Chương 42
Cô nghe thấy tiếng phanh xe giữ bánh lại, và cảm thấy chiếc xe ngưng chuyển động. Anh chui ra ngoài và vào trong ghế sau ngồi cạnh cô. Họ cứ ngồi im như thế một hồi lâu. Cô ép mặt mình vào ngực áo của anh, vùi đầu vào người anh như thể đang tìm cách giấu nó khỏi màn đêm và tất cả những chuyện đã xảy ra trong đêm hôm nay. Anh đưa một tay ấp sau đầu cô, giữ nguyên nó ở đó, đỡ lấy nó.
Mới đầu họ không nhúc nhích hay nói năng gì.
Giờ mình sẽ phải nói với anh ấy. Cô cứ tiếp tục suy nghĩ một cách đầy sợ hãi. Giờ đã đến lúc rồi. Nhưng mà mình phải nói kiểu gì đây?
Cuối cùng cô cũng ngước đầu lên, và mở mắt ra. Anh đã đỗ xe lại ở chỗ góc cua gần nhà. (Nhà anh. Làm sao đây còn là nhà cô được nữa? Làm sao cô có thể đặt chân vào trong đó được nữa, sau những gì đã xảy ra tối nay?) Anh dừng quanh góc cua, khuất khỏi tầm nhìn của nó, chứ không đỗ ngay trước cửa. Anh đang cho cô cơ hội để kể ra mọi chuyện; đó hẳn là lý do anh làm thế này.
Anh lấy ra một điếu xì gà, kẹp vào miệng rồi châm lửa giúp cô, và đưa ra mời cô. Cô lắc đầu. Thế là anh quăng nó ra ngoài xe.
Miệng anh đang gần miệng cô đến mức cô có thể ngửi thấy hơi thuốc lá còn vương lại trong hơi thở anh. Nó sẽ không bao giờ đặt sát mình như thế này nữa, cô nghĩ thầm, không bao giờ, sau những gì mình đã làm tối nay và những gì mình sẽ kể với anh.
“Bill à,” cô thì thầm.
Giọng cô nghe thật yếu ớt, đầy vẻ van xin. Cái giọng mong manh ấy sẽ không đời nào đủ sức giúp cô thực hiện việc này. Và nó còn sắp phải thốt lên bao nhiêu từ đầy gai góc nữa chứ.
“Sao thế, Patrice?” anh lặng lẽ đáp.
“Đừng gọi em như thế.” Cô quay về phía anh, hết sức vội vã, hết sức tuyệt vọng, ép cho giọng mình phải thật bình tĩnh. “Bill, có điều này anh cần phải biết. Em không biết phải bắt đầu từ đâu, em không biết phải làm thế nào... Nhưng, hỡi ôi, anh phải nghe, kể cả nếu từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghe lấy một lời em nói!”
“Suỵt, Patrice,” anh nhẹ nhàng nói. “Suỵt, Patrice.” Như thể cô là một đứa trẻ đang giận dỗi. Và tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô; vuốt xuống, và rồi lại vuốt xuống, và vẫn vuốt xuống tiếp.
Cô rên rỉ, chẳng khác nào đang bị cơn đau hành hạ. “Không. không. không. không!”
“Anh biết,” anh nói với vẻ gần như lơ đễnh. “Anh biết điều mà em đang cố nói với anh. Rằng em không phải là Patrice. Rằng em không phải vợ của Hugh. Có phải thế không?”
Cô nhìn vào mắt anh, còn anh thì lại nhìn vào khoảng xa, nhìn xuyên qua tấm kính chắn gió và nhìn ra phía trước chiếc xe. Ánh nhìn của anh mang nét gì đó thật mơ hồ.
“Anh đã biết điều đó rồi. Anh đã biết từ lâu rồi. Anh nghĩ mình đã biết kể từ mấy tuần đầu, khi em vừa đến đây.”
Một bên mặt của anh nhẹ nhàng ngả vào đầu cô, và đặt im ở đó, như thể đang ngầm âu yếm cô.
“Thế nên em không việc gì phải gắng gượng quá mức như vậy, Patrice à. Đừng tự làm tan nát con tim mình vì chuyện đó. Em không có gì cần phải kể cả.”
