Chương 3
Một người đàn ông đang ngồi đọc cuốn sách khổ bỏ túi trên chiếc xô pha ngoài sảnh. Có điều, Nitta chẳng cần xác nhận vật ám hiệu. Đó là vị cảnh sát tên Motomiya, cùng ban điều tra với Nitta. Anh ta gầy đến mức có thể nhìn ra hình dáng xương sọ, mái tóc đen tuyền vuốt cứng hết về đằng sau. Phía trên hàng lông mày mỏng là vết sẹo chừng năm xăng ti mét. Nếu muốn, anh ta có thể đóng giả ngay thành một yakuza, nhưng dẫu thay đổi cách mấy, Motomiya cũng sẽ không tài nào biến thành một nhân viên khách sạn.
Nhận ra Nitta, Motomiya nhếch mép cười.
“Nhìn cũng hợp đấy chứ. Tâm trạng thế nào?”
“Tệ lắm ạ,” Nitta ngồi xuống chỗ đối diện phía bên kia chiếc bàn. “Nói thật là em chán ngấy rồi. Giờ chỉ mong có ai thế chỗ thì tốt.”
Motomiya đặt quyển sách lên bàn. Sách được bọc bìa nên Nitta cũng không rõ đó là sách gì.
“Cậu thử điểm mặt đám người trong ban mình xem. Vừa phải có khuôn mặt của nhân viên khách sạn lại phải giao tiếp được bằng tiếng Anh, làm gì có ai. Còn cậu, mặt mũi thì cũng không đến nỗi tệ, lại có thời gian sống ở nước ngoài, giao tiếp tiếng Anh ổn. Ván đã đóng thuyền rồi nên bớt kêu ca đi.”
“Em chỉ phàn nàn chút ấy mà.” Nitta với lấy cuốn sách. Lật ra xem, hóa ra là cuốn manga Tay đấm thép Atom .
Thế rồi, Motomiya lôi một tập tài liệu từ chiếc túi đặt bên cạnh ra.
“Cậu xem thử cái này đi.”
“Cái gì vậy ạ?” Nitta nhận lấy tập tài liệu. Bên trong dán đầy ảnh của rất nhiều người, gồm cả ảnh chụp nhanh, ảnh thẻ. Phía dưới ảnh viết tên và mối quan hệ với ba nạn nhân.
“Đây là những người có liên quan đến các vụ án mạng đã xảy ra, năm mươi bảy tấm”
Nitta hiểu ý nghĩa của tập tài liệu.
“Tức là nếu có ai trong ảnh xuất hiện thì đánh dấu lại ạ?”
“Chính xác. Không chỉ ở đây, chúng ta còn theo dõi cả ở lối thoát hiểm và đường dành riêng cho nhân viên nữa. Mọi người đều có tập tài liệu này.”
“Cái này gọi là chuẩn bị chu toàn đấy à?”
Motomiya đáp lại câu hỏi của Nitta bằng một cái bĩu môi rồi cất tập tài liệu lại vào trong túi.
“Bọn tôi có theo dõi kỹ thế nào mà hung thủ là một cái tên chưa từng xuất hiện trong quá trình điều tra thì cũng công cốc. Hắn sẽ đường đường chính chính xuất hiện, làm thủ tục rồi lên phòng, đến lúc đấy bọn tôi chẳng làm gì được. Cũng chẳng thể điều tra xem ai đáng nghi. Chỉ còn cách trông cậy vào các cậu.” Motomiya nhún vai cười khổ. “Mặc dù chắc đội trưởng cũng đã phổ biến, chẳng đến lượt tôi giải thích dài dòng.”
Giọng viên cảnh sát đàn anh thoáng chút bất an và bực dọc. Hẳn là anh đã nhận rõ sự bất lực của bản thân.
“Em hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.” Nitta đứng lên.
Theo như tấm bản đồ nhận được từ Sekine, ở tầng này còn hai chỗ nữa cũng có cảnh sát đang theo dõi. Một là cạnh nhà vệ sinh, chỗ nữa ở ngay phía trước sảnh. Nitta kiểm tra lại các vị trí đó, đều là những người mà anh đã gặp một hoặc hai lần, họ nhìn về phía Nitta, tỏ ý nhận ra. Chắc chắn những người này cũng nắm rõ cảnh sát nào đang đóng giả làm nhân viên khách sạn.
Chừng như đã tới giờ khách làm thủ tục nhận phòng, phía trước quầy lễ tân cả một hàng dài người đứng chờ. Đang cuối tuần nên chủ yếu là các cặp đôi và gia đình, ngoài ra cũng khá đông khách nam nhìn giống doanh nhân. Cortesia Tokyo gần ngay trạm xe buýt chuyên chở ra sân bay, bảo sao Nitta thấy loáng thoáng có cả khách nước ngoài.
