← Quay lại trang sách

Chương 41

Dường như anh đã ở trên đó cả thiên thu. Cô không hề biết rằng thời gian lại có thể dãn ra lâu đến thế.

Con mèo hồi nãy lại quay trở về, cái con mèo lúc trước đã khiến cô phát hoảng, và cô quan sát hành trình trở về chốn cũ chậm rãi, vòng vèo, đầy thận trọng của nó. Lúc nó còn ở ngoài mặt đường thì cô vẫn có thể nhìn thấy nó, nhưng khi nó tiến sát về phía tòa nhà, những khoảng tối thẫm hơn nuốt chửng nó.

Mày mà giết chết một con chuột, cô thầm ghen tị nói với nó trong tâm trí, thì người ta sẽ ngợi khen mày. Và cái giống chuột của mày chỉ biết cắn, chứ không biết hút máu.

Có thứ gì đó lập lòe sáng, thế rồi lại tắt phụt đi.

Thật đáng ngạc nhiên là cô lại có thể nhìn thấy một đốm lửa rõ ràng đến thế. Cô không ngơ mình có thế làm được như vậy. Nó nhỏ thôi, nhưng trong một khoảnh khắc hiện ra vô cùng sống động. Như một con bướm vàng phát sáng được giữ im trong một giây, cánh dang rộng hết cỡ, trên một bức phông nền lụa đen, sau đó lại được thả cho trốn đi.

Cô lập tức vặn chìa khóa kích hoạt bộ khởi động, đưa xe vòng qua khúc quanh, và cho nó đỗ lại bên anh hết sức kín đáo. Không có gì ngoài một riếng rừ rừ khẽ khàng và tiếng xuýt của bánh xe.

Trước khi cô kịp ra đến nơi, anh đã quay đầu và đi vào bên trong rồi. Điếu xì gà anh dùng để thu hút sự chú ý của cô nằm vứt chỏng chơ dưới đất.

Cô không biết anh muốn... muốn đặt cái thứ sắp mang ra ở đâu. Đằng trước hay đằng sau. Cô với tay ra và mở cửa sau, mạn bên chỗ anh, để im nó như thế, sẵn sàng chờ đợi anh.

Thế rồi cô nhìn thẳng về phía trước, xuyên qua tấm kính chắn gió, cứng ngắc đến bất thường, như thể cô không tài nào nhúc nhích cô được.

Cô nghe thấy tiếng cửa tòa nhà mở ra, và vẫn không thể ngoái cổ lại. Cô gồng người, cố vặn nó, nhưng nó đã bị một nỗi kinh hoàng tột độ nào đó khóa cứng lại, không chịu cho đầu cô quay sang bên kia.

Cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề đạp trên vệ đường sỏi đá - tiếng chân của anh - và đi cùng nó là một âm thanh nhẹ nhàng hơn, nghe như tiếng cào, như thể có hai chiếc giày đã bị lật úp lại, phần đỉnh thêm chúc xuống, hay đơn thuần là lật ngang ra, và kéo theo cùng, không bị sức nặng toàn thân đè xuống.

Bất chợt giọng anh vang lên, gấp gáp thì thầm nghe như vọng lại từ bên trong tai cô, “Cửa trước. Lên ghế trước.”

Cô không thể quay đầu. Nhưng ít nhất cô vẫn có thể cử động tay. Cô đưa tay ra, mắt vẫn không nhìn, kéo chốt mở cửa cho anh. Cô có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình trong cổ họng, như âm thanh của một cái vòi ấm đun trà lúc đang sùng sục sôi, sắp sửa tuôn trào ra ngoài.

Ai đó ngồi xuống ghế bên cạnh cô. Hệt như cách bao người khác vẫn ngồi, cùng cái kiểu đè cho lớp da kêu lột sột. Người ấy chạm vào cô, người ấy thúc lên mấy chỗ trên người cô.

Cơ cổ không còn bị khóa cứng nữa, và cô quay đầu lại.

Cô đang nhìn vào mặt hắn. Không phải mặt Bill, không phải mặt Bill. Cặp mắt móc mỉa mở to trong bóng tối. Đầu hắn vừa mới quay về phía cô, hệt như đầu cô vừa mới quay về phía hắn - nó không chịu nằm bất động - khiến cho cuộc gặp mặt đầy ghê tởm này trở nên hoàn toàn trọn vẹn. Ngay cả khi đã chết rồi mà hắn vẫn không chịu để cho cô yên.

Khí quản cô vặn xoắn lại, buông ra một tiếng hét tắc nghẹn.