Cô nức nở khóc lên một tiếng kiệt quệ. Người cô thoáng run rẩy vì bực bội. “Đến cả cơ hội chuộc lỗi cuối cùng của em cũng bị anh tước đi mất rồi,” cô vô vọng lẩm bẩm. “Ngay cả một thứ nhỏ nhoi như thế.”
“Em không phải chuộc lỗi đâu, Patrice.”
“Mỗi lần anh gọi em bằng cái tên đó, anh lại thốt ra một lời nói dối. Em không thể quay về nhà cùng anh. Em không thể vào trong đó thêm lần nào nữa. Giờ đã quá muộn rồi... muộn mất hai năm rồi, hai năm. nhưng ít nhất hãy để em kể với anh. Ôi Chúa ơi, hãy để em trút hết ra! Patrice Hazzard đã thiệt mạng trên con tàu, cùng với anh trai của anh. Em bị ruồng bỏ bởi một kẻ tên là.”
Một lần nữa, anh đưa tay che miệng cô, hệt như lúc ở chỗ trọ của Georgesson. Nhưng lần này anh làm nhẹ nhàng hơn.
“Anh không muốn biết,” anh bảo với cô. “Anh không muốn nghe. Em không hiểu sao, Patrice?” Thế rồi anh buông tay ra, nhưng giờ cô đã im lặng, bởi vì anh muốn cô như thế. Và giữ im lặng cũng là điều dễ làm hơn. “Em không chịu hiểu tình cảm của anh sao?” Anh liếc nhìn xung quanh một lúc, hết bên này rồi lại sang bên kia, như thể đang bất lực tìm kiếm phương thức thuyết phục cô. Có điều phương thức ấy không có ở đây. Thế rồi anh lại nhìn về phía cô, thử thêm một lần nữa; trầm giọng xuống giãi bày từ con tim.
“Nếu đã từng tồn tại một Patrice khác, một Patrice khác ngoài em, một cô gái anh chưa từng biết, một cô gái tồn tại ở một nơi khác và thời điểm khác thì đã làm sao nào? Giả sử có hai cô thì sao? Có một ngàn Mary, một ngàn Jane; nhưng khi một người đàn ông đem lòng yêu Mary, anh ta sẽ chỉ yêu Mary của mình, và đối với anh ta sẽ chẳng còn cô Mary nào khác trên cõi đời này nữa. Và anh cũng thế.
Một ngày nọ, có một cô gái tên Patrice đã bước vào cuộc đời anh. Đối với anh, đó là cô Patrice duy nhất tồn tại trên thế giới này. Anh không yêu cái tên, anh yêu cô gái ấy. Em nghĩ tình yêu của anh là kiểu tình yêu gì thế? Nếu tên cô ấy do một vị linh mục đặt cho thì sẽ yêu; nhưng nếu cô ấy tự lấy tên thì sẽ không yêu nữa à?”
“Nhưng cô ấy đã ăn cắp cái tên kia, tước đoạt nó từ một người chết. Và cô ấy đã rơi vào vòng tay của một kẻ khác, và rồi đặt chân vào nhà anh cùng với đứa con của mình...”
“Không, cô ấy không làm vậy, không,” anh phản bác lời cô với sự cứng đầu dịu dàng. “Em vẫn không hiểu, em sẽ vẫn không hiểu; bởi vì em không phải là người đàn ông đã phải lòng em. Cô ấy không thể làm vậy được; bởi vì cô ấy không hề tồn tại cho đến khi anh gặp cô ấy. Chỉ khi đó, cô ấy mới ra đời, khởi điểm của cô ấy nằm ở đó. Cô ấy chỉ tồn tại khi mắt anh lần đầu nhìn thấy cô ấy, khi tình yêu của anh bắt đầu nảy nở. Trước lúc đó thì cô ấy không hề tồn tại. Tình yêu của anh đã giúp cô ấy ra đời, và khi tình yêu của anh biến mất, cô ấy cũng sẽ biến mất. Chắc chắn là như vậy, bởi vì cô ấy là tình yêu của anh. Trước lúc đó thì chỉ là một khoảng trống mà thôi. Một khoảng không. Bất kỳ tình yêu nào cũng vậy. Nó không thể quay ngược lại khoảng thời gian trước khi nó tồn tại.