Nitta nghe thấy bên cạnh vang lên giọng lẩm bẩm bằng tiếng Anh, nghĩa đại khái là “đúng là chẳng thay đổi gì”. Một người đàn ông cao, tóc vàng, kéo theo vali đang đứng đó.
“Không thay đổi gì?” Nitta hỏi lại bằng tiếng Anh.
Anh ta nghiêng đầu cùng với nụ cười khổ.
“Lúc nào tôi cũng bay chuyến cùng một khung giờ và đến đây đúng khoảng thời gian này, y như rằng không thể nhận phòng ngay được. Đặc biệt là thứ Sáu, lúc nào cũng trong tình trạng tấp nập vậy đó.”
“Vậy ạ?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn Nitta vẻ hồ nghi.
“Anh không biết à?”
“Xin lỗi, tôi là nhân viên mới, hôm nay đang kiến tập thôi.”
“Ra là vậy. Anh được làm việc ở một nơi tốt thế này còn gì. Trong số những khách sạn tôi hay lui tới, chỗ này cũng thuộc top 5 rồi.”
“Cảm ơn quý khách.”
“Vậy anh cố gắng nhé. Tôi cũng phải cố xếp hàng đây,” nói đoạn anh ta kéo vali đi tới đứng sau hàng người.
Nhìn theo dáng vẻ đằng sau của vị khách nước ngoài, má Nitta đột nhiên nóng ran. Top 5 à, chẳng liên quan đến mình nhưng cảm giác cũng không tệ.
Đúng lúc đó.
Nitta nghe tiếng gọi “Này cậu!” từ bên cạnh. Nitta lờ đi nhưng lại bị gọi lại lần nữa.
“Này, cậu kia.”
Nitta quay sang thì thấy một người đàn ông béo tốt, chừng năm mươi tuổi đang lườm nguýt vẻ khó chịu.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Nitta hỏi.
“Chuyện này này. Không có cách gì?” Người đàn ông béo tốt hất nguyên cái cằm hai ngấn về phía hàng người.
“Anh nói cách gì là sao ạ?”
“Tôi đang vội. 6 giờ tôi có hẹn với khách hàng quen ở quán ăn Nhật của khách sạn. Tôi muốn nhận phòng trước đó.”
Nitta nhìn xuống đồng hồ đeo tay. 6 giờ kém 5 phút. Nếu xếp hàng và đợi đến lượt thì chắc phải hơn 6 giờ.
“Quý khách nhận phòng sau khi dùng bữa được không ạ?” Nitta ướm thử.
“Không nhận phòng trước thì tiền ăn không thanh toán theo hóa đơn phòng được. Tôi cũng có lý do của tôi chứ. Anh tìm cách làm nhanh cho tôi đi.”
“Tôi cũng không có cách nào đâu ạ. Quý khách thấy đấy, mọi người vẫn đang ngay ngắn xếp hàng thế kia.”
“Tôi nghỉ ở khách sạn này nhiều lần lắm rồi đấy nhé,” ông ta nói giọng kẻ cả. “Lần này tôi cũng đặt phòng executive.”
“Tôi nghĩ việc đó không liên quan gì lắm đâu ạ. Chúng tôi không thể đối xử đặc biệt với anh... à với quý khách được. Người lớn cả với nhau rồi, chắc quý khách phải hiểu điều đó chứ ạ.”
Người đàn ông béo trợn tròn mắt, ngước lên nhìn Nitta.
“Cậu nói năng kiểu gì vậy? Cậu nghĩ khách là gì hả?”
“Khách thì cũng phải tuân thủ quy tắc thôi ạ.”
“Thưa quý khách,” một giọng nói vang lên, bóng đen xuất hiện ngay bên trái Nitta. Giây tiếp theo, lưng Yamagishi Naomi chình ình trước mắt anh.
“Có chuyện gì vậy, thưa quý khách?”
“Không có chuyện gì cả. Cái cậu nhân viên này bị gì không biết.”
Người đàn ông béo liến thoắng trình bày nguyện vọng của mình, tất nhiên không quên cằn nhằn thái độ của Nitta. Người này nói năng lộn xộn, không hề đúng trọng tâm.
“Ra là vậy ạ? Thành thật xin lỗi quý khách trong lúc quý khách đang vội ạ.” Điều ngạc nhiên là Yamagishi có vẻ đã nắm được tình hình mà vẫn cúi đầu tạ lỗi với ông ta. “Vậy thì chúng tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng cho quý khách. Xin mời quý khách cứ qua bên nhà hàng Nhật trước ạ. Thủ tục xong xuôi người phụ trách của chúng tôi sẽ mang thẻ chìa khóa và hóa đơn cho quý khách, quý khách chỉ cần ký vào đó là được ạ.”
