← Quay lại trang sách

Chương 39

Trên đường về, cô biết rằng mình sẽ phải giết hắn. Cô biết mình phải làm thế, cô biết bây giờ đó là điều duy nhất mình còn có thể làm. Cô tự nhủ đáng ra mình phải làm từ trước đó. Từ rất lâu rồi; trong cái đêm đầu tiên cô ngồi với hắn trong xe. Như thế thì sẽ đỡ hơn hẳn. Nếu hồi đó làm vậy, ít nhất cô cũng đã tránh được nỗi kinh hoàng và màn lăng nhục cùng cực tối nay. Lúc ấy cô chưa nghĩ đến chuyện này; nó là điều duy nhất cô chưa từng cân nhắc tới. Cô chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện bỏ chạy, tìm cách thoát khỏi hắn theo cách nào đó, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ giành lại sự an toàn cho bản thân theo cách này - cách loại bỏ hắn.

Nhưng cô biết mình sẽ làm điều đó, ngay lập tức. Ngay tối nay.

Đến tận bây giờ, kể từ khi rời nhà viên thẩm phán, họ không nói năng gì, dù chỉ một lời. Tại sao phải nói chứ? Có gì để nói đâu? Có gì để làm nữa đâu - ngoại trừ cái hành động cuối cùng kia, cái hành động đột nhiên nảy ra trong đầu cô khi họ đi đến chỗ đối diện cột điện báo bôi trắng bên dưới, cách Hastings khoảng bốn dặm. Nó xuất hiện rất bất chợt: búng tay đánh tách một cái, thế là nó nằm sẵn ở đó. Như thể cô vừa băng qua một mắt điện gắn trên cái cột điện báo ấy, phóng tia ngang qua đường. Với cây cột làm ranh giới, ở một bên chẳng có gì ngoài cảm giác tuyệt vọng thụ động, tĩnh lặng mà định mệnh đã an bài. Bên còn lại là một quyết định đầy trưởng thành, tàn nhẫn, không thể suy chuyển. Mình sẽ giết hắn. Tối nay.

Trước khi đêm tàn, trước khi ánh dương ló dạng.

Hai người bọn họ, chẳng ai nói gì cả. Hắn không nói, bởi vì hắn cảm thấy hài lòng. Hắn đã hoàn tất việc muốn làm. Có đúng một lần, chỉ một lúc ngắn ngủi thôi, hắn khẽ huýt sáo, nhưng rồi hắn lại ngưng. Cô không nói gì cả, bởi vì cô đã bị đánh quỵ. Bị tàn hại, theo mọi ngữ nghĩa. Từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy như thế này. Cô thậm chí không còn cảm thấy đau đớn trong tâm tưởng nữa. Cuộc tranh đấu đã kết thúc. Cô giờ đã tê dại. Bây giờ, thậm chí xúc cảm trong cô còn không bằng khi diễn ra vụ tai nạn tàu hỏa.

Cô nhắm tịt mắt suốt chặng đường. Chẳng khác nào một cô gái vừa đi đám ma về, mọi thứ đáng giữ lại đều đã bị đem đi mai táng, và trên đời chẳng còn gì đáng để ngắm nhìn nữa.

Cuối cùng cũng cô nghe thấy hắn mở miệng.

“Đấy, có đến nỗi nào đâu?” hắn nói.

Cô đáp lời hắn một cách máy móc, mắt không buồn mở ra.

“Anh đang đưa tôi...? Bây giờ anh muốn tôi làm gì nữa đây?”

“Chẳng làm gì hết. Cô cứ tiếp tục sống như hồi trước. Đây là chuyện riêng giữa hai chúng ta. Và tôi muốn nó được giữ nguyên như vậy, cô hiểu chứ? Không được hở ra dù chỉ một lời cho gia đình kia. Phải đợi đến khi tôi đã sẵn sàng. Đây sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta, của cô và tôi.”