“Và em chính là người anh yêu. Cô gái mà anh đã tự tạo ra cho mình. Cô gái mà anh đang ôm trong tay trong chiếc xe này. Cô gái mà anh hôn như thế này, ngay bây giờ. ngay bây giờ. và bây giờ.
“Không phải là cái tên trên tờ giấy khai sinh. Không phải là cái tên trên tờ giấy hôn thú ở Paris. Không phải là một mớ xương chết lôi ra từ toa tàu hỏa và chôn đâu đó cạnh đường ray.
“Với anh, tên tình yêu của anh là Patrice. Tình yêu của anh không biết bất cứ cái tên nào khác, tình yêu của anh không muốn bất cứ cái tên nào khác nữa.”
Anh kéo cô lại gần mình, lần này mạnh bạo đến mức cô choáng váng. Và giữa mỗi lần nguyện thề anh nói với cô, môi anh lại chạm lên môi cô.
“Em là Patrice. Em sẽ luôn là Patrice. Em sẽ chỉ là Patrice. Anh trao cho em cái tên đó. Hãy giữ nó cho anh, hãy giữ nó mãi mãi.”
Họ nằm như thế một lúc lâu; giờ đã hòa chung thành một thể, hòa chung hoàn toàn. Được tình yêu giúp cho quyện hòa vào nhau; bị máu và bạo lực làm cho quyện hòa vào nhau.
Thế rồi cô thì thầm, “Thế tức là anh biết, thế tức là anh chưa bao giờ...?”
“Không phải ngay lập tức, không phải ào một cái. Cuộc đời không bao giờ diễn ra như vậy. Nó chậm lắm, từ từ lắm. Anh nghĩ mình bắt đầu nghi ngờ sau khi em đến đây được khoảng một, hai tuần. Anh không biết mình biết chắc từ bao giờ. Anh nghĩ là vào cái ngày anh mua cây bút mực.”
“Hẳn hôm ấy anh ghét em lắm.”
“Ngày hôm ấy anh không ghét em. Anh ghét bản thân vì đã hạ mình sử dụng mánh khóe như thế. Ấy nhưng anh không thể không làm thế được, anh không thể cho dù anh đã rất cố gắng! Và em có biết làm xong thì anh nhận được gì không? Chỉ có sự sợ hãi. Thay vì em là người phải hãi sợ, anh lại là nạn nhân. Anh sợ rằng chuyện ấy sẽ làm em phát hoảng, và anh sẽ để mất em. Anh biết sẽ không bao giờ có chuyện mình làm lộ bí mật của em; anh quá sợ rằng nếu làm vậy, anh sẽ mất em. Đã cả ngàn lần anh muốn nói với em rằng, ‘Anh biết, anh biết hết tất cả rồi’ và anh sợ rằng em sẽ bỏ chạy và sẽ để mất em. Bí mật ấy không nặng đè lên vai em; anh mới là kẻ bị nó đè lên.”
“Nhưng ngay lúc đầu. Tại sao ngay lúc đầu anh không nói gì cả?
Chắc chắn không có chuyện anh chấp nhận ngay từ đầu, đúng không?”
“Không, không, anh không như thế. Phản ứng đầu tiên của anh là phẫn nộ, ác cảm; đúng như những gì em dự liệu. Nhưng vấn đề là anh không đủ chắc chắn. Và chuyện này liên quan đến cuộc sống của quá nhiều người khác. Chủ yếu là mẹ. Anh không thể liều lĩnh làm thế với bà. Ngay sau khi bà mất Hugh. Ai mà biết được, có khi chuyện ấy sẽ giết bà mất. Và ngay cả đơn thuần gieo rắc mầm mống nghi ngờ thôi thì cũng tệ chẳng kém gì, bởi làm thế là phá hỏng niềm hạnh phúc của bà. Với cả ngoài ra, anh còn muốn xem mục tiêu của em là gì, xem em định chơi trò gì. Anh nghĩ là nếu anh cho em được thoải mái... Ôi, anh đã để cho em được thoải mái tự tung tự tác, nhưng không có trò chơi nào hết. Em vẫn chỉ là em. Mỗi ngày trôi qua, anh càng khó dè chừng em hơn. Mỗi ngày trôi qua, anh lại dễ dàng ngắm nhìn em hơn, nghĩ về em, và thích em. Thế rồi đến cái đêm làm bản di chúc.”