“Vậy tôi qua quán ăn được rồi chứ gì?” Vị khách nam hỏi với bộ mặt khó chịu.
“Dạ vâng, thưa quý khách. Tôi có thể biết tên quý khách là gì được không ạ?”
Sau khi xác nhận tên vị khách nam, Yamagishi Naomi quay lại phía Nitta.
“Anh lui vào sau quầy đi. Tôi theo ngay đây,” Naomi thì thầm.
Nitta gật đầu, đoạn lườm vị khách nam. Nhìn ông ta hơi ngửa người ra vẻ kinh ngạc, Nitta bước chân đi.
Anh mở cánh cửa sau quầy lễ tân, bước vào văn phòng bên trong. Ngay sau đó, Yamagishi bước vào với vẻ mặt khó đăm đăm.
“Anh Nitta, anh làm như vậy là không được.” giọng cô đanh lại.
“Gì cơ? Tại vị khách đó không đúng.”
“Không có gì là không đúng cả. Khách muốn nhận phòng sớm nhưng không được, đương nhiên khách sẽ muốn chúng ta làm gì đó.”
“Nhưng không phải những người khác vẫn đang kiên nhẫn xếp hàng à. Cô cứ chiều theo mấy người thích phàn nàn như vậy sẽ thành ra thế nào? Dù là khách nhưng chuyện nào phải ra chuyện đấy chứ.”
Vừa dứt câu, Nitta đã bị Yamagishi Naomi nhìn lại chằm chằm bằng đôi mắt hình hạnh nhân.
“Vậy tôi xin phép hỏi anh Nitta. Công việc của cảnh sát các anh là xử phạt những người làm việc xấu nhỉ. Thế các anh làm thế nào để quyết định đâu là việc xấu, đâu là việc tốt?”
Nitta nhìn lại Naomi.
“Tôi không hiểu cô hỏi câu đó với ý đồ gì. Với người được giáo dục tử tế, việc phân biệt tốt, xấu không phải là thường thức sao?”
Yamagishi hất hàm, khẽ mỉm cười.
“Vậy tôi xin hỏi tiếp. Trước đây sử dụng điện thoại trong khi lái xe sẽ không bị xử phạt, nhưng giờ thì khác. Rồi ngày xưa, người ngồi ghế sau ô tô cũng chẳng cần phải thắt dây an toàn. Anh có thấy lạ khi những việc trước đây được chấp nhận mà giờ thì không?”
“Cô đang ngụy biện. Luật pháp và quy định đã thay đổi. Và những thứ không theo quy định, hay nói cách khác là làm trái quy định sẽ bị coi là việc xấu.”
“Vậy tôi cũng có thể nói thế này. Tức là cảnh sát nhận định xấu, tốt dựa vào việc có tuân thủ quy định hay không. Đúng không ạ?”
“Đúng vậy,” Nitta dụi dụi ngang mũi.
“Chúng tôi cũng vậy. Nhân viên khách sạn chúng tôi cũng rất coi trọng quy định.”
“Thật à? Thế sao khi nãy cô không để vị khách đó tuân thủ quy định đi. Đến muộn là do bản thân anh ta nên phải xếp hàng chờ đến lượt, quy định là thế đúng không?”
Nhưng Naomi lắc đầu. “Chúng tôi không có quy định như vậy.”
“Cô nói sao?”
“Quy định do khách đề ra. Ngày trước trong giới bóng chày cũng có một vị trọng tài đã tuyên bố mình là sách điều lệ đấy. Ở đây cũng vậy. Khách hàng chính là sách điều lệ. Thế nên sẽ không có chuyện khách vi phạm quy định. Và chúng tôi phải tuân theo quy định đó.”
Quá kinh ngạc, không thốt nên lời, Nitta vò bộ tóc mới cắt.
“Khách là đấng tối cao nên đừng có chọc ghẹo họ à. Nhưng đòi hỏi vô lý nào của khách cũng nghe theo thì đâu là giới hạn? Giả dụ mọi người đều thích gì làm nấy không phải sẽ loạn hết lên sao?”
“Công việc của chúng tôi là phải giải quyết chuyện đó. Nếu khách nào cũng lịch sự, hiểu lý lẽ, có tính nhẫn nại thì công việc của nhân viên khách sạn chúng tôi nhàn nhất rồi.”
Nitta lại tắc tị, anh thở dài thườn thượt.