Cô đoán hắn sợ họ sẽ thay đổi di chúc nếu hắn công khai đưa cô đi cùng. Và sợ rằng nếu hắn để cô ở lại với họ, và nếu để họ biết về chuyện này, họ sẽ hủy bỏ di chúc cho cô.

Phải làm sao để giết hắn đây? Ở đây chẳng có gì cả, không có cách nào hết. Vùng đồng quê rất bằng phẳng, con đường thẳng băng, không chút gập ghềnh. Nếu cô giật lấy vô lăng, tìm cách để chiếc xe mất kiểm soát, thì sẽ chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra. Cần phải có những chỗ dốc, những khúc cua sít sao. Và chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh, không hề đi nhanh. Cùng lắm nó sẽ chỉ chạy lệch vào chỗ đường đất, đâm vào một cột điện báo, khiến cho họ hơi lắc lư một chút.

Ngoài ra, ngay cả nếu đó có là cách khả dĩ, cô cũng không muốn chết cùng hắn. Cô chỉ muốn hắn chết. Cô có một đứa con mà mình hết lòng yêu quý, một người đàn ông cô đem lòng thương mến. Cô muốn sống. Suốt cuộc đời mình, cô luôn sở hữu một quyết tâm sống không thể lay chuyển; đến giờ cô vẫn sở hữu nó. Dù đang tái tê đến vậy, nó vẫn ngang ngạnh âm ỉ trong cô. Không thứ gì có thể dập tắt được, không thì... có khi hồi trước cô đã cân nhắc lựa chọn một con đường khác rồi.

Ổi Chúa ơi, cô gào lên trong tâm trí, giá như mình có một...

Và vào đúng khoảnh khắc ấy, cô biết mình phải ra tay theo cách nào. Biết cô sẽ phải ra tay như thế nào. Bởi lẽ cái từ tiếp theo vụt lóe lên trong nhận thức của cô là “súng,” và ngay khi xuất hiện, nó phúc đáp luôn lời khẩn cầu của cô.

Trong phòng đọc sách, ở nhà cô. Có một khẩu ở đâu đó trong đấy.

Một cảnh ngắn ngủi từ nhiều tháng trước hiện về trong tâm trí. Nó bị chôn vùi bấy lâu nay, thế rồi bỗng dưng tái xuất hiện, rõ ràng như thế mới xảy ra một giây trước. Ngọn đèn đọc sách được bật lên đầy ấm cúng, tươi tắn tỏa sáng. Cha Hazzard ngồi cạnh nó, nấn ná đọc một cuốn sách. Tất cả những người khác đều đã đi ngủ, chỉ trừ mình cô. Cô là người cuối cùng rời chỗ ông. Cô nhẹ hôn lên trán ông.

“Con khóa cửa lại cho cha nhé?”

“Không, con cứ đi đi. Lát nữa cha sẽ khóa cửa.”

Cha sẽ không quên chứ?”

“Không, cha không quên đâu.” Và rồi ông cười khúc khích theo cái kiểu khô khan đặc trưng, “Đừng lo, cha ở dưới này được bảo vệ an toàn lắm. Có một khẩu súng lục trong ngăn tủ ngay cạnh cha đây. Nhà ta có nó để chống trộm. Đó là ý của mẹ con hồi mấy năm trước - và từ đó đến nay chưa thấy bóng dáng tên trộm nào cả.”

Cô cười phá lên khi nghe câu đùa cường điệu ấy, và chân thành nói với ông, “Thứ con sợ không phải là bọn đào tường khoét vách, mà là trận mưa bất chợt giữa đêm, và mấy tấm rèm cửa đẹp nhất của mẹ.”

Hồi ấy cô cười phá lên. Nhưng giờ thì không.

Giờ cô biết mình có thể kiếm đâu ra một khẩu súng.

Chỉ cần tròng ngón tay qua đó. Kéo cò. Và cô sẽ được thanh thản, cô sẽ được an toàn.

