Chương 34
“... Trơn hoàn toàn,” cô nói rất hăng say. “Nó có một cái đai lưng làm cùng chất liệu ấy, và có một hàng khuy bấm chạy đến chỗ này.”
Cô cố ý chỉ nói với Mẹ Hazzard, không để tâm gì đến hai người đàn ông của gia đình. Thật ra thì bản thân chủ đề này cũng đủ để hai người kia ra rìa rồi.
“Trời đất ơi, sao không con mua luôn?” Mẹ Hazzard gặng hỏi.
“Con không thể làm thế,” cô ngại ngần nói. Cô dừng lại một lúc, rồi bổ sung thêm, “Không phải... ngay lúc đó.” Cô ngó ngoáy cái dĩa liên hồi. Và cảm thấy mình thật hèn mọn.
Hẳn họ tưởng rằng biểu cảm trên khuôn mặt cô là sự thất vọng vì thèm muốn. Thực ra không phải. Cô đang tự cảm thấy ghê tởm chính mình.
Cô không can hỏi xin thẳng thừng. Còn nhiều cách khác. Cô là phụ nữ, phải không? Dễ thôi mà, phụ nữ sẽ biết cách giải quyết những chuyện như thế này...
Đây là một trong số các cách giải quyết.
Những người thương yêu mình mới bất lực trước mình làm sao, cô cay đắng nghĩ thầm. Thật xấu xa và tội lỗi biết bao khi phải lợi dụng sự bất lực mà họ tự tạo cho mình. Giống như mình đang làm đây. Lừa lọc, giăng bẫy và dùng mánh khóe, đó là những chiêu trò của người dưng nước lã. Những chiêu trò chỉ nên áp dụng với người lạ. Không phải với những người yêu thương mình; với những người không hề đề phòng mà luôn nhắm mắt đầy tin tưởng. Nó khiến cô nổi gai ốc vì ghê tởm. Cô cảm thấy mình thật bất nhã, dơ bẩn, đáng ghê tởm.
Cha Hazzard chen vào cuộc trò chuyện. “Sao con không bảo người ta tính tiền và gửi nó về nhà luôn? Con dùng tài khoản của mẹ cũng được mà. Bà ấy hay mua đồ ở đó lắm.”
Cô cụp mắt xuống. “Con không muốn làm thế,” cô nói cụt ngủn.
“Ngớ ngẩn...” Bỗng dưng ông im bặt. Cứ như thể vừa bị ai đó đạp chân dưới bàn.
Cô bắt gặp ánh mắt Bill liếc nhìn mình. Ánh nhìn của anh xem chừng lâu hơn mức cần thiết mấy giây. Nhưng trước khi cô kịp xác minh điều ấy, anh đã ngưng lại, và tiếp tục đưa cái dĩa găm đầy nhân bánh lơ lửng ở giữa lên miệng.
“Hình như con nghe thấy tiếng Hughie khóc,” cô nói, đặt khăn ăn xuống và chạy ra chỗ cầu thang nghe ngóng.
Nhưng trong lúc hướng tai lên trên nghe, cô không thể không nghe thấy, trong căn phòng ăn sau lưng mình, Mẹ Hazzard đang nhỏ giọng nói, từ nào nghe cũng đầy vẻ nhiếc móc.
“Donald Hazzard, anh hãy tự hổ thẹn về bản thân đi. Phải nói toạc ra thì đám đàn ông các anh mới hiểu à? Anh không có chút tế nhị nào trong đầu à?”