← Quay lại trang sách

Chương 43

Trong khoảnh khắc, khi anh phanh xe lại và cô thì quay mặt về phía ngôi nhà, các giác quan rệu rã khiến cô hốt hoang tưởng là nhà đang bị cháy, tưởng toàn bộ phần trong nhà đang bốc lửa ngút trời. Và rồi khi cô giật nảy người lùi về phía anh, cô thấy rằng mặc dù ánh sáng tỏa ra từ trong nhà sáng trưng, sáng rực rõ trên cái nên tù mù của buổi sớm hôm, nó lại sáng rất đều, không bập bùng. Nó tỏa ra từ mọi cửa sổ, cả trên lẫn dưới, và tràn lên bãi cỏ, cường độ giảm dần, và thậm chí còn lan ra đến tận vỉa hè phía trước và mặt đường đằng sau, nhưng đây là thứ ánh sáng tĩnh tại của những căn phòng thắp đèn sáng trưng. Những căn phòng thắp đèn vì vừa có chuyện khẩn xảy ra.

Anh thúc cô, rồi câm lặng chỉ tay, và trên biển sau của một chiếc xe đỗ sẵn mà họ vừa mới tiến đến gần từ đằng sau là dòng chữ 'MD' [1] như một điềm báo gở. Nó được chiếu rọi bên trong vòng sáng ngọn đèn pha của họ, lồi hẳn ra đầy hăm dọa; đập vào mắt như ký hiệu đầu lâu xương chéo trên một lọ thuốc. Và cũng đáng sợ không kém.

Bác sĩ Parker, cụm từ ấy vụt lóe lên trong đầu cô.

Anh mở tung cửa và nhảy xuống, và cô bám sát đằng sau anh.

“Thế mà từ nãy đến giờ chúng ta cứ ngồi ở đó nói chuyện,” cô nghe thấy anh thốt lên.

Họ chạy vội trên con đường lót đá, cô đi đằng sau anh, bị cặp chân dài của anh bỏ lại phía sau. Anh còn không kịp dùng chìa khóa của mình. Lúc anh lôi được nó ra và đặt nó vào nơi ban nãy còn là cái lỗ khóa thì nó đã lùi lại, và thế chỗ nó là thím Josie đang hoảng sợ, bấy giờ thím đang mặc một bộ áo choàng tắm cũ in hình hoa lá, khuôn mặt bạc đi chẳng kém gì tóc trên đầu.

Họ không hỏi thím ai là người bệnh; không cần phải hỏi làm gì.

“Từ lúc 11 giờ rưỡi,” thím nói vắn tắt. “Ông ấy đã ngồi với bà từ lúc nửa đêm đến tận bây giờ.”

Thím đóng cửa lại sau lưng họ.

“Hai người còn không chịu gọi điện về cơ,” thím nói với giọng đầy trách móc. “Nếu hai người mà nhắn lại cho tôi biết có thể liên hệ với hai người ở đâu thì đã chẳng đến nỗi.” Và rồi thím nói thêm, nhưng phần nhiều là nói với anh, “Hửng sáng rồi. Tôi hi vọng buổi tiệc ấy xứng đáng. Hẳn là nó phải vui lắm. Tôi chỉ biết một điều thôi, đó là cái giá phải trả cho nó chắc chắn sẽ đắt hơn bất cứ buổi tiệc nào hai người từng đến dự. Hoặc sẽ còn được đi dự trong đời.”

Patrice nhăn mặt, gào lên trong thâm tâm. Thím nói đúng quá! Nó chẳng vui vẻ gì, không, không hề vui vẻ - nhưng hỡi ôi, cái giá của nó thật quá đắt!

Bác sĩ Parker đến gặp họ ở hành lang trên tầng. Có một cô y tá đi cùng. Họ cứ tưởng ông ta sẽ phải ở trong đó với bà.

“Bà ấy đang ngủ ạ?” Patrice thì thầm, cảm thấy hoảng sợ hơn là an tâm với hành động này của ông bác sĩ.

“Suốt nửa giờ vừa qua Ty Winthrop ở trong đó với bà ấy. Bà ấy nằng nặc đòi thế. Thường thì với người ốm nặng, ta sẽ phải bất chấp lời họ; nhưng với người ốm nặng hơn mức ấy thì không làm thế được. Tôi nãy giờ cứ mười phút lại bắt mạch và kiểm tra hô hấp cho bà ấy.”

“Tệ đến vậy sao?” cô sợ hãi thì thầm. Cô nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt Bill, và cảm thấy tội nghiệp anh ngay lúc đưa ra câu hỏi.

“Ngay bây giờ thì không có gì nguy hiểm cả,” ông Parker đáp. “Nhưng sau một hay hai tiếng nữa thì bác không thể cam đoan với hai đứa điều gì.” Và rồi ông ta nhìn thẳng vào mắt hai người và nói, “Lần này tệ lắm. Đây là trận nặng nhất từ trước đến giờ.”

Đây là trận cuối cùng, Patrice biết chắc như vậy.

Cô sụp người xuống, và nấc lên một, hai tiếng thổn thức. Trong khi ấy, ông bác sĩ và Bill dẫn cô ra chỗ một cái ghế đặt ngoài hành lang, cạnh cửa phòng người bệnh, và cho cô ngồi xuống.

“Đừng làm thế,” ông bác sĩ quở trách cô, nghe có phần hơi lãnh đạm - có thể vì ông muốn giữ vẻ chuyên nghiệp, hoặc có thể đó là cảm xúc cá nhân của ông - “Ở giai đoạn này thì không việc gì phải như thế.”

“Chỉ là cháu bị mệt quá,” cô nghẹn ngào giải thích.