Họ dừng lại, và cô nghe thấy cửa xe bên cạnh mình lách cách mở ra. Cô nhướn mắt nhìn lên. Họ đang đỗ trong một đường hầm làm từ cành lá um tùm của cây cối trên phố. Cô nhận ra cái đội hình đối xứng của đám cây, các dốc cỏ ở hai bên, những đường nét lờ mờ của các căn nhà riêng đằng sau. Họ đang ở trên con phố của cô, nhưng ở nơi xa hơn, cách chỗ cô sống khoảng một dãy nhà. Hắn rất khôn ngoan, để cô xuống xe tại nơi cách đủ xa cửa nhà cô để không bị ai chú ý.

Hắn ngồi im, đợi cô hiểu ý và ra ngoài. Cô nhìn đồng hồ, cứng nhắc như một cái máy. Thậm chí còn chưa đến 11 giờ. Hẳn mọi chuyện diễn ra khoảng lúc 10 giờ. Họ chỉ mất bốn mươi phút để quay lại; lúc về chậm hơn lúc đi.

Hắn nhìn thấy cử chỉ ấy của cô. Hắn mỉm cười với vẻ mỉa mai. “Kết hôn chẳng mất quá nhiều thời gian, phải không?”

Cũng chẳng mất nhiều thời giờ để chết đâu. Cô bực bội nghĩ thầm.

“Anh không... anh không muốn tôi đi cùng anh à?” cô thì thầm.

“Đi cùng để làm gì?” hắn ngạo ngược hỏi. “Tôi không cần cô. Tôi chỉ cần cái thứ rồi sẽ. đi cùng với cô. Cô cứ lên trên tầng, về với chiếc giường bé nhỏ chưa ai xâm phạm của cô đi. Đó là tôi tin như thế. Có cái anh chàng Bill kia ở trong nhà cơ mà.”

Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Nhưng chẳng có gì quan trọng, chẳng có gì ý nghĩa nữa. Ngoại trừ việc khẩu súng chỉ còn cách một dãy nhà, hắn thì ở ngay đây. Và hai người họ thì đang giáp mặt nhau.

“Cứ ở yên đây nhé,” hắn bảo cô. “Cô không được tự ý ra khỏi thị trấn đâu, Patrice. Trừ khi cô muốn tôi bỗng dưng xuất hiện và tuyên bố mình là cha của đứa bé. Cô biết là bây giờ luật pháp đứng về phía tôi rồi đấy. Tôi sẽ đi thẳng đến chỗ cảnh sát.”

“Thế thì. anh đợi ở đây một phút nhé? Tôi sẽ. tôi sẽ quay ra ngay. Tôi sẽ cho anh ít tiền. Anh sẽ cần ít tiền. cho đến khi. cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.”

“Của hồi môn của cô đấy à?” hắn trêu chọc. “Sớm thế sao? Mà thôi, thật tình mà nói, tôi không cần. Cái thị trấn này có nhiều gã chơi bài kém lắm. Với lại, sao phải cho tôi thứ đã là của tôi rồi? Chả bõ công. Tôi có thể đợi. Cô không phải giúp đỡ gì đâu.”

Cô bước xuống đầy miên cưỡng.

“Nếu cần thì tôi có thể tìm anh ở đâu?”

“Tôi sẽ ở quanh đây. Thỉnh thoảng cô sẽ nhận được tin từ tôi. Không sợ lạc mất tôi đâu.”

Không, phải là tối hôm nay, tối hôm nay. Cô cứ tiếp tục ủ ê tự nhủ với bản thân như thế. Trước khi màn đêm chấm dứt và hừng đông bừng lên. Nếu phải chờ đợi, cô sẽ đánh mất lòng can đảm. Việc này cần được thực hiện ngay lập tức, cái khối ung nhọt tàn phá tương lai cô cần phải được loại bỏ.