“Đúng là rất chu đáo. Nhưng có cần thiết phải làm đến mức đó không?” Nitta nghiêng đầu.
“Đó mới là nhân viên khách sạn.” Đúng lúc đó một giọng nói từ phía sau vang lên. Anh quay lại thì thấy một người đàn ông cỡ gần bốn mươi tuổi, dáng gầy gò trong trang phục nhân viên lễ tân đứng đó.
“Xin lỗi. Tôi tình cờ nghe được câu chuyện của hai người.”
Người đàn ông đó tên là Kuga, quản lý phòng lễ tân. “Tôi đã nghe chuyện. Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để hợp tác nên nếu có yêu cầu gì, xin anh cứ nói.”
“Không đâu ạ,” Nitta cúi đầu.
“Anh Nitta này, tuy anh cải trang làm nhân viên khách sạn nhưng đừng nghĩ việc này quá khó khăn,” Kuga vừa nói vừa mỉm cười. “Về cơ bản làm sao cho khách cảm thấy thoải mái là được. Việc chú ý lễ nghĩa, trang phục hay lời nói cũng là vì thế. Những điều mình nói lại bị người khác phủi đi hết, ai chẳng khó chịu. Thế nên nhân viên khách sạn sẽ không làm việc đó. Đương nhiên không phải chuyện gì cũng theo khách được.”
“Nghĩa là sao?”
“Như tôi vừa nói, việc quan trọng nhất là làm sao cho khách thấy thoải mái. Ngược lại, nếu làm được như vậy rồi thì không cần việc gì cũng nghe theo khách.”
“Ý anh là sao? Sao nghe như hỏi đáp Thiền vậy.”
“Anh cứ làm cùng Yamagishi rồi sẽ hiểu thôi, cô ấy giỏi lắm đấy.”
Nghe Kuga nói vậy, Nitta lại nhìn Yamagishi Naomi. Naomi đón nhận cái nhìn của anh với thái độ lạnh lùng nhưng rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.
Ăn bữa tối nhẹ xong, Nitta ra đứng quầy theo chỉ thị của Naomi. Nói vậy chứ do chưa thể làm thủ tục nhận phòng cho khách nên hôm nay anh chỉ đứng sau và quan sát mọi người làm việc. Và trên thực tế anh theo dõi từng vị khách một. Bởi có thể kẻ gây ra vụ án mạng thứ tư đang trà trộn trong đám người nhìn bề ngoài tưởng như chẳng có chuyện gì này.
Nhưng nếu là vậy...
“Khách cũng đa dạng quá.” Nitta nghĩ. Dù cùng là doanh nhân nhưng mỗi người mỗi kiểu. Người thì vận đồ hàng hiệu, người chỉ khoác bộ com lê và đi đôi giày cũ kỹ, mặt mệt mỏi. Họ đối với nhân viên khách sạn, kẻ kiêu căng, ngạo mạn, người lại hạ mình thái quá.
Có lẽ do cuối tuần nên khách du lịch mới đông hơn khách công vụ. Một nhóm bốn người, có lẽ là một gia đình cứ luôn mồm “Tokyo ấm thật đấy.” Nitta dám cá họ đến từ xứ lạnh chứ chẳng sai. Người đàn ông ra dáng chủ gia đình còn chưa ký tên vào hóa đơn tiền phòng đã hỏi Naomi cách đi đến công viên Disneyland Tokyo. Dĩ nhiên Yamagishi Naomi không giục vị khách đó mà lịch sự hướng dẫn anh ta theo tấm bản đồ du lịch. Cô chẳng hề tỏ ra bực dọc. "
Một vị khách nam thoạt nhìn đủ biết là yakuza tiến lại quầy lễ tân với dáng đi dọa người, vừa nhai kẹo cao su chóp chép, vừa nói giọng cụt lủn “Sato.” Khi cậu lễ tân trẻ Kawamoto hỏi tên, hắn nhíu cặp lông mày mỏng rồi nói: “Tôi là người vừa gọi điện. Cậu nhanh đưa giấy để tôi viết.”
Trong lúc người đàn ông ký tên, Kawamoto hỏi nhỏ Yamagishi Naomi xem có cần yêu cầu hắn ta nộp tiền đặt cọc không.
“Không cần đâu,” Naomi trả lời nhanh gọn.
Nhân viên hành lý đi về phía quầy lễ tân, Kawamoto toan đưa thẻ chìa khóa cho cậu ta thì người đàn ông giật lấy, đoạn nói, “Được rồi, tôi tự lo được,” rồi bước đi.
