← Quay lại trang sách

Chương 38

Ánh đèn pha chiếc xe của hắn cứ như một lưỡi cày, không ngừng bổ xẻ con đường trước mặt, gạt bỏ tầng bóng tối trên cùng sang bên, để lộ ra phần nhân trắng như hàn the, và làm vung vãi hết cả lên mặt đường. Thế rồi đằng sau họ, những luống cày xám ngoét sẽ lại tự chữa lành, quay về với bóng tối mịt mùng.

Họ lái đi như vậy như đã mấy tiếng rồi, hoàn toàn im lặng nhưng vẫn ý thức rất rõ sự hiện diện của nhau. Cây lướt qua, bị ánh đèn pha quẹt ngang của chiếc xe hắt lên trên thân, lờ nhờ chiếu sáng từ phía sau, biến thành một bóng sáng ma quái. Thế rồi thỉnh thoảng không có cây cối gì hết, chúng lui cả lại, và một khoảng đen mềm mại, bằng phẳng thế chỗ chúng - cô đoán là cánh đồng hay bãi cỏ gì đó - thoảng hương ngọt ngào hơn. Cỏ ba lá. Vùng đồng quê quanh đây thật đẹp; đẹp đến mức khó tin nổi rằng có người lọt vào giữa nơi đây mà vẫn thấy đau khổ quằn quại.

Thỉnh thoảng đường cũng rẽ nhánh, nhưng họ không bao giờ quẹo vào nhánh nào cả. Họ cứ tiếp tục đi trên con đường rộng lớn, thẳng băng hiện tại.

Họ băng qua một tấm biển trắng được ánh sáng hắt lên, đặt vuông góc với đường để khi lái đến gần có thế đọc được. Nó ghi “Chào mừng quý khách đến với Hastings,” và bên dưới, “Dân số...” cùng với một con số quá nhỏ, chưa kịp nhìn thấy thì đã lướt qua mất rồi.

Cô liếc mắt nhìn theo, vừa bất ngờ vừa hoảng sợ.

Có vẻ hắn đã thấy cô làm động tác đó, dù không trực tiếp nhìn cô.

“Vậy là đã băng qua biên giới Tiểu bang rồi đấy,” hắn lạnh lùng nói

“Người ta nói đi đây đi đó sẽ giúp mở mang đầu óc.” Giờ đã là 9 giờ 45, theo đồng hồ đeo tay của cô. Họ chỉ mất nửa giờ đồng hồ là đã lái xe đến nơi.

Chiếc xe băng qua khu quảng trường ở trung tâm thị trấn. Một hiệu thuốc vẫn còn mở cửa, và lúc họ đi ngang thì hai bình nước màu kiểu cổ, thứ ngày trước mọi hiệu thuốc đều trưng ra bên cửa sổ, lấp loáng xanh và tím. Một rạp chiếu phim vẫn còn bóng người hoạt động bên trong, nhưng phía ngoài dường như đã im lìm chết ngắc, bảng chữ tối om, sảnh trước tù mù.

Hắn rẽ sang một con phố nhỏ, một đường hầm dưới những bóng cây um tùm. Mọi ngôi nhà ở đây đều thụt lùi ra sau, khoảng cách ngang một bãi cỏ, thế nên chúng gần như vô hình trong bóng đêm, từ ngoài mặt đường nhìn vào không thể thấy gì. Hắn có vẻ bị thu hút bởi ánh đèn mờ le lói tỏa ra từ khoảng trống của một mái hiên phủ kín dây thường xuân. Hắn bất chợt đỗ xe vào lề đường, lùi lại một chút, và dừng lại phía trước.

Họ ngồi im một hồi.

Thế rồi hắn bước ra, đi vòng sang chỗ cô, và mở cánh cửa xe.

“Vào đi,” hắn nói gọn lỏn.

Cô không nhúc nhích, không đáp lời.

“Vào trong với tôi nào. Người ta đang đợi.”

Cô không đáp lời, không nhúc nhích.

“Đừng có ngồi ngây ra đó như thế. Chúng ta đã bàn bạc tất cả khi ở Caulfield rồi. Đi thôi. Cô nói gì đi chứ?”

Anh muốn tôi nói gì?”

Hắn nôn nóng nện cửa xe một phát, như thể tạm tha cho cô. “Cô trấn tĩnh lại đi. Tôi sẽ ra đó, báo cho người ta biết là chúng ta đã đến.”

Cô quan sát hắn bỏ đi, đầu óc cứ ngây ra, như thể chuyện này đang xảy ra với một người khác; nghe thấy tiếng chân hắn bước trên con đường lát gỗ dẫn về phía ngôi nhà. Cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng chuông cửa vang lên, từ trong ngôi nhà vọng ra, đến tận ngoài này, nơi cô đang ngồi. Chẳng có gì khác thường cả, nghe thật lặng im. Chỉ có tiếng những loài có cánh bé nhỏ kêu vo vo và rù rì trên một cành cây phía trên dâu.

