Chương 35
Sáng ra, lúc xuống cầu thang, cô để ý thấy Ocha Hazzard nấn ná lại bàn ăn bàn thay vì sớm rời đi cùng Bill. Ông ngồi lặng lẽ đọc báo trong lúc cô uống nốt cà phê. Và cô cảm thấy thái độ của ông hơi mang nét tự mãn bí ẩn nào đó.
Ông đứng dậy cùng lúc với cô. “Lấy mũ và áo choàng đi, Pat, cha muốn con ra xe cùng cha. Cô gái trẻ này và anh có việc phải xuống khu trung tâm,” ông thông báo với Mẹ Hazzard. Bà cố tỏ vẻ ngẩn người ra vì ngạc nhiên, mặc dù không được thuyết phục lắm.
“Nhưng ai sẽ cho Hughie ăn?”
“Mẹ sẽ cho thằng bé ăn,” Mẹ Hazzard dịu dàng nói.
“Con sẽ về kịp giờ cho thằng bé ăn thôi. Cha chỉ nhờ con tí việc thôi.”
Lúc sau, cô vào xe ngồi cạnh ông, và họ bắt đầu khởi hành.
“Bill tội nghiệp sáng nay phải đi bộ đến chỗ làm à cha?” cô hỏi.
“Bill tội nghiệp cơ đấy!” ông chế nhạo. “Như thế sẽ tốt cho cái tên to xác kia. Nếu cha có đôi chân dài như nó, sáng nào cha cũng sẽ tự đi bộ.”
“Cha đang đưa con đi đâu vậy ạ?”
“Nào, con đừng lo. Đừng hỏi han gì cả. Cứ chờ đến lúc chúng ta tới nơi, khi ấy con sẽ hiểu.”
Họ dừng lại phía trước ngân hàng. Ông ra hiệu bảo cô ra ngoài và dẫn cô vào bên trong. Ông nói gì đó với nhân viên bảo vệ đứng bên cửa, và rồi cùng cô ngồi xuống băng ghế đợi.
Họ chỉ phải đợi trong chốc lát. Sau đó người bảo vệ quay lại với vẻ kính cẩn thấy rõ. Anh ta dẫn họ đi về phía một cánh cửa có đề “Quản lý, Phòng riêng.” Trước khi họ đến nơi thì cửa đã mở sẵn và một người đàn ông thân thiện, dáng người hơi mập mạp, đeo kính gọng sừng đứng đó chào đón họ.
“Vào trong này gặp ông bạn già Harve Wheelock của cha đi,” Cha Hazzard nói với cô.
Họ ngồi xuống mấy chiếc ghế da thoải mái trong văn phòng riêng, và hai người đàn ông cùng hút xì gà.
“Harve, tôi có một khách hàng mới cho ông đây. Đây là vợ của thằng Hugh nhà tôi. Chẳng phải vì tôi thấy cái ngân hàng dơ dáy cũ kĩ của ông tử tế gì cho cam, nhưng mà... ôi, ông biết rồi đấy. Chắc là do thói quen khó bỏ.”
Người quản lý cười rung lên, như thể bọn họ vẫn đùa nhau như thế bao nhiêu năm nay rồi. Ông ta nháy mắt để Patrice hiểu. “Tôi đồng ý với ông. Để tôi bán lại cho ông với giá rẻ bèo nhé?”
“Rẻ cỡ nào?”
“Một phần tư triệu.” Trong khi ấy ông ta điền vào những phần cần thiết trên một tờ đơn, như thể mọi thứ thông tin cần thiết ông ta đều nắm giữ hết, không cần phải hỏi han làm gì.
Cha Hazzard lắc đầu. “Quá rẻ. Thế thì cái ngân hàng này vớ vẩn rồi.” Ông gọn ghẽ đặt một tờ giấy chữ nhật xanh nhạt lên mặt bàn, để nó nằm úp mặt xuống.
“Ông cứ nghĩ kĩ rồi cho tôi biết,” ông quản lý đáp gọn. Và rồi ông ta quay ngược cái bút lại, nói với cô, “Ký vào đây đi cháu.”
Đồ giả mạo! Cô nghĩ thầm đầy khinh miệt. Cô đưa trả tờ giấy, mắt nhìn xuống đất. Tờ giấy xanh nhạt được kẹp cùng với nó và nó được chuyển đi. Một cuốn sổ nhỏ màu đen được mang trở lại thế chỗ cho nó.
“Của cháu đây.” Ông quản lý nhẹ nhàng đưa nó sang bên kia bàn cho cô.
Cô mở nó ra và nhìn vào, trong lúc hai người kia tiếp tục hăng say cãi cự đầy thân thiện, không ai để ý. Trông nó thật không tì vết, thật mới mẻ. Ở trên cùng có ghi “Cô Hugh Hazzard.” Và nó chỉ có đúng một mục duy nhất, ghi dưới ngày tháng hôm nay. Một khoản tiền ký gửi.
“5000.”