Nitta đưa mắt nhìn theo người đàn ông, đúng lúc đó từ bên cạnh hắn ta xuất hiện một cô gái với thân hình bắt mắt. Cô ta vòng tay trái của mình nắm lấy tay phải người đàn ông rồi họ tiến đến thang máy.
Khi khách đã vãn bớt, Nitta hỏi Yamagishi Naomi về việc không thu tiền đặt cọc của khách.
Cô chỉ trả lời lãnh đạm, “Đơn giản thôi. Vì tôi nghĩ anh ta sẽ không chịu nộp.”
“Chỉ vì thế thôi à?”
“Lúc đó xung quanh đông người, lời qua tiếng lại chỉ tổ làm khách không thoải mái. Mà cũng làm phiền những vị khách đang chờ khác. Công việc của chúng tôi cũng đòi hỏi phải tùy cơ ứng biến.”
“Nhìn hắn ta hẳn sẽ nói này nói nọ. Nhưng chỉ vì thế mà không làm đúng trình tự thì không hay cho lắm. Dù khách có là ‘sách điều lệ’ đi chăng nữa nhưng việc cần thu tiền lại không thu, tôi thấy không được. Cứ khách càu nhàu là việc gì cũng nghe theo, thế nếu khách bảo không muốn trả tiền phòng, cô tính sao?”
“Người không trả tiền phòng thì không phải là khách. Mà đã thế, chúng tôi không cần tuân theo điều lệ của người đó. Khi ấy chúng tôi sẽ làm theo đúng trình tự. Đầu tiên chúng tôi sẽ giải thích làm sao cho khách trả tiền phòng, nếu khách vẫn không chịu, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Thì tiền đặt cọc cũng vậy thôi.”
“Tiền đặt cọc chỉ là tiền bảo đảm, không có cũng chẳng sao, miễn sao bằng cách nào đó khác đảm bảo khách sẽ thanh toán là được.”
“Cách khác là cách gì?”
“Là trực giác theo kinh nghiệm của tôi,” Yamagishi Naomi hơi ưỡn ngực. “Chắc hẳn anh cũng đã từng có trực giác về chuyện gì đó chứ? Tôi cũng vậy thôi. Tôi đoán vị khách đó không phải là thuyền trưởng .”
“Thuyền trưởng?”
“Là người chuyên bùng tiền.”
"À... ra thế. Cô có vẻ chắc chắn quá nhỉ. Cô dựa vào đâu mà khăng khăng vậy?”
“Vì anh ta rất nổi bật,” Naomi trả lời dứt khoát. “Anh ta đã khoe khoang bản thân, những người như vậy sẽ không thành thuyền trưởng được.”
“Vậy sao?”
Nitta nghiêng đầu, Naomi lấy từ trong chiếc tủ rời phía dưới quầy lễ tân ra một tập tài liệu dày khoảng năm xăng ti mét.
“Đây là tài liệu không được phép cho người ngoài xem, nhưng anh Nitta thì ngoại lệ. Trong này tập hợp toàn bộ thông tin liên quan đến những thuyền trưởng đã lui tới các khách sạn trong thành phố. Những khách sạn chịu thiệt hại sẽ ngay lập tức công khai thông tin. Họ sẽ công khai những thông tin chi tiết nhất có thể như giới tính, số tuổi dự đoán, đặc điểm khuôn mặt hay cơ thể, dùng tên hay địa chỉ giả nào, đã gọi những đồ gì...”
Nitta mở tập tài liệu, anh như nín thở. Đúng như cô nói, fax được gửi đến từ rất nhiều khách sạn khác nhau. Anh không hề biết giữa các khách sạn lại có sự trao đổi thông tin thế này.
“Xem tập tài liệu chắc anh cũng nhận ra mánh khóe mà họ dùng đa phần đều giống nhau. Họ đặt phòng đúng hôm nhận phòng hoặc hôm trước đó. Rồi dùng những mánh cũ như kéo dài ngày trọ, đồ ăn hay những thứ khác đều tính vào tiền phòng, giả vờ ra ngoài nhưng thực chất là trốn đi đâu đó. Quá nửa số ấy là những người đàn ông trung niên, họ đóng giả làm nhân viên văn phòng bình thường. Điểm chung của tất cả các vụ này là thuyền trưởng không hề nổi bật. Vì nếu để lại ấn tượng, họ sẽ khó mà đến mấy khách sạn khác được.”
Nitta thử lướt qua mấy bản báo cáo. Đúng như lời cô ta nói. Ở cột viết đặc điểm đều là những từ như ít nói, giọng nhỏ nhẹ, thường hay cúi đầu, quần áo giản dị.