Cô tự hỏi, Sao anh ta biết mình sẽ không bất chợt khởi động và lái xe bỏ đi? Cô tự mình giải đáp câu đó. Anh ta biết mình sẽ không làm thế. Anh ta biết giờ đã quá muộn để làm vậy rồi. Mình cũng biết như vậy. Thời khắc có thể dừng lại, rút lui, bỏ chạy đã trôi qua từ lâu. Từ rất lâu rồi. Từ trước tối nay rất lâu. Từ cái lúc còn ở trên toa tàu đi đến đây, lúc các bánh xe lửa tìm cách cảnh báo mình. Từ lúc bức thư đầu tiên xuất hiện. Từ lúc cuộc gọi đầu tiên xuất hiện, khi lần đầu đi ra hiệu thuốc. Mình bị giữ cứng ở đây như thể đã bị còng tay với anh ta.

Giờ cô có thể nghe thấy giọng của họ. Một người phụ nữ nói, “Không, không có vấn đề gì đâu; anh đến rất đúng lúc. Cứ vào luôn đi.”

Cánh cửa vẫn để mở, sáng ánh đèn. Người ban nãy đứng bên khung cửa giờ đã đi vào trong nhà. Hắn đang quay ra chỗ cô. Tiếng chân hắn rền vang trên lớp gỗ. Cô đưa tay bấu chặt lấy mép ghế xe, thọc chúng sâu vào trong lớp đệm da.

Hắn đã ra đến chỗ cô, và đứng im đó.

“Đi nào, Patrice,” hắn bình thản nói.

Cái vẻ bình thản của hắn, cái vẻ nghiễm nhiên của hắn, mới thực sự là điều đáng khiếp sợ. Hắn không giả vờ gì hết.

Cô cất giọng cũng bình thản, bình thản như hắn, nhưng giọng cô nghe yếu ớt và nghẹn ngào như một sợi dây rung lên.

“Tôi không thể làm chuyện này. Georgesson, đừng bắt tôi làm chuyện này.”

“Patrice, chúng ta đã bàn hết mọi thứ rồi. Tôi đã nói với cô từ đêm trước, và chúng ta đã thỏa thuận xong xuôi rồi còn gì.”

Cô ụp tay lại che mặt, rồi lại nhanh chóng buông ra. Cô cứ tiếp tục lặp lại sáu cái từ ấy; những từ duy nhất cô có thế nghĩ đến. “Nhưng tôi không thể làm chuyện này.Anh không hiểu ư? Tôi không thể làm chuyện này.”

“Có gì trở ngại đâu. Cô hiện đang không kết hôn với ai hết. Ngay cả dưới danh nghĩa cái người cô đang đóng giả, cô cũng đang không kết hôn với ai hết, chứ đừng nói với danh nghĩa bản thân cô. Tôi đã tìm hiểu từ hồi ở New York rồi.”

“Steve [1]. Nghe này, tôi đang gọi anh là Steve đây.”

“Nói thế cũng không làm tôi mủi lòng đâu,” hắn bỡn cợt khẳng định. “Đó là tên tôi, cô gọi tôi như thế là đúng rồi.” Hắn chớp mắt nhìn cô. “Đó là tên người ta đặt cho tôi, chứ không phải một cái tên tôi tự đặt cho mình - Patrice ạ.”

“Steve, tôi chưa bao giờ van nài anh. Suốt mấy tháng qua, tôi đã chịu đựng nhẫn nhịn như một người phụ nữ. Steve, nếu trong anh còn sót lại chút tính người nào để tôi có thể van lạy...”

“Tôi có nhiều tính người lắm chứ. Chính thế nên tôi mới thích tiền đến vậy. Nhưng cô hiểu sai vấn đề rồi. Bởi vì cái lý do mới nói đó, cái tính người của tôi sẽ khiến cho lời van nài của cô trở nên vô dụng. Đi nào, Patrice.

Cô đang lãng phí thời gian đấy.”Cô co rúm người lại, nhích ra xa dọc theo mép ghế. Hắn nhịp ngón tay trên nóc cửa và cười nhạt.

“Sao cô phải sợ chuyện kết hôn thế nhỉ? Để tôi làm cho rõ nhẽ sự kinh sợ của cô nhé. Có khi tôi sẽ trấn an được cô. Vụ này không liên quan gì đến tình cảm cá nhân; cô không có tình cảm gì với tôi. Tôi thì chỉ thấy khinh thường cô, bởi cô là hạng đàn bà ngu ngốc rẻ tiền, khó bảo. Tôi sẽ đưa cô đến tận bậu cửa của gia đình tràn đầy yêu thương của cô, ngay khi chúng ta quay về Caulfield. Đây chỉ là cuộc hôn nhân trên giấy tờ, theo tất cả mọi ngữ nghĩa. Nhưng nó sẽ có hiệu lực, nó sẽ có hiệu lực bất kể về sau có thế nào. Nào, thế đã đủ để làm nguôi ngoai sự âu lo thời Victoria của cô chưa?”

