Chương 37
Cô gần như chạy hồng hộc về phía chiếc xe trên con phố bị màn đêm bao phủ, như thể e sợ nó sẽ bất chợt rồ lên chuyển động và rời xa cô, thay vì cô lê bước tiến về phía nó đầy miễn cưỡng như hai lần trước. Đến nơi, cô tóm lấy nóc cửa bằng cả hai tay, như thế cần một thứ giúp trụ vững.
“Tôi không thể chịu được nữa! Anh định làm gì tôi?”
Hắn mang vẻ cười cợt đầy tự mãn. Lông mày hắn nhướn lên. “Làm gì à? Tôi đã làm gì cô đâu. Bấy lâu nay, tôi có lại gần cô đâu. Ba tuần vừa rồi tôi đâu có gặp cô.”
“Tờ séc vẫn chưa được ghi nợ.”
“À, tôi nhận được sao kê ngân hàng rồi. Đúng rồi, hôm qua là ngày đầu tháng. Tôi đoán 24 tiếng vừa qua với cô kinh khủng lắm. Chắc là tôi quên béng đi mất...”
“Không,” cô hung hãn nói, “anh không phải dạng người dễ quên đi một việc như thế, đồ đỉa đói xấu xa! Anh làm thế với tôi chưa đủ à? Anh định làm gì nữa, khiến tôi mất trí hoàn toàn.”
Thái độ của hắn bất chợt thay đổi, trở nên nghiêm trọng hơn. “Vào trong đi,” hắn sắc giọng nói. “Tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi sẽ lái xe đưa cô đi vòng quanh khoảng mười lăm phút hay gì đó.”
“Tôi không thể đi cùng anh. Sao anh lại yêu cầu tôi làm thế?”
“Chúng ta không thể cứ đứng ở đây mà bàn chuyện được. Thế còn tệ hơn nhiều. Chúng ta đã làm như vậy hai lần rồi. Chúng ta có thể đi vòng quanh hồ một, hai lần gì đó; giờ này không có ai ở đó cả và không có biển báo dừng. Cô dựng cổ áo lên che miệng lại đi.”
“Tại sao anh vẫn giữ tờ séc? Anh định làm gì?”
“Đợi đến khi chúng ta ra đến đó đã,” hắn nói. Thế rồi khi ra đến nơi, hắn trả lời cô, lạnh lùng, vô cảm, như thể nãy giờ không bị ngắt ngang gì hết.
“Tôi không quan tâm đến năm trăm đô la.”
Cô bắt đầu mất tỉnh táo. Việc cô không thể nào hiểu nổi động cơ của hắn chẳng khác nào bùi nhùi châm lên ngọn lửa hoảng loạn trong cô. “Thế thì trả nó lại cho tôi và tôi sẽ cho anh thêm tiền. Tôi sẽ cho anh một ngàn đô la. Chỉ cần anh đưa nó lại cho tôi thôi.”
“Tôi không đòi cô cho thêm tiền. Tôi không muốn được cho thêm khoản nào hết. Cô không hiểu à? Tôi muốn chỗ tiền thuộc về tôi, theo đúng quyền lợi của tôi.”
Mặt cô bỗng dưng trắng bệch đi.
“Tôi không hiểu. Anh đang định nói gì?”
“Trông vẻ mặt cô thì tôi nghĩ cô bắt đầu hiểu ra rồi đấy.” Hắn lục lọi trong túi, lôi ra thứ gì đó. Một chiếc phong bì, đã được niêm phong và dán tem để đem gửi. “Cô vừa hỏi tôi tờ séc đâu rồi. Nó ở trong này này. Đây, đọc xem trên đấy ghi gì đi. Không, cô không thể lấy nó ra khỏi tay tôi. Cứ ngồi ở đó mà đọc.”
“Ông Donald Hazzard
Công ty Hazzard và Loring
Tòa nhà Empire
Caulfield.”
“Không...” Cô không thể thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu quầy quậy.