“Nào, em đừng có hét lên như thế,” giọng Bill vọng lại từ phía bên kia cái xác hắn. “Em ra sau ngồi đi. Anh muốn cầm lái. Anh muốn hắn ngồi cạnh anh.”

Giọng nói của Bill giúp cô bình tĩnh lại.

“Em không cố ý,” cô lí nhí nói. Cô ra ngoài, sau đó lại vào trong xe, tóm lấy thành xe để làm trụ đỡ người trong quãng đường ngắn ngủi. Cô không biết mình làm việc ấy kiểu gì, nhưng cô đã thực hiện được.

Hẳn là anh cũng hiểu cô đang cảm thấy thế nào, mặc dù không nhìn về phía cô.

“Anh đã bảo em về nhà rồi mà,” anh lặng lẽ nhắc cô.

“Em không sao cả,” cô nói. “Em không sao cả. Đi đi.” Lời cô nói nghe cứ khàn khàn, như tiếng một cái đĩa hát cũ kĩ được chơi bởi một cây kim tòe.

Cánh cửa đóng sập lại, và họ bắt đầu di chuyển.

Mấy giây đầu, Bill cho xe lết đi rất lề mề, chỉ đặt một tay lên vô lăng. Cô thấy anh đưa cánh tay còn lại sang bên và kéo sụp vành mũ của kẻ ngồi bên cạnh, che đi gương mặt hắn.

Cảm nhận được sự hiện diện của cô sau lưng mình, anh dành thời gian tặng cô một câu an ủi, mặc dù vẫn không quay lại liếc nhìn cô.

Em nghe anh nói không?”

“Vâng.”

“Hãy cố đừng hoảng sợ. Cố đừng có nghĩ đến chuyện này. Đến bây giờ chúng ta vẫn đang gặp may mắn. Hắn có mang theo tờ séc và quyển sổ. Chúng ta có thành công hay không thì cũng do số trời thôi. Nhìn nhận theo cái kiểu ấy đi. Giờ chỉ còn nước làm như thế mà thôi. Em làm thế cũng là giúp anh đấy. Nếu em căng thẳng quá thì anh cũng sẽ căng thẳng theo. Em sẽ tác động lên anh.”

“Em không sao cả,” cô nói, giọng vẫn như cái máy. “Em sẽ im lặng. Em sẽ giữ tự chủ. Cứ đi đi.”

Sau đó thì họ không nói năng gì nữa. Trong một chuyến đi như thế này thì còn biết nói gì nữa đây?

Cô hướng mắt nhìn đi chỗ khác. Cô quay nhìn ra ngoài lâu hết mức có thể; thế rồi thấy mỏi quá khi nhìn như thế, cô ngước lên nhìn trần xe một lúc để nghỉ. Hoặc nhìn xuống phần sàn ngay trước mặt mình. Cô nhìn khắp mọi nơi ngoại trừ nhìn thẳng về phía trước, ngoại trừ nhìn thẳng về phía hai cái đầu (mà cô biết chắc) đang nhẹ nhàng đong đưa y hệt nhau theo cùng nhịp rung.

Cô cố làm như những gì anh đã nói. Cô cố không nghĩ đến chuyện này. Bọn mình đang về nhà sau khi đi nhảy, cô nhủ thầm. Anh ấy đang đưa mình từ 'Câu lạc bộ Đồng quê' về nhà, chỉ vậy thôi. Mình đang mặc bộ váy đen với cái đĩa vàng. Đây này, thấy không? Mình đang mặc bộ váy đen với cái đĩa vàng ấy. Bọn mình vừa cãi nhau, thế nên mình... mình ngồi ghế sau, và anh ấy thì ngồi một mình ở ghế trước.

Cô thấy trán hơi lạnh và ẩm. Cô đưa tay quệt nó.

Anh ấy đang đưa mình về sau khi đi xem phim, cô tự nhủ. Bọn mình xem. bọn mình xem. bọn mình xem. Lại thêm một lần chết tắc nữa, lần này là chết tắc trí tưởng tượng; cô không nghĩ ra được gì cả. Bọn mình xem... bọn mình xem... bọn mình xem...

Bất chợt cô nói với anh, nói hẳn thành tiếng, “Tên của bộ phim chúng ta mới xem gần đây là gì nhỉ?”

