Chương 4
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa. Mỗi lần vào phòng tổng quản lý, Naomi đều như vậy.
Nghe tiếng “mời vào” vọng ra, Naomi mới mở cửa. Fujiki đang ngồi trước chiếc bàn đặt chính diện cửa. Bên cạnh ông là Takura.
“Nghe nói hai anh cho gọi tôi ạ.”
“Ừ, cô vào đi đã,” Fujiki lên tiếng.
Naomi cúi đầu “Tôi xin phép,” rồi bước vào trong.
“Làm việc đến giờ này chắc cũng mệt lắm rồi nhỉ.” Fujiki tháo cặp kính lão ra.
“Có gì đâu ạ. Làm sao so được với hai anh ạ” Naomi nhìn hai vị sếp.
“Tôi với Takura có làm gì đâu mà mệt. Còn cô thì chạy đi chạy lại suốt từ sáng mà. Tôi còn lo không biết cô có trụ được không.”
“Cảm ơn anh. Nhưng tôi thật sự không sao ạ, Naomi khẽ mỉm cười.
Đã quá 12 giờ đêm. Khách sạn Cortesia Tokyo chia ba ca làm việc, ca ban ngày, ca tối và ca đêm. Sau buổi chiều, nhân viên sẽ giao ca lúc 5 giờ chiều và 10 giờ tối. Hôm nay Naomi vốn làm ca ngày nên lẽ ra cô đã tan làm từ lúc 5 giờ. Nhưng do phải phối hợp điều tra với cảnh sát nên dù đã qua 10 giờ tối, thời điểm chuyển từ ca tối sang ca đêm, cô vẫn chưa được về. Chẳng cần phải nói, dĩ nhiên là vì Nitta vẫn ở đó.
“Cảnh sát Nitta sao rồi?” Takura hỏi.
“Anh ta qua tòa văn phòng đến lúc nãy mới quay lại, giờ thì đang đi xem xét quanh khách sạn. Quầy lễ tân cũng vẫn việc rồi ạ.”
“Vậy à. Thế chúng ta từ từ nói chuyện nhỉ?” Fujiki đứng lên, đi lại chỗ ghế xô pha đặt bên cạnh.
Fujiki ngồi xuống chiếc ghế xô pha đơn, Naomi ngồi xuống phía đối diện ông. Takura cũng lại gần chỗ cô.
“Chúng tôi xin lỗi vì đã đẩy cô vào tình huống thế này,” Fujiki nhìn cô với ánh mắt hiền từ.
Naomi cười khổ đáp lại.
“Tôi coi đó như thử thách và cố gắng vượt qua thôi ạ.”
“Thử thách? Đúng vậy nhỉ. Có lẽ không phải chỉ là thử thách của riêng cô đâu mà còn là thử thách của cả khách sạn này ấy,” Fujiki gật đầu. Mắt ông lấy lại vẻ nghiêm túc. “Thế mọi chuyện sao rồi? Tôi muốn cô chia sẻ thành thật suy nghĩ của mình sau một ngày đảm nhận nhiệm vụ mới.”
“Về anh Nitta ấy ạ?”
“Còn ai vào đây nữa. Tôi muốn nghe sự thật.” Naomi thoáng đưa mắt xuống rồi lại hướng lên nhìn Fujiki.
“Rất khó để huấn luyện anh ta thành một nhân viên khách sạn. Sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta để người này tiếp xúc trực tiếp với khách hàng.”
Fujiki nhìn Takura rồi hướng về phía Naomi.
“Chỉ là cậu Nitta này không ổn hay nhân viên cảnh sát sẽ không làm được việc của chúng ta?”
Naomi nghiêng đầu.
“Tôi không chắc. Cũng có thể người nào đó khác sẽ phù hợp hơn. Nhưng điều duy nhất mà tôi nhận ra khi làm việc cùng anh Nitta là giá trị quan và nhân sinh quan của họ quá khác so với chúng ta.”
“Cụ thể là việc gì?”
“Tất cả mọi chuyện luôn ạ. Từ lúc chập chững bước vào nghề này, tôi đã được mọi người chỉ bảo rằng tuyệt đối không được quên biết ơn. Chỉ cần có lòng biết ơn khách hàng thì dù không được huấn luyện cũng sẽ tự biết đối đãi, giao tiếp, chào hỏi hay niềm nở với khách sao cho phù hợp.”
“Đúng là như vậy.”
“Thế nhưng anh ta... Mà không, có lẽ là tất cả mấy người ở Sở Cảnh sát đều luôn nhìn người khác với ánh mắt nghi ngờ. Mắt họ cứ long lên, chỉ chực xem người này liệu có làm việc gì xấu hay người kia đang mưu mô gì. Dĩ nhiên đó là đặc thù nghề nghiệp của họ. Nhưng với những người như thế làm sao có thể bảo họ phải biết ơn khách hàng ạ?”
“Ra là vậy. Có lẽ đúng như cô nói,” Fujiki gật đầu với Takura.
