Chương 44
Cô đơn độc ngồi bên cửa sổ, tận cả sau khi trời đã sáng từ lâu. Cô cứ ngồi đó, trân mắt nhìn, chờ đợi, hy vọng, tuyệt vọng, chết đi một chút. Cô thấy các vì sao biến mất, và bình minh từ phương đông chậm rãi tiến về phía cô, chẳng khác nào một ánh tái xấu xí, xám ngoét. Chưa bao giờ cô thấy ghét rạng đông đến mức này, bởi vì ít nhất thì màn đêm còn như một tấm áo khoác giúp che phủ nỗi u sầu của cô. Nhưng ánh sáng càng mạnh lên thì màn đêm càng loãng đi, cho đến khi nó chạm ngưỡng tan biến, và mất hắn, không còn sót lại chút nào nữa.
Cô bất động như một pho tượng bên khung cửa sổ nhuốm sắc xanh, trán áp vào lớp kính, tạo thành một vành trắng bám dính ở nơi cô đặt trán lên. Mắt cô trân ra nhìn vào hư vô, bởi lẽ ngoài kia chẳng có gì để mà nhìn ngắm cả.
Cuối cùng mình đã tìm thấy tình yêu của đời mình, nhưng rồi lại để mất anh ấy; rồi lại phải vứt bỏ anh ấy. Tại sao tối nay mình lại phát hiện ra mình yêu anh ấy, tại sao mình lại phải biết? Chẳng lẽ đến cái chuyện tối thiểu đó mình cũng không làm được ư?
Giờ thì thế giới không còn chỉ cay đắng nữa. Thế giới đã trở thành tro tàn, nằm khắp xung quanh cô, lạnh lẽo, sụp đổ và đã bị thiêu rụi. Sắc hồng, sắc xanh và sắc vàng, nhũng sắc màu nước nhẹ nhàng phết ra từ một bảng màu vũ trụ, có cố tô điểm cho nó cũng chỉ vô dụng, vô dụng. Nó đã chết rồi. Và cô đang ngồi cạnh cái giá khiêng áo quan của nó.
Và nếu trên cõi đời này tồn tại một thứ gọi là sự sám hối, sự xá tội, đối với những lỗi lầm vĩnh viễn không bao giờ có thể sửa chữa được, chẳng thể làm gì khác ngoài hối tiếc, thì bây giờ, sau cái đêm thức canh áo quan dài dằng dặc ấy, đáng ra cô đã phải có được nó rồi. Nhưng có lẽ nó không tồn tại.
Cơ hội của cô đã chết, hy vọng của cô cũng đã chết, và cô không thể chuộc lỗi thêm được nữa.
Cô quay người và chậm rãi nhìn ra phía sau. Con trai cô đã thức giấc, đang mỉm cười với cô, lần đầu tiên cô không thể nở được nụ cười nào để đáp lại thằng bé. Cô không thể mỉm cười, bởi vì nó sẽ quá kệch cỡm khi nở trên miệng cô.
Cô lại quay mặt đi để không phải nhìn thằng bé quá lâu. Bởi khóc lóc thì được tích sự gì? Khóc lóc với một đứa bé. Con cái có thể khóc lóc với mẹ, nhưng các bà mẹ không nên khóc lóc với con cái.
Ngoài kia, có một người đàn ông bước ra ngoài bãi cỏ, kéo vòi tưới sân vườn đằng sau lưng. Thế rồi sau khi đã kéo nó ra hết, ông ta để nó nằm đó, quay trở lại đầu bên kia, và vặn vòi. Phần cỏ chỗ đầu vòi nằm bất động trở nên lấp loáng, mặc dù ông ta thậm chí còn chưa kịp quay lại và nhấc cái vòi lên. Không thể nào thấy được làn nước phun ra, bởi vì cái đầu vòi đang nằm bẹp dưới mặt đất, nhưng ta sẽ vẫn thấy được một gọn lóng lánh trong bãi cỏ, báo hiệu rằng bên dưới nó có gì đó đang chuyển động.
Thế rồi ông ta thấy cô ngồi bên cửa sổ, và ông ta giơ tay lên vẫy chào cô, vẫn theo cái kiểu như hồi trước, vào cái ngày đầu tiên. Không phải bởi vì cô là người gì đặc biệt, mà bởi vì thế giới của ông ta đang rất bình ổn, và sáng nay trời rất đẹp, và ông ta muốn vẫy chào ai đó để thể hiện mình đang cảm thấy ra sao.
Cô quay đầu đi. Không phải là để tránh cái vẫy chào thân thiện của ông ta, mà là bởi vì trên cửa phòng cô vừa vang lên tiếng gõ. Ai đó đang gõ cửa.
Cô đờ người đứng dậy, tiến về phía cửa, và mở ra.
Một ông già cô độc, bơ vơ đang đứng bên ngoài, im lặng, khép nép. Cha của Bill đang đứng bên ngoài, vô cùng héo hon, vô cùng tiều tụy. Một người lạ mặt, nhận lầm cô là con gái.
“Bà ấy đã ra đi rồi,” ông thì thầm đầy bất lực. “Mẹ con đã ra đi, con yêu à. Cha không biết phải tìm ai để nói về chuyện này... thế nên cha đến phòng con.” Ông như không thể làm được gì khác ngoài việc đứng im, ủ rũ, bối rối.
Cô cũng đứng bất động ở đó. Cô chỉ có thể làm được như thế.
Cô chỉ có thể tương trợ ông được như thế.