Cô ấp mu bàn tay lên mắt như thể vừa bị đánh cho một đòn, mù cả mắt.

Hắn kéo văng cửa ra.

“Người ta đang đợi chúng ta trong kia. Đi nào, cô đang làm sự tình tồi tệ thêm đấy.”

Hắn bắt đầu cứng giọng với cô. Thái độ chống đối của cô đã trêu ngươi hắn, khiến hắn bực mình. Hắn bộc lộ điều ấy theo cách ngược hẳn, hết sức lạnh lùng mà đầy chết chóc.

“Nghe này, cô em, tôi sẽ không túm tóc lôi cô vào trong đó. Chuyện này không đáng phải như thế. Tôi chỉ mất một phút vào trong kia và gọi cho gia đình nhà Hazzard, lập tức kể lại cho họ nghe tường tận đầu đuôi câu chuyện. Sau đó tôi sẽ đưa cô về lại nơi tôi đã đón cô. Họ có thể nhận lại cô - nếu họ vẫn muốn chấp nhận cô.” Hắn hơi rướn người qua cửa, tiến sát về phía cô. “Hãy nhìn tôi thật kĩ vào. Trông tôi có giống như đang nói đùa không?”

Hắn nói thật. Đó không phải là một câu dọa suông hay sáo rỗng.

Có thể hắn không muốn thực hiện lời đe dọa này, nhưng đó không phải là câu dọa suông. Cô có thể nhìn ra điều ấy trong mắt hắn, nhìn ra cái vẻ bực tức lạnh lùng, thấy được sự căm ghét hắn dành cho cô.

Hắn quay người, rời chiếc xe và bước đi trên con đường lát ván gỗ, chân đưa mạnh bạo hơn, nhanh chóng hơn lúc nãy.

“Xin lỗi, tôi nhờ cô chuyện này một phút.,” cô nghe thấy hắn mở miệng nói ngay khi bước qua khung cửa mở, phần còn lại thì chẳng nghe rõ được vì hắn đã bước sâu vào bên trong.

Cô luống cuống chui ra ngoài, tóm lấy cánh cửa cong như người mộng du. Thế rồi cô loạng choạng bước trên con đường lót ván và ra đến hiên trước nhà, mớ thường xuân kêu xào xạc khi bị cô chếnh choáng quệt vào. Thế rồi cô tiếp tục lê bước tiến về phía quầng sáng hình chữ nhật hắt ra từ khung cửa, và đi vào trong. Chẳng khác nào chật vật lội qua nước ngập ngang đầu gối.

Một người phụ nữ tuổi trung niên gặp cô ở hành lang.

“Chào cô. Cô là cô Hazzard phải không? Anh ta đang ở trong kia.”

Chị ta đưa cô vào một căn phòng phía bên trái, kéo mở một cặp cửa trượt kiểu xưa. Hắn đứng quay lưng với họ, bên cạnh một máy điện thoại cũ gắn trên tường.

“Cô gái trẻ đã đến rồi đây. Hai người có thể vào trong phòng làm việc khi đã sẵn sàng.”

Patrice khép cửa lại sau lưng mình. “Steve,” cô nói.

Hắn quay vòng ra sau và nhìn cô, rồi lại quay đi.

“Đừng... anh sẽ giết chết bà ấy mất,” cô van nài.

“Cái đám già kia kiểu gì chẳng chết, không sớm thì muộn.”

“Cuộc gọi đã được kết nối chưa?”

“Người ta đang gọi về Caulfield cho anh.”

Đây không phải chiêu trò lừa lọc gì hết. Ngón tay hắn không để gần chỗ gác ống nghe, giữ cho điện thoại không kết nối. Hắn đang trong quá trình gọi.

Một tiếng tắc nghẹn vang lên trong cô họng cô.

Hắn lại quay ra sau, lần này không quay hẳn người như ban nãy. “Cô đã quyết định dứt điểm chưa?”

Cô không gật đầu, chỉ đơn thuần để cho mí mắt mình cụp xuống một phút.

“Tổng đài,” hắn nói, “hủy cuộc gọi đó đi. Tôi bị nhầm.” Hắn đặt ống nghe xuống.

Cô cảm thấy hơi phát bệnh và choáng váng, như thể khi ta vừa nhìn xuống đất từ chỗ cao chót vót nào đó và rồi lùi người lại.

Hắn đi ra chỗ cánh cửa trượt và mạnh mẽ kéo lùi chúng lại.

“Chúng tôi sẵn sàng rồi,” hắn gọi với vào trong căn phòng làm việc bên kia hành lang.

Hắn ngoắc tay về phía cô, úp ngược lại, khinh khỉnh nhấc cùi chỏ lên để cô nắm lấy, thậm chí không thèm quay lại nhìn cô.

Cô tiến lên phía trước và họ cùng bước ra căn phòng làm việc, tay cô tóm lấy tay hắn. Vào cái nơi có người đang đợi làm lễ cưới cho họ.

Chú thích:

[1]Steve: Cách gọi thân mật của Stephen Georgesson.