“Thật ra chúng tôi cũng đã trao đổi với đội trưởng Sugishita của đội hành lý.” Takura nói với Naomi. “Cậu ấy bảo họ được cái tác phong nhanh nhẹn, cũng không đến nỗi nào, mỗi tội ánh mắt nhìn ghê gớm quá. Họ thường xuyên nhìn chằm chằm vào mặt hoặc trang phục của khách. Đúng là bệnh nghề nghiệp.”
“Anh Nitta đây cũng vậy, anh ta quan sát khách lúc nhận phòng quá mức cần thiết. Làm gì có nhân viên khách sạn nào mắt sắc lẹm như vậy. Tôi cứ thấp thỏm ngộ nhỡ khách tinh ý phát hiện ra.”
Fujiki mặt u ám, khoanh hai tay lại.
“Phía bên cảnh sát giải thích họ đã chọn toàn những người phù hợp nhất rồi.”
“Có vẻ là thật đấy ạ,” Takura bày tỏ quan điểm. “Hồi tối mới có thêm mấy điều tra viên đến theo dõi ở hành lang và sảnh chờ, nom người nào người nấy đều hung hãn, nhìn dọa người lắm. Mấy người nhóm Nitta vẫn còn đỡ chán.”
“Ghê thế cơ à?”
“Nói ghê thì cũng không phải, tôi nghĩ do đặc thù nghề nghiệp của họ thôi. Nhưng gây chú ý quá e sẽ làm kinh động đến những vị khách khác.”
“Vậy thì không được. Chắc ta phải gọi điện trực tiếp nhờ đội trưởng Inagaki lưu tâm giúp vấn đề này. Mà nghe chuyện xong, tôi nghĩ ta phải từ chối yêu cầu ban nãy thôi,” Fujiki đăm chiêu nhìn Takura.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Tuy hơi khó nói, nhưng riêng việc hỗ trợ anh Nitta thôi Yamagishi đã chẳng lúc nào ngơi tay được rồi. Nếu giờ lại phải theo sát thêm mấy người nữa thì quầy lễ tân sẽ rối tung lên mất.”
“Hai anh đang nói chuyện gì vậy ạ?” Naomi nhìn hai người hỏi.
Takura bặm môi.
“Thật ra, bên cảnh sát đang muốn cài thêm nhân viên nằm vùng. Họ đưa ra đề xuất như vậy trong cuộc họp điều tra mới diễn ra bên tòa văn phòng.”
Naomi tròn mắt ngạc nhiên.
“Họ muốn cài thêm người vào quầy lễ tân ạ? Quá vô lý. Chỉ mình anh Nitta kia thôi đã quá lắm rồi.”
Fujiki nhíu mày gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Chuyện này tôi sẽ nói với họ. Nhưng ta cũng không thể từ chối thẳng thừng được.”
“Chắc chỉ có bộ phận dọn phòng thôi ạ.” Takura kết luận. “Vì chỉ có bộ phận này ít tiếp xúc với khách nhất, hơn nữa nếu để người của ta phụ trách dọn dẹp sẽ không có vấn đề gì cả. Hay ta cứ thử đề xuất với họ, nếu là bộ phận này thì họ muốn cài thêm bao nhiêu người cũng được?”
“Chắc phải thế thôi. Nhưng có lẽ họ sẽ không thoải mái. Vì nếu là bộ phận không thể tiếp xúc với khách, xem ra cũng chẳng có ích lợi gì với họ.”
“Nếu vậy thêm một hoặc hai người ở bộ phận hành lý thì sao ạ? Tóm lại chúng ta phải tránh thêm người ở bộ phận lễ tân.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với họ theo hướng đó,” Fujiki gật gù tỏ ý chấp thuận, sau đó lấy lại vẻ hòa nhã quay qua nhìn Naomi. “Chắc cô mệt lắm rồi. Hôm nay tới đây thôi, cô về nhà nghỉ ngơi đi. Còn những nhân viên khác nữa nên từ giờ tới sáng cứ để một mình cậu Nitta làm chắc cũng không sao đâu. Cô đến làm trước 9 giờ sáng mai là được.”
Naomi cúi đầu cảm ơn. Đó là thời điểm chuyển giữa ca đêm và ca ngày.
Naomi đứng dậy, đi ra phía cửa. Thế nhưng, giữa chừng cô dừng bước, quay lại nhìn hai vị sếp, “Tôi có thể hỏi một câu không ạ?”
Fujiki, sau một thoáng bối rối, hỏi lại cô, “Chuyện gì vậy?”
Naomi khẽ lấy hơi rồi bắt đầu nói.
“Hai anh biết tại sao cảnh sát cho rằng vụ án tiếp theo sẽ xảy ra ở khách sạn của chúng ta đúng không ạ? Suy đoán của họ hình như cũng rất có cơ sở?”
Takura thoáng bối rối, ông toan mở miệng thì Fujiki ra hiệu dừng lại rồi hỏi: “Sao cô nghĩ vậy?”
Naomi khẽ lắc đầu.