“Đương nhiên vẫn có ngoại lệ. Cũng có trường hợp thuyền trưởng là một phụ nữ xinh đẹp, vận trên người toàn hàng hiệu. Và thường các khách sạn sẽ không cảnh giác. Về điểm đó, vị khách khi nãy...”
“Ấn tượng xấu, đáng nghi...” Nitta trả lại tập tài liệu cho Naomi. “Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Nhưng mà dù thế đi chăng nữa, khách thuê phòng cũng rất đa dạng.”
“Không phải khách nào cũng là thượng đế, có lẫn cả ác ma nữa. Nhìn cho ra những ác ma đó cũng là việc của chúng tôi.” Nói đoạn Naomi hơi mỉm cười.
Đến 10 giờ Nitta di chuyển sang tòa văn phòng. Đến nơi, chánh thanh tra Ozaki và Inagaki đã ở trong phòng họp của phòng tổng hợp. Motomiya cũng đã tới. Nitta vừa bước vào, những tiếng “Ô, ô” đã nhao nhao cất lên.
“Hợp đấy chứ!” Ozaki nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục của Nitta. “Đến tư thế cũng thay đổi. Mới có một ngày mà cậu cải trang tốt đấy.”
“Cậu bị cô ta chỉnh đốn cũng ghê nhỉ,” Inagaki cười ranh mãnh. “Tổng quản lý ở đây cũng từng nói dù đối phương có là cảnh sát, cô ấy cũng không chịu lép đâu.”
Quả đúng như vậy nên Nitta chỉ biết cười khổ đáp lại. Đúng lúc đó Sekine bước vào, cậu ta xin lỗi vì đã đến muộn, trên người vẫn nguyên bộ đồng phục nhân viên hành lý.
Lần này thay vì tiếng trầm trồ, những tiếng cười như được mùa vang lên.
Nhưng bầu không khí thoải mái chỉ dừng tại đó. Khi chánh thanh tra Ozaki cất giọng “Bắt đầu thôi nhỉ,” mọi người ngay lập tức thu lại nụ cười. Inagaki gật đầu, đưa mắt nhìn quanh.
“Được sự đồng ý của phía khách sạn, chúng ta sẽ dùng phòng này để họp bàn và đưa ra những đối sách tại hiện trường. Ngoài ra những việc như trao đổi thông tin và chờ lệnh của các điều tra viên cũng sẽ diễn ra luôn tại đây. Tôi chỉ lưu ý một điều, mọi người hãy giảm thiểu tối đa những hành động gây chú ý. Nếu không rất có thể hung thủ sẽ đánh hơi ra việc chúng ta đang nằm vùng. Do đó ngay cả họp chúng tôi cũng chỉ giới hạn những người cần thiết. Chúng ta sẽ theo phương châm giữ bí mật toàn bộ cho tới khi phá được án. Nhớ đấy, tất cả những thông tin quan trọng, từ chuyện ba vụ án đã xảy ra có liên quan với nhau, rồi việc hung thủ đang lên kế hoạch cho vụ án thứ tư hay chúng ta đã nắm được địa điểm mà hung thủ định gây án, mọi người hết sức chú ý tránh việc vô tình để lộ tin tức ra bên ngoài giúp tôi. Rồi, đầu tiên là thông tin từ phía khách sạn. Motomiya!”
“Vâng,” Motomiya lên tiếng rồi đứng dậy.
“Tôi xin phép được báo cáo về các sự kiện sẽ được tổ chức tại khách sạn trong một tuần. Hầu hết các buổi tối ngày thường đều có tiệc chiêu đãi hoặc tiệc rượu gì đó. Chủ trì đa phần là các doanh nghiệp nên số người tham gia rơi vào khoảng từ hai trăm đến ba trăm người. Buổi trưa thì không thấy có sự kiện lớn nào cả. Có điều thứ Bảy và Chủ nhật sẽ có rất nhiều tiệc cưới. Chẳng hạn như ngày mai, thứ Bảy sẽ có đến tám đám cưới. Thông tin cụ thể tôi đã trình bày hết ở đây rồi, mọi người xem qua để nắm tình hình.”
Tờ tài liệu khổ A4 được chuyển tới tay Nitta. Bên trên viết đầy đủ thành hàng lịch trình của những bữa tiệc, đám cưới, tiệc rượu sẽ diễn ra trong thời gian tới. Tài liệu tham khảo đính kèm không chỉ có thông tin của các doanh nghiệp chủ trì mà còn có cả thông tin của cô dâu, chú rể và khách mời của các đám cưới đó.
“Tốt quá, bên phía khách sạn còn cung cấp đầy đủ thông tin của mấy đám cưới nữa,” Ozaki lên tiếng.