Cho dù tối nay hắn có chạy đi đâu trong cái thị trấn này, cô thề rằng mình sẽ lần ra hắn, sẽ tìm thấy hắn và kết liễu cuộc đời hắn. Kể cả nếu có phải tự hủy hoại bản thân thì cô cũng sẽ làm. Kể cả nếu cô phải làm việc ấy trước mặt một trăm người.

Cửa xe đóng sập lại. Hắn ngả mũ trêu ngươi.

“Chúc ngủ ngon, Georgesson. Hy vọng cô sẽ có những giấc mơ tuyệt vời. Thử gối lên miếng bánh cưới mà ngủ xem. Nếu cô không có bánh cưới, thử gối lên một ổ bánh mì thiu ấy. Dù có là gì thì cô vẫn rẻ tiền như xưa thôi.”

Chiếc xe lướt qua chỗ cô. Mắt cô dán chặt vào cái biển số đằng đuôi, bấu lấy nó, ghi nhớ nó, ngay cả sau khi nó đã phóng vọt qua. Nó bé dần lại. Ánh đèn đuôi đỏ chạy vòng qua góc quanh và biến mất. Nhưng suốt mấy phút sau, nó như vẫn ở trước mắt cô, như một tấm biển ma, lơ lửng trên nền trời đêm.

NY09231

Thế rồi cái bóng ma ấy cũng mờ đi và biến mất.

Ai đó đang bước đi trên vỉa hè đêm im lặng, rất gần. Cô có thể nghe thấy tiếng cọc cọc của giày cao gót. Người đó chính là cô. Cây cối đang dịch qua chỗ cô, chậm rãi lùi về sau. Có tiếng ai đó leo lên mấy bậc thang đá. Cô có thể nghe thấy tiếng chân loạt soạt bước lên. Người đó chính là cô. Giờ thì có ai đó đang đứng trước cửa nhà. Cô có thể thấy cái bóng phản chiếu tối om trên mặt kính đối diện. Nó di chuyển giống hệt như cô. Người đó chính là cô.

Cô mở túi xách ra và lục tìm chìa khóa cửa. Chìa khóa của cô. Chiếc chìa khóa họ đã đưa cho cô. Nó vẫn nằm đó. Chẳng hiểu sao, chuyện ấy khiến cô cảm thấy bất ngờ. Thật nực cười làm sao khi cô cứ thế về nhà, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, lục tìm chìa khóa, đút nó vào lỗ khóa, và... và cứ thế đi vào trong nhà. Khi cô vẫn cứ về nhà như thế này, và vẫn cứ đi vào trong nhà.

Mình phải vào trong này! Cô tự biện hộ. Con trai mình đang ngủ trong ngôi nhà này. Ngay lúc này đây, thằng bé đang ngủ ở tầng trên. Đó là nơi mình phải đến; mình không có bất kỳ nơi nào khác để đi nữa.

Nhớ lại chuyện tối nay, cô đã phải giả vờ nhờ Mẹ Hazzard trông Hughie để cô đi thăm một người bạn mới quen. Cha đang có một cuộc họp và Bill thì không có ở nhà.

Cô bật mấy ngọn đèn ở hành lang tầng dưới lên. Cô đóng cửa. Thế rồi cô đứng đó một phút, hết hít vào rồi thở ra, lưng cô uể oải đè vào cửa. Mọi thứ trong ngôi nhà này sao mà tĩnh lặng, tĩnh lặng quá đi thôi. Mọi người đều đang ngủ, những người đã tin tưởng cô. Những người không thể nào ngờ được là cô sẽ mang tai tiếng và chết chóc đến cho họ, để báo đáp bao điều tử tế mà họ đã dành cho cô.

Cô đứng bất động. Hết sức lặng lẽ, hết sức im lìm. Không thể nào đoán được cô quay lại đây vì mục đích gì, cô quay lại đây để làm gì.