“Vì tôi thấy rất lạ. Tổng quản lý và trưởng phòng Takura coi trọng dịch vụ với khách hơn bất cứ điều gì. Vậy mà hai anh lại đồng ý cho mấy viên cảnh sát đó, không những chỉ mặc đồ nhân viên khách sạn mà còn tiếp xúc trực tiếp với khách hàng. Nghĩ thế nào tôi cũng thấy đây là hành động vô cùng liều lĩnh. Và nếu không phải họ đưa ra lời giải thích thuyết phục về khả năng gây án ở khách sạn của chúng ta, chắc chắn các anh sẽ không làm vậy.”
Fujiki thở dài nhìn Takura. Takura cau có, lấy tay vỗ vỗ phía sau đầu. Nhìn bộ dạng đó, Naomi chắc mẩm mình đã đúng.
Fujiki rụt đầu.
“Đúng như lời cô nói. Chúng tôi đã được phía cảnh sát giải thích rõ lý do tại sao họ cho rằng hung thủ sẽ gây án tại khách sạn của chúng ta.”
“Chắc họ đã yêu cầu các anh giữ bí mật?”
Fujiki khép mi, sau một thoáng trầm tư mới gật đầu rồi mở mắt.
“Đúng là chúng tôi không thể cho cô biết. Nhưng một phần cũng là vì nghĩ cho cô thôi.”
“Vì tôi? Ý anh là sao ạ?”
“Tôi không thể nói rõ được. Nhưng tên hung thủ giết người hàng loạt có để lại một tin nhắn kỳ lạ ở hiện trường gây án. Ban đầu phía cảnh sát cũng không hiểu nhưng rồi họ đã tìm ra ý nghĩa ẩn sau tin nhắn đó. Nhờ vậy mà họ phán đoán được vụ án tiếp theo sẽ xảy ra ở khách sạn của chúng ta. Đây là tin tức tối mật, ngay cả giới truyền thông cũng không hề hay biết. Nếu chuyện này lộ ra bên ngoài, tên hung thủ đánh hơi được, hắn sẽ thay đổi kế hoạch. Đồng nghĩa với việc cảnh sát sẽ vuột mất cơ hội tóm được hắn. Vì tin nhắn đó là manh mối duy nhất phía cảnh sát có trong tay.”
“Tức là cảnh sát phong tỏa nguồn tin để dụ tên sát nhân?”
“Đúng vậy. Thế nên chúng ta buộc phải suy xét thật cẩn trọng. Mà không, đúng hơn là dù chúng ta không muốn nhưng phải tính đến trường hợp án mạng xảy ra tại khách sạn. Khi đó không chỉ là sự trách móc người nhà nạn nhân trách móc mà tất cả búa rìu dư luận sẽ chĩa về phía chúng ta. Họ sẽ lên án chúng ta tại sao đã biết vậy mà không chịu công khai? Quả thật lần đầu tiên trao đổi với cảnh sát tôi đã nghĩ tới việc công khai chuyện này. Dĩ nhiên tôi cũng đã lường trước việc lượng khách sẽ giảm nhiều so với hiện nay. Thế nhưng, như tôi nói ban nãy, nếu chúng ta làm vậy, cảnh sát sẽ không thể bắt được hung thủ. Hơn nữa có thể hắn sẽ ra tay ở một nơi khác. Nếu vậy thành ra chúng ta chỉ biết nghĩ cho khách của mình thôi à? Tôi cũng băn khoăn lắm chứ.”
Lời tổng quản lý Fujiki nói làm tim Naomi nặng trĩu. Cô nhận ra người đàn ông này không hề vì lợi ích cá nhân mà sống rất có trách nhiệm với xã hội.
“Và cuối cùng anh quyết định sẽ hợp tác với cảnh sát?”
“Đúng thế. Tôi quyết định tin lời cảnh sát rằng họ sẽ đảm bảo an toàn cho khách của chúng ta. Dù vậy vẫn phải tính đến trường hợp xấu nhất. Nếu án mạng vẫn xảy ra, chúng ta phải làm gì? Chắc chắn dư luận và truyền thông sẽ truy hỏi liệu chúng ta có nắm được tin tức gì không. Trong trường hợp đó, nếu chứng minh được rằng chỉ một số ít người biết rõ sự việc, khách sạn sẽ chịu tổn hại ở mức thấp nhất. Sau đó chỉ cần những người này đứng ra chịu trách nhiệm là mọi việc sẽ êm xuôi.”
Naomi ngạc nhiên nhìn Fujiki rồi lại quay qua phía Takura. Nhìn mặt hai người rất bình thản nhưng ánh mắt lại vô cùng cương quyết.
“Thế nên hai anh mới không muốn để nhân viên chúng tôi biết chuyện? Anh nói vì tôi là ý đó sao?”
“Cảm ơn vì cô đã hiểu cho chúng tôi,” Fujiki nói giọng nhỏ nhẹ.
“Tôi rõ cả rồi ạ. Tôi không còn thắc mắc gì nữa. Thành thật xin lỗi vì đã không nhận ra suy nghĩ sâu xa của hai anh,” Naomi cúi đầu.