“Anh biết những điều như vậy, ấy nhưng anh vẫn để cho họ tiếp tục.
“Không có gì thật sự nguy hiểm cả. Patrice Hazzard là cái tên họ ghi vào giấy trắng mực đen. Nếu cần thiết, anh tin chẳng khó khăn gì để hủy bỏ nó, hay đúng hơn là diễn giải nó theo đúng nghĩa đen. Chứng minh rằng em và Patrice Hazzard không phải cùng một người, và bởi vậy, em không phải là người được hưởng. Luật không giống như một chàng trai si tình; luật coi trọng tên tuổi. Anh bí mật hỏi bác luật sư nhà mình, tất nhiên không để lộ toan tính, và những gì bác ấy nói đã giúp anh an tâm. Nhưng cái sự kiện đó lại chứng minh cho anh thấy rõ ràng không có trò chơi nào, không có động cơ ngầm nào hết. Ý anh là, tiền không phải là mục đích tối thượng. Patrice à, lúc anh đến cửa phòng em để báo tin cho em, cái vẻ hoảng loạn và chán ghét thành thực anh nhìn thấy trên mặt em đêm đó không thể nào đóng giả được, kể cả nếu em có là nữ diễn viên chuyên nghiệp nhất trần đời. Mặt em trắng bệch như tờ giấy, mắt em liếc ngang liếc dọc như thể muốn chạy thục mạng ra khỏi nhà ngay lập tức; anh đã nắm lấy tay em, và nó lạnh buốt như đá. Có đóng giả cũng chỉ đến được một mức độ nhất định thôi, còn ngoài khoảng đó thì sẽ đến lượt trái tim lên tiếng.
“Và nó đã đưa cho anh câu trả lời. Kể từ đêm hôm đó, anh biết em thực sự muốn gì, biết lý do thúc đẩy em làm chuyện ấy: muốn được an toàn, được bảo vệ. Một khi anh đã nhận ra, anh nhìn thấy nó xuất hiện trên mặt em cả trăm lần mỗi ngày. Anh liên tục được nhìn thấy nó. Mỗi lần em nhìn đứa con mình. Mỗi lần em nói, ‘Chị đi lên phòng mình đây’. Cái kiểu em nói ‘phòng mình.’ Anh nhìn thấy nó trong ánh mắt em, ngay cả khi em chỉ đang nhìn một cặp rèm che cửa sổ, duỗi thẳng chúng ra, vuốt ve chúng. Anh gần như có thể nghe thấy em nói, ‘Chúng là của mình, mình thuộc về nơi đây.’ Và mỗi lần anh nhìn thấy nó, nó lại tác động lên anh. Anh lại yêu em hơn một chút so với hồi trước. Và anh muốn em được có tất cả những điều đó, thực sự, vĩnh viễn, không ai hay thứ gì có thể tước đoạt khỏi tay em thêm lần nữa...”
Anh tiếp tục hạ giọng xuống nhỏ hơn nữa, cho tới khi cô phải cố lắm mới nghe thấy được thông điệp nó truyền tải.
“Ở bên anh. Làm vợ anh. Và anh vẫn muốn như thế. Tối nay anh muốn làm vậy hơn bao giờ hết, hơn lúc trước cả trăm lần. Em giờ có thể trả lời anh luôn không? Liệu em có thể nói cho anh nghe là em có đồng ý để anh làm thế không?”
Mặt anh trôi nổi nhòe nhoẹt trước đôi mắt ngước lên của cô.
“Đưa em về nhà đi, Bill,” cô nói với cái giọng vỡ vụn, hạnh phúc đong đầy. “Đưa Patrice về nhà cùng anh đi, Bill.”