“Bên đó cứ ngập ngừng mãi nhưng khi tôi nói là để tăng cường cảnh giác thì họ cũng xuôi. Nhưng họ lưu ý chúng ta không được để lộ thông tin ra bên ngoài.”
“Chuyện đấy thì đương nhiên. Mọi người chú ý nhé. Nếu nhìn lại thủ đoạn gây án ở mấy vụ trước sẽ thấy khả năng hắn hành động tại hội trường của những sự kiện như tiệc rượu hay tiệc chiêu đãi sẽ rất thấp, mọi người nghĩ sao?” Ozaki hỏi bâng quơ.
“Đúng là mấy vụ trước hung thủ đều chọn những chỗ khuất và đợi lúc nạn nhân thân cô thế cô rồi mới tấn công,” Inagaki đáp lời. “Nhưng vẫn có nhiều khả năng hung thủ sẽ lợi dụng lúc đông người để gây án. Chỗ đông người nhộn nhịp có khi lại càng dễ hành động hơn.”
“Đúng thế. Có khi hắn sẽ đóng giả rồi trà trộn vào làm khách mời.”
“Khả năng đó cũng khá cao. Nhưng tôi thì nghĩ 50-50."
“Cậu nói xem.”
“Nếu cải trang thành khách mời, hung thủ nhất định phải chạm mặt với nhân viên khách sạn. Với lại như thế cũng không thể tự do đi lại trong khách sạn được. Thế nên rất có thể hắn sẽ nghĩ theo hướng nếu đóng giả làm nhân viên, mục đích gây án ở chỗ ít người của hắn sẽ dễ dàng đạt được hơn.”
Ozaki vuốt ngược mái tóc bạc ngắn cụt ngủn ra đằng sau.
“Ra vậy. Nếu thế tức là hung thủ sẽ sử dụng cửa ra vào của nhân viên khách sạn. Tình hình bảo vệ ở mấy chỗ đó thế nào nhỉ?”
“Có tất cả năm cửa ra vào lớn nhỏ chuyên dùng cho nhân viên và các nhà phân phối hàng của khách sạn. Mấy chỗ đó đều đã có người của ta cải trang thành nhân viên bảo vệ. Họ sẽ kiểm tra thẻ căn cước nếu nhân viên ra vào trong thường phục. Mấy chỗ phân phối hàng hóa ta đã đề nghị họ cố gắng cử người vẫn thường giao hàng tới, trong trường hợp có thay đổi họ sẽ liên lạc trước.”
“Thế còn tập tài liệu có kèm ảnh hôm trước?”
“Cái đó tôi đã phát cho tất cả điều tra viên theo dõi của ta rồi.”
Hẳn là họ đang nói đến tập tài liệu ảnh mà Motomiya có.
Ozaki chống hai tay lên bàn, đan các ngón tay vào nhau, đặt trước cằm.
“Cửa ra vào như vậy có khi tạm ổn. Còn sảnh chính thôi nhỉ. Bình thường đều có ba điều tra viên của ta ở dưới hành lang tầng 1. Với số lượng đó chắc chắn sẽ kiểm tra được toàn bộ khách đến.”
“Nếu là đối tượng có trong danh sách kia, chắc chắn người của ta sẽ nhận ra,” Inagaki bổ sung thêm.
Sau đó tất cả chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Nitta hiểu ý nghĩa của sự tĩnh lặng đó, anh nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy với Motomiya. Hai vị sếp của anh đã tính đến trường hợp hung thủ không nằm trong danh sách của họ. Và nếu hung thủ là nhân vật nào đó nằm ngoài vùng điều tra từ trước đến nay, họ có theo dõi bao nhiêu cũng công cốc.
“Vấn đề là trường hợp hung thủ xâm nhập vào khách sạn nhưng chúng ta lại không biết hắn,” Ozaki lên tiếng. “Tình hình camera theo dõi thì sao?”
“Dưới tầng 1 hiện có gắn ba chiếc, có thể theo dõi toàn bộ đường đi lối lại. Ngoài ra ở tầng tổ chức tiệc, tổ chức lễ cưới, tầng nhà hàng, tầng phòng trọ, sảnh thang máy hay hành lang đều có. Tôi phát hiện ra vài góc chết nên sẽ cho lắp bổ sung. Sẽ có nhân viên điều tra của ta tới phòng bảo vệ đặt màn hình theo dõi.” Inagaki nhanh nhảu trả lời.
“Mấy cái camera đấy có dễ nhận ra không?”
“Chúng đều đã được ngụy trang rất công phu nên nếu nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra là camera theo dõi đâu ạ. Vì nếu không, khách sẽ có ấn tượng không tốt với khách sạn mà.”