“Cô không cần làm vậy. Chắc mai cũng sẽ vất vả lắm đó, cô về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức nhé.”
“Vâng ạ, vậy tôi xin phép,” đoạn cô mở cửa phòng.
Ra khỏi phòng tổng quản lý, vừa bước trên hành lang tịch mịch, Naomi vừa nhớ lại chuyện của nhiều năm trước. Đó là hồi cô lên Tokyo thi đại học và đã ở tại khách sạn này.
Trước đó cô chưa từng ở khách sạn cao cấp như thế này lần nào. Cô muốn có một kỷ niệm thật đẹp nên mới chọn Cortesia Tokyo. Lần đầu tiên đến đây, cô đã bị choáng ngợp bởi sự sang trọng, hào nhoáng của nơi này. Nó làm cô cảm nhận rõ rệt rằng nơi đây chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu chứ không phải mấy đứa nít ranh như cô.
Và điều làm tim cô rung động không gì khác chính là hình ảnh những nhân viên năng nổ, tháo vát. Hình ảnh họ nhanh nhẹn xử lý mọi tình huống không hề bối rối khiến Naomi nghĩ họ mới chuyên nghiệp làm sao. Và để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Naomi có lẽ là nhân viên lễ tân khi người này tiếp khách nước ngoài. Mặc dù đã có vấn đề gì đó nhưng nhân viên lễ tân ấy không hề bối rối, anh tiếp tục giải thích cho vị khách bằng thứ tiếng Anh lưu loát. Vị khách mới đó mặt còn khó đăm đăm mà đã nở nụ cười lúc nào không hay. Sau đấy vị khách cảm ơn nhân viên lễ tân rồi ra về. Thế nhưng nhân viên ấy không hề tỏ vẻ đã trút được gánh nặng, tiếp tục bình thản phục vụ những vị khách sau. Đó là sự bình thản được bảo đảm bằng chính sự tự tin.
Hồi đó do kỳ thi kéo dài tận hai ngày nên Naomi phải nghỉ tại khách sạn này hai đêm. Hôm đầu tiên, sau khi đến địa điểm thi cô phát hiện mình đã quên tấm bùa may mắn mà mẹ đưa cho ở khách sạn. Naomi nghĩ thôi đành vậy, cũng chẳng phải vật gì quan trọng, cô cũng không định nhờ cậy gì ở thần linh.
Thế mà ngay trước giờ thi, một cán bộ trong trường lại gần và đưa cho cô một phong bì. Cô ấy nói rằng nhân viên khách sạn nhờ chuyển. Bên trong phong bì là tấm bùa may mắn cùng một mẩu giấy với dòng chữ: “Tôi nghĩ nó là vật quan trọng nên đã tự ý mang đến cho quý khách. Chúc quý khách làm bài thi thật tốt.”
Naomi vừa cảm kích vừa thấy kỳ lạ. Cô đâu có nói với phía khách sạn mình thị trường nào, và họ cũng đâu thể hỏi các trường đại học được.
Naomi về khách sạn sau khi thi xong, nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi cô: “Quý khách đã về rồi ạ. Quý khách nhận được đồ để quên rồi chứ ạ?”
Naomi bối rối trả lời, “Vâng ạ.” Nhân viên lễ tân với hàm răng trắng tinh đáp lại, “Vậy thì may quá ạ.”
Naomi về phòng thì thấy phòng ốc đã được dọn dẹp tinh tươm, ga giường phẳng phiu, nhà tắm khô ráo không còn vương một giọt nước, khăn tắm cũng đã được thay mới. Quan trọng là, Naomi nhận ra nhân viên dọn phòng đã cố gắng không động đến quần áo và sách của cô.
Ngay sau đó mẹ Naomi gọi điện đến. Chưa kịp hỏi chuyện thi cử mẹ cô đã cuống cuồng, “Con có nhận được bùa may mắn không đấy?”
“Sao mẹ lại biết chuyện đó?” Naomi hỏi.
“Thì bên phía khách sạn gọi điện đến kêu con bỏ quên bùa, hỏi mẹ chỗ con thi mà. Mẹ bảo không cần mang đến tận nơi đâu vì đằng nào con cũng không tin mấy chuyện bùa chú. Nhưng người của khách sạn bảo sợ con quên bùa rồi coi đây là việc xui xẻo, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý thi. Nghe nói vậy, thấy cũng phải nên mẹ mới cho họ địa điểm thi và số báo danh của con. Con đã cảm ơn người ta chưa đấy?”
"Aa,” cô hét toáng lên trong khi vẫn cầm điện thoại trên tay. “Con quên khuấy mất.”
“Bảo sao hay bị nói lớn tướng rồi mà như trẻ con. Nhớ mà cảm ơn người ta đi nhé. Mà làm bài thế nào?”
Sau khi đáp bài thi cũng không đến nỗi nào để mẹ yên tâm, Naomi rời khỏi phòng. Cô muốn nói lời cảm ơn, thế nhưng đi thang máy xuống đến tầng 1, chân cô khựng lại vì không biết phải cảm ơn ai.
