. Đó là điểm khác biệt căn bản giữa chúng ta. Có thể tôi, theo cách nhìn nhận của cô, là kẻ vô liêm sỉ, nhưng tôi có một phong thái nhất định. Như cách cô hình dung thì tôi sẽ xộc vào đó, vung rộng hai tay đầy khoa trương và gào tướng lên rằng, ‘Cô gái này không phải là con dâu các vị!’ Không hề giống thế một chút nào. Với những người kiểu này thì cách ấy sẽ không hiệu quả. Làm thế sẽ quá đà. Tất cả những gì tôi cần làm là để cho cô tự tố giác chính mình. Trước mặt họ. Cô không thể cấm không cho tôi vào nhà. ‘Patrice này, hồi còn ở Paris với Hugh, cô sống ở bên bờ nào ấy nhỉ, Trái hay Phải?’ ‘Tên của cái con tàu cô quay về là gì ấy nhỉ?’ ‘Này, hồi ở bên đây, cái ngày tôi gặp cô cùng với Hugh - ô, cô quên không nhắc đến chuyện chúng ta đã gặp nhau rồi à, Pat? - tại sao trông diện mạo cô khác hẳn so với ngày trước thế nhỉ? Nhìn cô cứ như một người khác hẳn vậy.’ Cho đến khi cô ngã gục và đầu hàng.”

Hắn sẵn sàng làm chuyện ấy. Hắn có vẻ quá lạnh lùng về chuyện này, và đó mới là điều nguy hiểm. Không nôn nóng, không bốc đồng, không bị cảm xúc che mờ mục tiêu. Mọi thứ đã được lên kế hoạch, trù định, vạch sẵn từ trước. Được phác thảo. Được lập sơ đồ. Mọi đường đi nước bước. Ngay cả mấy bức thư cũng thế. Giờ cô đã hiểu mục đích của chúng rồi. Chúng không phải là thư ác ý gì cả. Chúng nắm giữ vai trò quan trọng trong kế hoạch dài hạn. Chiến tranh tâm lý, chiến tranh thần kinh, làm cô suy sụp trước, đánh gục hàng phòng ngự của cô khi mà đòn tấn công chủ lực thậm chí chưa được tung ra. Chuyến đi New York để điều tra khoảng giữa ấy là để đảm bảo hắn có căn cứ rõ ràng, đảm bảo không có thiếu sót nào, không chừa cho cô kẽ hở nào.

Hắn quẹt cạnh bàn tay trên vành vô lăng, như thể đang phủi đi một hạt bụi. “Trong vụ này không có kẻ đại ác nào đâu. Hãy vứt bỏ cái mớ suy nghĩ thời Victoria đó đi. Đây chỉ là một vụ làm ăn. Thực tình mà nói, nó không khác gì đi lấy tiền bảo hiểm.” Hắn quay sang cô, ra vẻ thẳng thắn mà mới nghe thì cứ ngỡ là tử tế lắm. “Cô có muốn giải quyết chuyện này theo cách thực dụng không?”

“Có lẽ vậy. Có lẽ tôi nên nhượng bộ làm theo cái kiểu của anh.” Cô không buồn thể hiện vẻ khinh bỉ; cô biết dù có thử thì hắn cũng chẳng nhận ra đâu.

“Nếu cô gạt bỏ ba cái thứ quan niệm tù túng về đức hạnh và đê hèn, đen và trắng, toàn bộ chuyện này sẽ đơn giản đến mức thậm chí không đáng để chúng ta bỏ ra mười lăm phút ngồi trong xe như thế này.”

“Tôi không có tiền đâu, Georgesson.” Cô đầu hàng. Khuất phục.

“Họ là một trong những gia đình giàu có nhất thị trấn này, ai cũng biết điều đó. Tại sao cứ phải câu chữ cứng nhắc thế nhỉ? Bảo họ mở một tài khoản ngân hàng cho cô. Cô đâu phải đứa trẻ con.”

“Tôi không thể thẳng thừng hỏi xin họ làm một...”

“Cô không cần hỏi xin thẳng thừng. Còn nhiều cách khác. Cô là phụ nữ, phải không? Dễ thôi mà, phụ nữ sẽ biết cách giải quyết những chuyện như thế này.”

“Bây giờ tôi muốn đi về,” cô nói, mò mẫm đưa tay lần tìm nắm cửa xe.

“Chúng ta hiểu ý nhau rồi chứ?” Hắn mở cửa xe cho cô. “Vài hôm nữa tôi sẽ gọi lại.”

Hắn dừng lại một lúc. Lời đe dọa nhẹ nhàng đến mức thậm chí cái giọng lè nhè lười nhác của hắn không đổi âm sắc.

“Đừng quên đấy nhé, Patrice.”

Cô chui ra ngoài. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại là cú tát không chạm mặt đầy ghê tởm cô dành cho hắn.

“Chúc cô ngủ ngon, Patrice,” hắn hòa nhã kéo dài giọng chào cô.