“Tốt lắm,” anh đáp lời ngay tức khắc. “Đúng rồi. Ý hay đấy. Anh sẽ cho em một cái tên phim. Cứ tiếp tục nghĩ về nó nhé.” Chính anh cũng phải mất một lúc mới nghĩ ra được tên phim. “Mark Stevens trong phim Tôi tự hỏi bây giờ ai đang hôn cô ấy,” anh bất chợt nói. Họ đã cùng nhau xem bộ phim đó, cái hồi mặt trời trông còn tươi sáng, hồi một ngàn năm trước (thực ra là thứ Năm tuần trước). “Bắt đầu kể từ đầu phim đi, và tả cho đến hết. Nếu em bị bí, anh sẽ giúp em nhớ ra.”

Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập hơn, và trán cô cứ liên tục nhơm nhớp ẩm trở lại. Anh ta viết mấy bài hát, cô tự nhủ, và anh ta đưa cô em gái nuôi đến một. đến một chương trình biểu diễn tổng hợp, và nghe thấy một người hát trên sân khấu.

Chiếc xe quẹo đi, và hai cái đầu phía trước ngả gần vào nhau, thiếu chút nữa thì ngả hẳn lên vai người còn lại. Ai đó tách đôi bên về như cũ.

Cô vội vã nhắm chặt mắt lại. “Bài... bài tiêu đề bắt đầu hát lúc nào ấy nhỉ?” cô lắp bắp. “Cái bài mở đầu mà họ nghe thấy từ chỗ bao lơn là gì ấy nhỉ?”

Anh đang dừng xe chờ đèn đỏ, và một chiếc xe taxi đã dừng lại bên cạnh, nắp bánh xe đặt sát nhau. “Không, nó là.” Anh nhìn chiếc taxi. “Nó là.” Anh lại nhìn chiếc taxi, nhìn theo cái kiểu vu vơ mà người ta vẫn hay nhìn mỗi khi đang tìm cách nhớ thứ gì đó chẳng liên quan đến vật đang nhìn. “Tên nó là Xin chào, Em yêu. Bài nhạc nhảy ấy, em không nhớ à? Bài tiêu đề phải đến cuối phim mới xuất hiện. Anh ta không thể nghĩ ra được lời, em không nhớ à?”

Đèn đã chuyển màu. Chiếc taxi đã đi trước họ, nhanh chóng di chuyển tiếp. Cô ấp mu bàn tay vào miệng, cắn ngập răng vào trong đó. Mình không thể, cô thở dài. Mình không thể. Cô muốn gào lên với anh, ổi, mở cửa ra! Cho em ra! Em không đủ dũng cảm! Em tưởng em sẽ làm được, nhưng em không thể... em không quan tâm, cứ cho em ra khỏi đây đi, ngay lập tức, ngay tại chỗ này!

Hoảng loạn, người ta gọi đây là hoảng loạn.

Cô cắn mạnh lên da mình, và cơn điên nóng hổi nguôi ngoai đi.

Bill lái xe đi nhanh hơn một chút. Nhưng không quá nhanh, không đủ nhanh để khiến người ta phải nghi ngờ hay làm ai phải chú ý. Giờ họ đã ra đến khu ngoại ô, chạy dọc con đường chạy trên phần đường ray chìm. Bình thường khi đến đây người ta sẽ phải tăng tốc thêm một chút.

Cô phải mất mây giây mới nhận ra rằng mối nguy chính đã qua rồi. Nhận ra rằng họ đã rời khỏi Caulfield, rời khỏi nó, hay ít nhất là rời xa khỏi trái tim nhiều nhà nhiều cửa của nó. Chẳng có chuyện gì xảy ra. Không có sự việc xui xẻo nào cả. Họ không va quệt với bất kỳ chiếc xe nào khác. Không có viên cảnh sát nào đến gần, hỏi han vì họ phạm luật nào đó, đòi nhìn vào trong xe. Tất cả những điều cô lo sợ đều đã không thành hiện thực. Chuyến đi hoàn toàn không xảy ra biến cố gì. Mức rủi ro hai người bọn họ có thể gặp phải cũng chỉ tương đương khi họ ngồi một mình trong xe - trông bề ngoài thì thấy thế. Nhưng còn trong thâm tâm thì...

Cô cảm thấy ruột gan teo hết lại, và già khọm đi; như thể trên tim cô đã xuất hiện những vết nhăn vĩnh viễn.

Hắn không phải là người duy nhất chết đi tối nay, cô nghĩ thầm. Mình cũng chết rồi, chết đâu đó trên đường đi, chết trong chiếc xe này. Thế nên chuyện này chẳng có tác dụng gì, tất cả chỉ là vô ích.

Thà rằng ở im tại đó và nhận hết tội lỗi lẫn hình phạt để được sống còn hơn.