Có lẽ nhân viên dọn phòng đã phát hiện ra tấm bùa. Nhưng cô đoán một người khác đã gọi điện thoại đến nhà cô. Và chắc chắn người mang bùa đến địa điểm thi lại là một người khác nữa.
Naomi đang ngẩn ngơ đứng đó thì một người đàn ông trong bộ đồng phục màu đen mỉm cười tiến lại gần. “Có chuyện gì vậy, thưa quý khách?”
Naomi ấp úng trình bày đầu đuôi câu chuyện. Người đàn ông gật đầu ra chiều đã hiểu vấn đề.
“Ra quý khách là cô Yamagishi đấy ạ. May mà bùa đã kịp đến tay quý khách.”
“Vâng, nên cháu muốn cảm ơn mà lại không biết phải nói với ai...”
Vậy mà người đàn ông lại khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.
“Chúng tôi nhận tấm lòng của quý khách như vậy là đủ rồi. Tất cả nhân viên chúng tôi chỉ cố gắng để mang tới dịch vụ tốt nhất cho quý khách. Nói cách khác chúng tôi là một đội. Vậy nên sự hài lòng của quý khách không phải là thành quả của riêng một ai. Ngược lại, chẳng may có một nhân viên vô ý nào đó làm phiền đến khách thì trách nhiệm không phải của riêng người đó mà là của cả khách sạn chúng tôi.”
Người đàn ông lịch sự nói với cô gái tuổi còn chưa sang đầu hai, những lời của ông tràn đầy sự tự tin, niềm kiêu hãnh và hơn cả là tinh thần trách nhiệm đối với công việc, với nơi ông làm. Ông nói với giọng điệu ôn hòa nhưng lại khiến Naomi cảm thấy choáng ngợp.
Naomi gắng gượng đáp lại với giọng nhỏ nhẹ, “... Thế ạ?”
“Nếu quý khách thấy hài lòng,” người đàn ông vẫn đứng nguyên tư thế, thì lần sau nếu có dịp ghé Tokyo, xin mời quý khách tiếp tục dùng dịch vụ của khách sạn chúng tôi ạ,” sau đó cúi đầu. Rồi ông nói tiếp, “Tất nhiên nếu quý khách đến nhập học thì chúng tôi càng vui hơn.”
Naomi chẳng thể đáp lại lời nào bởi người ấy nói chuyện như đang làm phép, nó khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ. Hay đây chính là công việc của họ? Naomi trộm nghĩ, công việc này mới tuyệt làm sao.
Lời tiên đoán sau cùng của người đàn ông đó đã thành sự thật. Naomi đỗ đại học, và trước khi nhập học, cô lại đến ở tại khách sạn này. Lần đó Naomi đi khắp khách sạn để tìm gặp ông mà không được. Phải đến khi cô tốt nghiệp đại học rồi vào làm tại khách sạn này mới gặp lại ông.
Người đó chính là Fujiki, khi ấy đã lên làm tổng quản lý khách sạn. Sau này Naomi mới biết, lần đầu gặp, ông đang làm phó tổng quản lý.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy mà đã sang năm thứ mười cô làm việc dưới quyền của ông. Từ đó đến giờ cũng có chuyện này chuyện kia nhưng việc nguy hiểm như lần này thì đây là lần đầu tiên. Thế nhưng không hiểu sao cô thấy ông không được vững vàng cho lắm. Cô nhớ lại lời ông nói, “Chúng ta làm việc theo một đội nên nếu có chuyện gì thì là trách nhiệm của cả khách sạn.” Tóm lại ông đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ đứng mũi chịu sào. Khác hẳn với mấy người bên phòng kinh doanh, gặp việc khó thì y như rằng sẽ ném cho cấp dưới, ấy thế y nhưng khi có vấn đề phát sinh thì lại phủi tay tôi không biết” rồi chạy cho lẹ.
Dù thế nào cũng không thể để Fujiki có chuyện gì được, vì ông là người đã nối duyên cho cô làm ở một nơi tuyệt vời như này. Hơn nữa, phải có ông thì khách sạn mới tiếp tục giữ vững phong độ được.
Mình có thể làm gì đây? Mình phải làm gì nhỉ? Những câu hỏi đó vẫn tiếp tục lởn vởn trong đầu Naomi cả sau khi cô đã thay đồ ở tòa văn phòng xong và ra về.
Hôm sau, Naomi đến khách sạn lúc 8 giờ sáng. Dù 9 giờ mới giao ca nhưng cô thấy không yên tâm về Nitta.
Cô đến quầy lễ tân đã thấy khách đợi trả phòng xếp thành hàng. Nitta đang đứng phía sau mấy nhân viên lễ tân. Anh ta đứng phía trong cùng, chắc để tránh làm phiền đến người khác, nhưng hắn không biết rằng việc mình lườm nguýt khách như chó săn thế kia mới là phiền.
“Xin chào, cô đến sớm vậy?” Có người bắt chuyện từ phía sau. Là Kuga.