“Cũng phải. Nhưng như thế không có nghĩa hung thủ sẽ không biết chuyện có camera theo dõi. Kiểu gì hắn chẳng điều tra trước. Vậy trong tình hình như vậy hắn sẽ ra tay thế nào? Đầu tiên là hắn chọn chỗ nào để gây án?” Ozaki nhìn quanh một lượt ra chiều muốn nghe ý kiến của mọi người.
Viên cảnh sát lão làng giơ tay vẻ rụt rè. “Nhà vệ sinh không phải rất đáng ngờ sao ạ?”
Ozaki có vẻ bất ngờ trước câu hỏi ngoài dự tính, ông duỗi vai. “Nhà vệ sinh à?”
“Vì ở đó không gắn camera theo dõi. Nên nếu trường hợp hung thủ không quan tâm đến việc nạn nhân là ai thì đó sẽ là nơi gây án lý tưởng nhất. Với lại thường người ta sẽ không phòng bị gì lúc đi vệ sinh.”
“Chẳng lẽ hắn không nghĩ sẽ có người vào sau hắn à?”
“Mánh khóe ở chỗ đó. Hắn sẽ nhắm người đi vệ sinh một mình và lúc người đó đã vào ngăn vệ sinh riêng. Rồi chỉ cần đặt tấm biển “đang dọn vệ sinh” ngoài cửa là sẽ chẳng có ai vào nữa cả. Việc còn lại chỉ là ngồi chờ con mồi đi ra.”
“Ra là vậy,” Nitta khâm phục ý kiến của viên cảnh sát đàn anh. Người này tuy đã nhiều tuổi nhưng thuộc dạng luôn suy nghĩ cẩn trọng trước khi bắt tay vào điều tra.
“Nghe cũng có lý,” Ozaki nhận xét. “Có khoảng mấy nhà vệ sinh chung ở đây nhỉ?”
“Ở tầng 1 chắc chắn có hai cái,” Inagaki trả lời. “Dưới tầng hầm cũng có, tầng yến tiệc, tiệc cưới và tầng nhà hàng chắc chắn cũng vậy. Nên nếu cộng lại cũng khá nhiều đấy.”
“Chắc phải đi tuần rồi. Cử thêm người theo dõi những chỗ đó cho tôi. Về phần người của ta, tôi sẽ lo. Ngoài ra còn chỗ nào đáng nghi nữa không? Chỗ tổ chức yến tiệc thì sao? Ban ngày chỗ đó để không nên sẽ chẳng ai để ý nhỉ? Hung thủ có thể đẩy nạn nhân đến đó và ra tay?”
“Người ta không vào trong hội trường nhưng đi qua đi lại liên tục ngoài hành lang. Ở đó cũng gắn camera theo dõi nữa, nên tôi nghĩ khả năng hung thủ chọn chỗ đó khá thấp.”
Nitta cũng đồng tình với ý kiến của Inagaki. Hung thủ vụ này sẽ không hành động cẩu thả như vậy.
“Thế cậu có nghĩ đến chỗ nào khác không?”
Sau một thoáng ngập ngừng, Inagaki lên tiếng. “Hung thủ chắc chắn không muốn chúng ta nhìn ra hiện trường gây án nên tôi nghĩ hắn sẽ chọn chỗ không có camera theo dõi. Nơi đảm bảo sự riêng tư thì ngoài nhà vệ sinh chung chỉ có phòng của khách.”
“Đúng là trong phòng sẽ không có camera theo dõi. Nhưng hành lang sẽ có chứ? Sau khi án mạng xảy ra, ta có thể kiểm tra camera để biết được những ai đã ra vào phòng.”
“Đúng là như vậy. Nhưng nếu hắn đội mũ để không bị lộ mặt thì sao?” Inagaki trả lời.
Ozaki gầm gừ, khoanh hai tay lại. “Ý cậu là hắn nhắm đến khách trọ à? Chắc là vậy rồi.”
Có vẻ ngay từ đầu ông cũng đã nghĩ khả năng ấy là cao nhất.
“Điểm lại những hành động gây án của hung thủ từ trước tới giờ có thể thấy hắn là một người khá liều lĩnh. Hắn ngang nhiên ra tay dù nhân chứng ở ngay đó. Tôi có cảm giác lần này hắn cũng sẽ đặt cược vào vận may của mình,” Inagaki nói với vẻ nghiêm trọng.
“Nếu vậy thì,” Ozaki hướng ánh mắt sắc lẹm về phía hội Nitta và Sekine. “Chúng ta cũng chỉ còn nước đặt cược vào những người có thể nhờ cậy được thôi.”