Cô gần như có thể đọc được suy nghĩ của ông. Thế thì đáng ra cháu phải về nhà sớm hơn.

Cô y tá đưa lướt một chút amoniac ngang mũi cô, khẽ kéo mũ xuống khỏi đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Con trai cháu vẫn ổn chứ ạ?” một lúc sau cô hỏi, giọng bình tĩnh hơn.

Thím Josie là người đáp lại, “Tôi biết cách chăm sóc thằng bé,” thím nói có phần cụt ngủn. Thế là Patrice chẳng còn được ai thông cảm.

Cánh cửa mở ra và Ty Winthrop bước ra ngoài. Ông ta đang cất kính đi.

“Hai người kia về chưa...?” ông ta dợm nói. Thế rồi ông thấy bọn họ. “Bà ấy muốn gặp cháu.”

Cả hai người bọn họ cùng đứng dậy.

“Không phải cháu,” ông ta nói với Bill, xua anh đi. “Chỉ mỗi Patrice thôi. Bà ấy muốn gặp một mình con bé, trong phòng không được có ai khác hết. Bà ấy lặp lại như vậy mấy lần liền.”

Parker ra dấu bảo cô đợi. “Để bác kiểm tra mạch bà ấy trước đã.” Cô nhìn sang chỗ Bill trong lúc họ đứng đợi ở đó, xem anh nhận tin này thế nào. Anh mỉm cười không chút áy náy. “Anh hiểu,” anh lẩm bẩm. “Đó là cách bà ấy gặp anh. Và kể ra làm như thế cũng tốt. Cách này là tốt nhất rồi.”

Parker đã lại bước ra khỏi phòng.

“Không được phép quá một, hai phút,” ông ta nói với vẻ không đồng tình, mắt liếc nhìn Winthrop. “Và rồi có lẽ chúng ta sẽ phải tụ lại với nhau để bà ấy được nghỉ một chút.”

Cô bước vào trong phòng. Ai đó đóng cửa lại sau lưng cô.

“Patrice, con yêu,” một giọng nói khe khẽ vang lên.

Cô đến bên chiếc giường.

Do cách họ để ngọn đèn, gương mặt bà chìm trong bóng tối.

“Con nâng cái đèn đó lên một chút cũng được, con yêu à. Mẹ chưa chui vào quan tài đâu.”

Bà vẫn nhìn Patrice với đôi mắt đã từng nhìn cô vào hôm đầu tiên tại ga tàu hỏa. Chúng thật tử tế. Quanh mép chúng ánh lên nụ cười. Chúng trông hơi đau đớn, nhưng đầy vẻ tin tưởng.

“Con không ngờ là.,” cô nghe thấy mình lên tiếng, “Bọn con lái đi xa hơn dự kiến. Đêm nay đẹp quá.”

Hai bàn tay yếu ớt chìa ra cho cô nắm lấy.

Bỗng dưng cô khuỵu gối xuống và hôn tới tấp lên đôi tay ấy.

“Con yêu mẹ,” cô van nài. “Đó là sự thật. Hỡi ôi, đó là sự thật! Giá mà con có thể khiến cho mẹ tin được điều ấy. Mẹ của con. Mẹ là mẹ của con.”

“Con không phải làm gì hết, con yêu. Mẹ biết điều đó rồi. Mẹ cũng yêu con, và tình yêu của mẹ luôn biết rằng con cũng yêu mẹ. Chính thế nên con là con gái mẹ. Hãy nhớ là mẹ đã bảo với con như vậy: con là con gái của mẹ.”

Và rồi rất nhẹ nhàng, bà nói thêm, “Mẹ tha thứ cho con, con yêu. Mẹ tha thứ cho con gái mẹ.”

Bà an ủi vuốt tay Patrice.

“Con hãy cưới Bill đi. Mẹ sẽ chúc phúc cho hai con. Đây...” Bà yếu ớt ra dấu về phía vai mình. “Dưới gối. Mẹ đã bảo Ty đặt vào dưới đấy một thứ cho con.”

Patrice luồn tay xuống dưới, rút ra một chiếc phong bì dài, có dấu niêm phong, không đề người nhận.

“Giữ lấy nó đi,” Mẹ Hazzard nói, thoáng đưa tay chạm vào mép phong bì. “Đừng đưa nó cho ai xem cả. Nó dành riêng cho con. Đừng mở nó ra cho đến khi. cho đến khi mẹ không còn ở đây nữa. Để đề phòng lúc con có việc cần. Khi con gặp hoàn cảnh thực sự cần kíp, hãy nhớ rằng mẹ đã đưa nó cho con. lúc ấy hãy mở ra.”

Bà thở dài thườn thượt, như thể nỗ lực nãy giờ đã khiến bà mệt mỏi ngoài sức chịu đựng.

“Hôn mẹ đi. Giờ đã muộn rồi. Muộn lắm rồi. Mẹ có thể cảm nhận được điều ấy trong mọi phần của thân xác già cỗi này. Con không thể cảm nhận được giờ đã muộn màng đến cỡ nào đâu, Patrice, nhưng mẹ thì có thể.”

Patrice cúi xuống người bà, chạm môi mình vào môi bà.

“Tạm biệt, con gái mẹ,” bà thì thầm.

“Chúc mẹ ngủ ngon,” Patrice sửa lại.

“Tạm biệt con,” bà nhẹ nhàng khẳng định. Trên mặt bà xuất hiện một nụ cười mờ nhạt, đầy tự hào, một nụ cười đầy vẻ hiểu biết, như thể nụ cười của một người ý thức được rằng mình là người biết nhiều hơn.

Chú thích:

[1] MD: Viết tắt của ‘Medical Doctor’, tức 'Bác sĩ nội khoa'.