Naomi cất tiếng chào lại.
“Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nghe nói tối qua cô làm đến tận khuya mà.”
“Đúng là thế nhưng tôi không thể ngồi yên được.”
Kuga cười khổ, nhìn ra phía quầy lễ tân.
“Sao như tâm trạng của giáo viên phải canh cậu học trò nghịch ngợm ấy nhỉ. Tôi nghe mấy người làm ca đêm kể lại, cậu ta đi xem xét quanh khách sạn đến tận 3 giờ sáng. Sau đó chợp mắt được có một lúc, 6 giờ cậu ta đã dậy, và từ đó đến giờ cứ quan sát hết vị khách này tới vị khách khác thế kia, đúng là khỏe thật đấy.”
“Khỏe thì tốt nhưng mà thái độ thế kia thật phiền quá.”
Naomi rảo bước vào phía trong quầy lễ tân, tức thì bắt gặp ánh mắt Nitta.
“Anh ra đằng này với tôi một chút,” Naomi nói rồi dẫn Nitta đi về phía văn phòng.
“Có chuyện gì vậy? Tôi đang trong giờ làm việc.”
“Việc của anh Nitta là cải trang thành nhân viên khách sạn nhỉ? Vậy thì, anh làm em đừng đứng đó lườm nguýt khách nữa.”
Nitta khịt khịt mũi.
“Khổ quá, tôi phải tìm hung thủ nên mắt cứ thành ra thế đấy.”
Naomi lắc đầu.
“Câu này chắc hôm qua tôi cũng đã nói rồi. Mắt anh như vậy chỉ khiến người ta cảnh giác hơn thôi. Với lại khách trả phòng thì còn hung thủ gì nữa?”
“Cái đó chưa chắc. Vì vẫn có khả năng hắn sẽ gây án sau khi đã trả phòng. Quy kết trong điều tra là điều cấm kỵ. Thế nên tôi mới phải dậy sớm thế này.” Lời nói của anh ta tràn đầy tâm ý của một cảnh sát.
“... Vậy sao? Nhưng dù sao cũng mong anh để ý đến ánh mắt giùm tôi.”
“Thì tôi cũng đành cố vậy,” Nitta miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi thủ tục giao ca lúc 9 giờ kết thúc, quầy lễ tân tất bật làm thủ tục trả phòng cho khách. Naomi cũng đang đứng quầy. Mặc dù Nitta đang đứng phía sau nhưng cô chẳng có thời gian đâu mà để ý xem ánh mắt của anh ta thế nào.
Khi việc đã vãn vãn, Yamamoto lại gần cô, thì thầm, “Sắp đến giờ khách Furuhashi trả phòng đấy ạ.”
Naomi xem đồng hồ, đã quá 10 giờ sáng. Furuhashi là vị khách đang cùng một cô gái ở phòng twin trên tầng 10.
Naomi nhấc điện thoại gọi cho Hamashima, quản lý bộ phận dọn phòng.
“Vâng, Hamashima xin nghe ạ,” một giọng vui vẻ đáp lại.
“Tôi, Yamagishi đây. Chuyện khách ở phòng 1025 mà tôi nói với chị hôm qua thế nào rồi ạ?”
“À, chuyện đó tôi đã làm đúng theo chỉ thị. Khách có vẻ vẫn đang trong phòng ạ. Tôi đã thông báo với mọi người, khi nào khách trả phòng nhân viên chúng tôi sẽ vào đó ngay.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy phiền chị ạ.”
Naomi vừa đặt máy xuống thì Nitta hỏi, “Chuyện gì vậy, khách có vấn đề gì à?”
Naomi thở dài, “Làm ơn hãy dùng kính ngữ khi nhắc tới khách giúp tôi.”
Nitta xua tay trước mặt ra điều thật phiền phức.
“Tôi biết rồi ạ. Nhưng mà vị khách đó có vấn đề gì vậy?”
“Cũng không có gì đặc biệt.”
“Không thể nào. Tôi thấy có gì đó rất mờ ám. Có khi nào là khách sẽ quyt tiền?”
Naomi quay lại nhìn khuôn mặt đang tỏ rõ vẻ nghi ngờ của Nitta. Đúng là cảnh sát rất nhạy bén.
Cô cẩn thận kiểm tra không có khách gần đó rồi mới hạ giọng.
“Tháng trước vị khách đó cũng thuê phòng ở đây, và sau khi anh ta trả phòng, chúng tôi phát hiện một chiếc áo choàng tắm đã bị mất.”
“Áo choàng tắm? Tức là anh ta mang về luôn à? Lại có cả người tủn mủn thế cơ à?” Nitta mặt ngán ngẩm nói.
“Không phải chuyện đùa đâu. Một chiếc áo choàng tắm ở đây có giá gần hai vạn yên, không sẵn đầu ra mà để khách cứ mang về như vậy.”
“Ra là vậy. Thế cô định làm gì?”
“Anh cứ đứng đó xem kịch đi. Chúng tôi cũng có cách của chúng tôi đấy.”