Chẳng còn lại gì cả. Chẳng còn gì hết. Chẳng còn nhà, chẳng còn tình yêu, thậm chí còn con trai nữa. Cô thậm chí đã từ bỏ tình yêu tương lai, khiến nó bị nhơ nhuốc, mai này không còn tồn tại nữa. Cô cũng đã để mất thằng bé, thằng bé sẽ quay lưng với cô, khi nó đã đủ lớn để biết về cô.

Hắn đã gây ra cho cô tất cả những tai họa này, chỉ mình hắn. Hắn làm vậy một lần vẫn chưa đủ, mà còn làm tận hai lần. Hắn đã phá hoại hai cuộc đời của cô. Hắn đã tàn phá cô gái ngây ngô mười bảy tuổi tội nghiệp, hiền lành đến từ San Francisco, người đã vô tình, xấu số lạc vào vòng tay hắn. Tàn phá cô, và giẫm đạp lên những giấc mơ của cô, và khạc nhổ lên trên đó. Và bây giờ hắn lại tàn phá cái cô gái giả mạo được gọi tên là Patrice.

Hắn sẽ không còn tàn phá được ai nữa!

Một vẻ nhăn nhó đầy đau đớn khiến mặt cô biến dạng trong tích tắc. Mu cổ tay cô ấp lên trán, giữ nguyên tại đó. Một hơi thở nhẹ nhàng hết sức, ấy nhưng lại kiên định hết sức, khiến người cô rung lên bần bật. Thế rồi cô liêu xiêu tiến về phía cửa phòng đọc sách, như một kẻ say khướt khôi hài không đủ khả năng phối hợp tay chân để nhìn thẳng về hướng mình đang vội bước.

Cô bật ngọn đèn đọc sách lên, đặt vào cái bàn ở giữa phòng.

Cô bình tĩnh bước ra chỗ tủ rượu, mở ra, rót chút brandy và uống cạn. Trên đường chảy xuống, nó như thiêu đốt nội tạng cô, nhưng cô lại chế ngự nó bằng quyết tâm sắt đá.

Ôi, vâng, muốn giết người thì cần phải như thế.

Cô đi tìm khẩu súng. Đầu tiên cô thử lục trong hộc bàn, và không thấy nó nằm trong đó. Chỉ có giấy tờ và các thứ đồ linh tinh. Nhưng đêm hôm đó, ông ấy đã nói là trong này có một khẩu, và chắc chắn nó phải có ở đây, đâu đó bên trong căn phòng này. Họ không bao giờ nói cho cô nghe điều gì không đúng sự thật, dù chỉ là những điều vặt vãnh nhất; cả cha, lẫn mẹ, lẫn... lẫn Bill. Đó là điểm khác biệt lớn giữa họ và cô. Đó là lý do họ được thanh thản - còn cô thì không.

Tiếp theo cô thử lục trong bàn của Cha Hazzard. Nó có nhiều ngăn tủ và hộc hơn, nhưng cô vẫn lục hết từng nơi. Lúc cô dịch một cuốn sổ cái nặng trịch sang bên, có thứ gì đó lấp lánh sáng trong ngăn bàn dưới cùng, và nó kia rồi, bị đẩy vào sâu trong cùng.

Cô lôi nó ra. Mới đầu, trông nó thật vô hại, có thể nói là khá thất vọng. Một vật thật quá nhỏ, nhưng lại có thể thực hiện một chuyện động trời. Có thể tước đi một sinh mạng. Nó làm từ kền bóng và xương. Và cô đoán cái chỗ lồi có khía ở giữa là nơi sức mạnh sinh sát của nó được cất giấu. Vì không quen dùng, cô lấy cườm tay vỗ vào mặt sau của nó, và bẻ vặn nó, tìm cách mở nó ra, đánh liều chấp nhận nguy cơ nó vô tình khai hỏa, chỉ biết thầm hi vọng rằng nếu cô để ngón tay tránh xa cò súng thì chuyện đó sẽ không xảy ra. Bất chợt, nhờ một cú chạm vô tình, nó bổ xuống dưới hết sức nhẹ nhàng, nghiêng mình mở ra. Những ổ đạn đen tròn, trống rỗng.