Giờ họ đã ra đến vùng đồng quê trống trải. Đến cả nhà máy đóng hộp các-tông cuối cùng, được xây ở một khoảng xa ranh giới thị trấn để đỡ ảnh hưởng đến người dân, và cụm nhà máy bia bỏ hoang cũng đã trôi qua từ lâu. Bờ đê chứa con đường đã bắt đầu dần dâng lên, và nó khiến cho cái dải đường ray rộng như càng lún sâu thêm xuống. Phần mặt lát bê tông gọn gàng, nhẵn nhụi của bờ đê đoạn gần thị trấn không kéo dài đến tận đây. Ở đây chỉ có một con dốc tự nhiên, vô cùng dốc, nhưng có cỏ dại và bụi rậm bám trên.

Đột nhiên anh dừng lại, chẳng rõ tại sao. Anh cho hai bánh xe ngoài cùng chạy lệch khỏi con đường, bên mạn có đường ray, và đỗ ở đó. Khoảng trống chỉ đủ từng ấy chỗ trống, chỉ đủ cho hai bánh xe; và ngay cả như thế cũng đã là hết sức liều lĩnh rồi. Con dốc bắt đầu đâm thẳng xuống gần như ngay bên ngoài cửa xe.

“Tại sao anh lại dừng ở đây?” cô thì thầm.

Anh chỉ tay.

“Nghe đi. Em có nghe thấy không?” Có tiếng gì như tiếng quả hạch bị bóp nát. Như một lớp quả hạch trải dài mênh mông, lăn đi khắp nơi và đập nát vỏ.

“Anh muốn đưa hắn ra khỏi thị trấn này,” anh nói. Anh chui ra ngoài, và leo xuống dốc một đoạn, cho đến khi cô chỉ có thể thấy phần từ eo lưng anh trở lên, và đứng đó nhìn xuống. Thế rồi anh nhặt thứ gì đó lên - có khi là một hòn đá, hay thứ gì đó khác - và cô thấy anh ném nó đi. Thế rồi anh hơi quay đầu, và xem chừng đang dỏng tai nghe ngóng.

Cuối cùng anh lại chật vật leo lên chỗ cô, đâm ngang bàn chân để có điểm tựa đẩy người.

“Đây là một con tàu chở hàng chậm,” anh nói. “Đi ra ngoài thị trấn. Nó đi trên đường ray phía trong, ý anh là cái đường ray ngay bên dưới chúng ta đây này. Anh có thể thấy một ngọn đèn trên nóc một toa lướt qua. Nó dài không thể tả được - anh nghĩ mấy toa tàu đều bỏ trống - và nó đang đi rất chậm, như bò lết. Anh ném thử một hòn đá, và anh nghe thấy tiếng nó va lên trên nóc tàu.”

Cô đã đoán được điều gì sẽ xảy ra, và cảm thấy sởn hết gai ốc lên.

Anh cúi người bên cái hình hài ngồi trên ghế trước, lục lọi các túi của nó. Anh xé thứ gì bên trong túi áo khoác. Một cái mác hay gì đó.

“Tàu kiểu này không phải lúc nào cũng được nhường đường như tàu cao tốc chở hành khách. Có thể nó sẽ phải dừng lại chỗ giao với đại lộ mạn trên, cách đây không xa, em biết cái đoạn nào rồi đó. Đầu tàu chắc gần đến nơi rồi...”

Cô cố kìm hãm sự ghê tởm của mình lại; cô hạ quyết tâm thêm một lần nữa, mặc dù lần này thậm chí sẽ còn tệ hơn lúc ở khung cửa. “Em sẽ. Anh có muốn em.?” Và cô chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài cùng anh.

“Không,” anh nói, “không. Em cứ ở im trong ấy và theo dõi đường đi. Con dốc này dốc lắm, thế nên nếu mang theo. bất cứ thứ gì. xuống quá một đoạn thì cái vật đó sẽ tự động nhào nốt xuống. Chân dốc đã bị xẻ hẳn đi rồi, thành một vách thẳng đứng.”

Thế rồi anh mở cửa trước rộng hết mức có thể.

“Tình hình đường sá thế nào?” Anh hỏi.

Đầu tiên cô ngoảnh lại nhìn dọc con đường. Thế rồi lại nhìn lên phía trước. Nhờ kiểu nâng trồi lên của con đường, cô theo dõi mọi thứ dễ hơn hẳn.

“Trống không,” cô nói. “Em chẳng thấy ánh đèn nào di chuyển trên này cả.”

Anh chúi xuống, đưa tay làm gì đó, rồi hai cái đầu và hai đôi vai cùng trồi lên. Một phút sau, chiếc ghế trước đã trống trơn.

Cô quay đi và quan sát con đường, dồn toàn tâm trí quan sát con đường.