“Vậy sao? Tôi đang mong chờ lắm đây.”
Nitta vừa dứt lời, chuông điện thoại nội bộ vang lên. Kawamoto nhận điện thoại, nói chuyện một hai câu rồi quay ra phía Naomi bảo: “Khách vừa ra khỏi phòng, giờ bên dọn phòng sẽ vào đó luôn.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu,” Naomi trả lời.
“Làm việc cũng đâu ra đấy quá nhỉ. Trong lúc cô làm thủ tục trả phòng cho khách thì họ sẽ kiểm tra xem có bị mất áo không à?” Nitta nói giọng cảm phục. “Cô biết khách sẽ trả phòng thời gian này từ bao giờ vậy?”
“Hôm khách nhận phòng. Tôi hỏi để nắm được thông tin thôi.”
"Ồ."
Chẳng mấy chốc vị khách tên Furuhashi đã xuất hiện ở sảnh thang máy. Đó là một người đàn ông to con tầm tuổi tứ tuần có xương quai hàm góc cạnh, mắt sắc sảo. Bên cạnh hắn ta là người phụ nữ trên dưới ba mươi, trang điểm lòe loẹt, miệng đang tóp tép kẹo cao su.
Sau khi người phụ nữ ngồi xuống ghế xô pha cách đó một đoạn, người đàn ông mới bước lại gần quầy lễ tân. Dưới chân người phụ nữ là chiếc túi xách thể thao.
“Quý khách trả phòng ạ?”
Hắn ta trả lời “Ừ,” rồi đặt thẻ chìa khóa xuống mặt quầy với bộ mặt khó đăm đăm. Cô bắt tay vào làm thủ tục trả phòng cho khách.
Nhưng mãi đến khi cô làm xong bảng kê chi tiết trên máy tính mà vẫn chưa thấy phía dọn phòng liên lạc lại. Naomi bắt đầu mất kiên nhẫn, cố ý kéo dài thời gian.
“Này, nhanh chân nhanh tay lên đi chứ, tôi đang vội,” quả nhiên hắn ta giục.
“Vâng ạ, của quý khách xong ngay đây ạ!”
Naomi đưa cho hắn ta bảng kê, người đàn ông rút tiền ra khỏi ví. Giờ cô mà trả tiền thừa thì coi như hắn sẽ thoát thân.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo, Kawamoto nhanh chóng bắt máy. Cậu ta vừa nói chuyện điện thoại vừa ghi chép gì đó rồi chuyển tờ giấy cho Naomi. Cô cẩn thận đưa mắt nhìn xuống.
Nội dung viết vội đại khái là: thiếu một chiếc áo choàng tắm.
Naomi khẽ gật đầu với Kawamoto. Nitta hiểu ra, giật ống nghe từ Kawamoto và bắt đầu nói gì đó. Kawamoto thất kinh.
Naomi vừa để ý Nitta xem anh ta định làm gì vừa đưa tờ hóa đơn và tiền thừa cho Furuhashi. Trong lúc hắn ta nhét chúng vào ví, Naomi lên tiếng.
“Thưa quý khách, chúng tôi vừa nhận được liên lạc từ bộ phận dọn phòng, có thể đồ của khách sạn đã bị lẫn vào hành lý của quý khách. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì làm mất thời gian của quý khách nhưng liệu chúng tôi có thể kiểm tra hành lý của quý khách và người đi cùng không ạ?”
“Đồ bị lẫn? Ý cô là sao? Làm gì có chuyện lẫn được? Hay ý các người là chúng tôi trộm đồ?”
“Không ạ, không ạ.” Naomi xua tay. “Một số đồ của khách sạn, khách có thể tự do mang đi nhưng một số khác thì không. Mà chúng tôi lại không đề rõ nên có nhiều khách bị nhầm lẫn ạ. Tôi biết là đang làm phiền quý khách nhưng mong quý khách có thể cho chúng tôi kiểm tra hành lý được không ạ?”
Furuhashi miệng méo xệch, chồm người lên.
“Thôi cô bỏ cái kiểu vòng vo đó đi. Tóm lại là các cô bị mất gì?”
Naomi thu cằm, không hề né tránh ánh mắt của hắn ta, trả lời, “Áo choàng tắm ạ.”
“Áo choàng tắm? Đồ đấy thì ai để vào trong túi?”
“Vậy chúng tôi có thể kiểm tra không ạ?”
“Cô không hiểu à? Tôi đang nói là tôi không bỏ nhầm vào túi. Thế mà mấy người vẫn khăng khăng đòi kiểm tra, không phải ám chỉ chúng tôi trộm đồ thì là gì?”
“Chúng tôi không hề có ý đó đâu ạ.”
“Thôi được rồi. Đợi đấy tôi mang đồ lại rồi tự tay cô đi mà kiểm tra,” Furuhashi quay gót tiến về phía cô gái đi cùng.
Đúng lúc đó, đột nhiên Nitta đi tới chỗ Naomi, rồi anh gọi, “Thưa quý khách, ngài Furuhashi.”