Cô lục lọi mấy cái ngăn bàn thêm một lúc nữa. Cô mò ra cái hộp các-tông nhỏ mà hồi nãy lúc lục tìm cô có nhìn thấy, dù đã vội vã gạt sang bên. Bên trong được lót xơ bông, như thể dùng để chứa viên thuốc gì rất dễ hỏng. Nhưng thay vào đó, nó chứa những viên đạn bọc thép, mũi tù. Có năm viên tất cả.

Cô cho chúng vào trong ổ, lần lượt từng viên, vào trong cái hố sâu dành cho chúng. Chỉ còn một ô là trống.

Cô chốt khẩu súng lại.

Cô tự hỏi liệu có thể nhét vừa nó trong túi xách của mình không. Cô thử để ngang nó ra, mặt phẳng hướng lên trên, và nó lọt thỏm vào trong túi.

Cô đóng miệng túi xách lại, mang nó theo mình, và đi ra ngoài căn phòng, ra đến tận cuối hành lang.

Cô lấy quyển danh bạ điện thoại chia theo mục ra, tìm dưới mục “Gara.”

Có khả năng hắn cho xe đỗ ngoài đường suốt đêm.

Nhưng cô không nghĩ hắn sẽ làm thế. Hắn là hạng người rất quý trọng xe, mũ và đồng hồ. Hắn là hạng người quý trọng tất cả mọi thứ ngoại trừ phụ nữ.

Các gara được xếp theo thứ tự bảng chữ cái, và cô cũng bắt đầu gọi điện cho họ theo thứ tự đó.

“Chỗ các anh có cho một chiếc xe đến từ New York biển số 09231 gửi lại đêm nay không?”

Đến gara thứ ba, nhân viên trực đêm trả lời rằng, “Vâng, chúng tôi có. Nó vừa được đưa đến vài phút trước thôi.”

“Của anh Georgesson à?”

“Vâng, đúng rồi. Nhưng có chuyện gì thế? Cô muốn gì?”

“Tôi... tôi chỉ vừa xuống khỏi cái xe đó. Cái anh chàng đó lái chiếc xe chở tôi về nhà. Tôi nhớ ra mình đã để quên một thứ ở chỗ anh ta. Tôi phải liên hệ với anh ta. Xin anh giúp cho, nó quan trọng lắm. Anh có thể cho tôi biết liệu tôi có thể tìm gặp anh ta ở đâu được không?”

“Chúng tôi không được phép làm thế, thưa cô.”

“Nhưng tôi không thể vào nhà. Anh ta có chìa khóa nhà tôi, anh không hiểu à?”

“Thế sao cô không bấm chuông cửa nhà mình đi?” cái giọng cộc cằn kia đáp lại.

“Đồ đần độn!” Cô nổi điên, và cơn giận dữ vốn có giúp cô có được giọng điệu hợp lý. “Đáng ra tôi không được phép đi cùng anh ta! Tôi không muốn thu hút sự chú ý. Tôi không thể rung chuông cửa được!”

“Tôi hiểu ý cô rồi,” cái giọng kia vang lên vẻ nhạo báng, mang âm sắc nhừa nhựa mà cô đã đoán kiểu gì mình cũng được nghe thấy, “tôi hiểu ý cô rồi.” Và rồi gã tặc lưỡi hai lần. “Chờ đấy, tôi sẽ đi kiểm tra.”

Người kia bỏ đi. Thế rồi gã lại trả lời điện thoại, nói, “Tính đến nay anh ta đã gửi xe ở chỗ chúng tôi được một thời gian rồi. Địa chỉ ghi trong sổ của chúng tôi là 110 đường Decatur. Tôi không biết liệu...”

Nhưng cô đã cúp máy mất rồi.