“Tôi sẽ gửi nó đến văn phòng của ông ta, nơi cô không thể chen vào để lấy được.” Hắn đút nó vào trong túi. “Phiên lấy thư cuối ngày ở Caulfield là vào 9 giờ tối. Có thể cô không biết điều đó, nhưng gần đây tôi đã nghiên cứu kĩ mấy chuyện này. Có một hộp thư trên phố Pomeroy, cách chỗ tôi đỗ xe để gặp cô hồi trước khoảng một vài mét. Khu đó tối tăm và không có ai theo đuổi, cho nên tôi sẽ dùng cái hộp thư ấy. Tuy nhiên, phải đến 9 giờ 15 thì bưu tá mới ra đến chỗ đó; tôi đã căn giờ anh ta mấy đêm liền và tính trung bình.”
Hắn giơ tay ra hiệu cho cô im lặng, rồi nói tiếp, “Nào, nếu cô ra đó trước khi bưu tá xuất hiện, chiếc phong bì này sẽ không bị bỏ vào trong. Nếu lúc anh ta đến mà cô không xuất hiện, tôi sẽ bỏ lá thư vào. Cô có một ngày, cho đến 9 giờ 15 đêm mai.”
“Nhưng anh muốn tôi đến đó để làm gì...? Anh nói mình không muốn thêm.”
“Chúng ta sẽ đi Hastings, thị trấn kế bên. Tôi sẽ đưa cô đến một gặp một thẩm phán ở đó, và ông ta sẽ giúp chúng ta trở thành vợ chồng.”
Hắn cho xe chạy chậm lại khi thấy thoáng đầu cô ngửa oặt ra sau ghế.
“Tôi không nghĩ thời nay còn có người lăn ra bất tỉnh nữa.,” hắn dợm nói. Thế rồi khi thấy cô gắng gượng ngồi thẳng dậy và đưa mu bàn tay ướt nhoét ra trước mắt, hắn nói thêm, “Ồ, vậy ra đúng là không còn ai như thế thật; chỉ hơi xây xẩm mặt mày tí thôi, phải vậy không?”
“Tại sao anh lại làm thế với tôi?” cô nghẹn ngào hỏi.
“Tôi có thể nghĩ ra mấy lý do rất hợp lý. Như tôi thấy, làm thế này sẽ an toàn hơn hẳn những gì chúng ta vẫn đang làm từ trước đến nay. Không có khả năng có chuyện gì gặp vấn đề cả. Theo luật pháp quy định, người vợ không thể làm chứng chống lại chồng. Tức là bất cứ ông luật sư đáng đồng tiền bát gạo nào cũng có thể lôi cô xuống khỏi bục làm chứng trước khi cô kịp mở miệng. Và còn cả những lý do thực tiễn hơn. Chắc cô cũng biết hai ông bà già kia không sống lâu được. Sinh mệnh bà già kia như ngọn đèn trước gió. Sau khi bà ta mất, ông già cũng chẳng sống được lâu hơn. Tôi biết cái kiểu người như họ, chung thủy với nhau lắm. Sau khi họ chết rồi, cô và Bill sẽ chia nhau một khoản không đồng đều... Đừng có làm bộ mặt hoảng sợ như thế; lão luật sư nhà đó chưa mở mồm ra đâu, nhưng đây là một thị trấn nhỏ, những chuyện như thế kiểu gì cũng lộ ra, kể cả nếu người ta không rỉ tai nhau. Tôi có thể đợi một năm, thậm chí hai hay ba năm nếu cần. Luật pháp cho phép chồng được hưởng một phần ba tài sản của vợ mình. Ba phần tư của. có thể là tôi ước tính không đến, nhưng tôi đoán là khoảng chừng bốn trăm ngàn, vậy tức là cô sẽ có ba trăm ngàn. Và một phần ba của cái khoản đó. Đừng có bịt tai lại như thế, Patrice; trông cô cứ như một nhân vật trong tiểu thuyết của Marie Corelli [1] vậy.”
Hắn phanh xe lại. “Cô có thể xuống xe ở đây, Patrice. Thế này là đủ gần rồi.” Và rồi hắn khẽ cười khúc khích khi thấy cô loạng choạng bước lên vệ đường. “Cô có chắc là mình đi vững không đấy? Tôi không muốn người ta tưởng là tôi đã chuốc rượu cho cô.”
Điều cuối cùng hắn nói là, “Nhớ đảm bảo đồng hồ của cô không chạy chậm đấy, Patrice. Bởi vì Bưu điện Hoa Kỳ luôn đúng giờ.”
Chú thích:
[1] Marie Corelli: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Anh giai đoạn cuối thế kỷ 19, đầu thế ký 20.