Furuhashi quay lại với bộ mặt nguy hiểm. “Gì nữa?”
“Không có gì ạ. Quý khách cứ về đi ạ.”
Naomi ngạc nhiên trước câu nói của Nitta, cô ngước lên nhìn anh ta.
“Hả?” Furuhashi há hốc miệng. “Ý cậu là sao?”
“Tôi tin quý khách ạ. Chúng tôi thành thật xin lỗi quý khách.”
“Tin tôi? Nhưng còn cô kia thì sao?” Furuhashi trong bộ dạng nom như quỷ dữ toan nói gì đó, nhưng ngay sau khi bắt gặp ánh mắt của Nitta, vẻ hùng hổ trên mặt hắn ta biến mất hẳn.
Naomi hốt hoảng nhìn Nitta. Mắt anh ta còn sắc hơn cả mọi khi, chẳng thèm màng đến vẻ nguy hiểm của đối phương.
Furuhashi chớp mắt, thở hắt ra đến mấy lần, “Thật là không sao à? Không phải các người đang nghi ngờ tôi sao?” Hắn ta lên giọng.
“Không có đâu ạ. Quý khách về cẩn thận ạ. Mong lần sau lại được đón tiếp quý khách,” Nitta lịch sự cúi chào.
Furuhashi hết nhìn Naomi lại nhìn Nitta, sau đó hắn ta rảo bước về phía cô gái. Đôi nam nữ đi về phía sảnh chính với bộ dạng lo lắng, khác hẳn ban nãy.
Naomi nhìn lên Nitta. “Anh định làm gì vậy? Tôi cần một lời giải thích.”
“Áo choàng tắm không nằm trong chiếc túi đó đâu.”
“Làm gì có chuyện...”
“Tôi đã hỏi kỹ nhân viên dọn phòng. Có hai cái áo choàng tắm, một cái không thấy đâu, còn một cái thì vẫn nguyên trong tủ, họ không hề động tới.”
“Thế nên mới nói cái áo choàng tắm đó đã bị lấy mất..."
Nitta cười nhạt rồi lắc đầu.
“Nếu là tôi, tôi sẽ dùng một cái khi tắm còn cái mới thì sẽ giấu vào trong túi. Mà tôi nghĩ ai cũng sẽ vậy thôi.”
“A,” Naomi khẽ kêu lên. Anh ta nói không hề sai.
Chuông điện thoại reo. Kawamoto nghe máy, trao đổi nhanh với đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại.
“Bên dọn phòng gọi. Đúng như lời anh Nitta nói, chiếc còn lại được giấu trong gầm giường.”
“Quả nhiên, đúng là chỉ có thể giấu ở đó thôi.” Nitta hài lòng nói.
“Gượm đã. Nói vậy tức là hắn ta cố ý giấu đi à?” Naomi hỏi.
“E là vậy. Cô nói đã bâng quơ hỏi hắn thời gian trả phòng nhưng có lẽ họ đã nhận ra ý đồ của cô. Thế nên hắn mới cố ý giấu một chiếc áo đi. Hắn đã lường trước việc sẽ bị kiểm tra túi lúc trả phòng. Chắc hẳn đã ủ mưu cho các cô kiểm tra túi, sau đó sẽ bù lu bù loa lên là bị làm mất thể diện, tổn hại danh dự gì đó rồi đòi tiền bồi thường. Có lẽ vụ trộm áo choàng tắm lần trước là để chuẩn bị cho vụ hôm nay. Có lẽ hắn đang định kiếm chác ở mấy khách sạn.”
Naomi đập tay vào trán.
“Nếu đúng vậy, chỉ thiếu chút nữa là hắn thành công rồi... Sao anh Nitta nhận ra vậy?”
“Về điểm phát giác việc xấu, tôi nghĩ mắt chúng tôi tinh hơn các cô nhiều. Nhưng không có nghĩa là mắt chúng tôi đáng sợ gì đâu nhé.”
Câu sau chắc chắn là nhắm đến Naomi, nhưng lúc này im lặng là vàng nên cô chỉ cúi đầu.
Đúng lúc đó, điện thoại của Nitta báo có cuộc gọi đến. Anh thấp giọng nói chuyện một hồi rồi quay sang bảo,“Tôi xin phép qua chỗ tòa văn phòng một lát,” sau đó rời khỏi quầy lễ tân.
Naomi đuổi theo gọi, “Anh Nitta.”
Nitta dừng lại, “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, làm ơn cho tôi năm phút thôi.”
“Nếu là chuyện quan sát khách, tôi sẽ cố gắng bỏ thói quen đó.”
“Không phải chuyện ấy. Tôi có chuyện muốn hỏi anh cho rõ, chuyện về vụ án.”
Mắt Nitta thoắt sáng hẳn lên, “Chuyện gì cơ?”
Naomi hít thở thật sâu rồi cất lời.
“Chuyện tin nhắn ở hiện trường. Hung thủ để lại tin nhắn thế nào vậy ạ?”
Nitta như nín thở.