“Mình sẽ không bao giờ ngồi xuống ghế trước chiếc xe này được nữa,” cô nhận ra. “Họ sẽ chẳng hiểu tại sao, nhưng mình sẽ luôn né tránh nó, mình sẽ luôn nghĩ về chuyện đã xảy ra ở đây tối nay.”

Hành trình lôi hắn xuống con dốc của anh rất chật vật, bởi vì anh phải làm trụ đỡ cho cả hai người cùng lúc, và trọng lượng bị nhân lên gấp đôi. Có lần cả hai người bọn họ thoáng vấp chân gục xuống, và tim cô nhảy tọt lên trên cổ họng, như thể móc nối giữa bọn họ và nó là một hệ thống ròng rọc, một trái cân đối trọng nào đó.

Thế rồi anh lấy lại được thăng bằng.

Và khi cô chỉ có thể nhìn thấy từ eo lưng anh trở lên, anh cúi xuống, như thể đang đặt thứ gì đó trước mặt, và lúc đứng thẳng dậy, anh chỉ có một mình, cô chỉ thấy có mỗi anh.

Thế rồi anh cứ đứng đó đợi.

Đây là một ván bài cược, một phỏng đoán. Rất có khả năng tự nhiên toa xe cuối cùng, toa chở nhân viên, sẽ xuất hiện, và thế là không còn tàu để chở món hàng của họ đi nữa. Bên dưới sẽ chỉ còn là cái đường ray, sẵn sàng để lộ thứ nằm chỏng chơ trên đó ngay khi trời sáng.

Nhưng anh đã đoán đúng. Tiếng quả hạch nát bé dần, bắt đầu lịm đi. Từ tít trên đầu xuất hiện một tiếng gỗ rung lên, truyền xuyên qua các toa và ra đến tận toa cuối. Rồi đến tiếng thứ hai. Thế rồi chỉ có im lặng.

Anh lại chúi người xuống.

Tay cô phóng vụt lên tai, nhưng cô làm quá muộn. Cái tiếng kia đã vọng đến trước khi cô kịp bịt tai.

Một tiếng thụp bệnh hoạn, trống rỗng. Như khi một cái bao nặng bị thả xuống. Chỉ có điều một bao hàng mà bị thả xuống từ độ cao như vậy thì sẽ vỡ bục. Cái bao này thì không.

Cô gục thấp đầu vào lòng, và giữ tay bịt chặt mắt.

Lúc cô ngẩng lên nhìn, anh đã đến đứng bên cạnh cô. Anh mang dáng vẻ của một người vẫn đang kiểm soát được bản thân, nhưng không chắc liệu bao lâu nữa sẽ phát bệnh.

“Rơi vào rồi,” anh nói. “Kẹt vào cái lối men hay lối gì đó, nằm giữa mỗi nóc toa. Ngay cả trong bóng tối anh vẫn có thể thấy hắn. Nhưng mũ của hắn thì không. Nó bị tuột và rơi ra ngoài.”

Cô muốn gào lên, “Đừng! Đừng nói với em! Hãy để em không biết! Em đã biết quá nhiều rồi!” Nhưng cô không làm thế. Và đằng nào thì anh cũng đã nói xong rồi.

Anh lại chui vào trong xe và nắm lấy vô lăng, không buồn đợi con tàu tiếp tục chạy.

“Nó sẽ đi tiếp,” anh nói. “Dứt khoát là như thế. Hồi nãy nó đang trên đường đi. Nó sẽ không đứng im ở đó cả đêm.”

Anh cho chiếc xe leo trở lên mép đường, và rồi anh đánh một vòng chữ u, cho nó quay đầu lại, hướng về phía Caulfield. Và vẫn chẳng có ai xuất hiện, chẳng có ai băng qua chỗ họ. Không đêm nào con đường này vắng vẻ như đêm nay.

Anh để ánh đèn pha của xe chiếu về phía trước.

“Em có muốn lên đây ngồi với anh không?” anh lặng lẽ hỏi cô.

“Không!” cô nói với giọng tắc nghẹn. “Em không thể! Đừng bắt em ngồi lên cái ghế đó.”

Anh tỏ vẻ thấu hiểu. “Anh chỉ không muốn em phải ngồi thui thủi một mình,” anh nói với giọng thông cảm.

“Đằng nào thì từ nay em cũng sẽ phải thui thủi một mình, bất kể em có ngồi đâu,” cô lẩm bẩm. “Và cả anh cũng thế. Hai chúng ta sẽ mãi thui thủi một mình, ngay cả khi ngồi cùng nhau.”