Chương 5
“Cô lại đây đã,” Nitta nắm lấy cánh tay Naomi. Anh đảo mắt nhanh một lượt quanh đó rồi đi về phía thang cuốn dẫn lên tầng 2. Ở đó chắc sẽ tránh được ánh mắt của mọi người.
“Chờ chút, anh đừng kéo tôi như vậy.”
Thế nhưng Nitta bỏ ngoài tai lời cô, cứ thế vừa kéo tay cô vừa đi đến chỗ thang cuốn. Anh lại kiểm tra xung quanh rồi mới buông tay cô ra.
“Anh nói là tôi hiểu rồi, đừng có dùng bạo lực,” Yamagishi Naomi nhíu mày rồi lấy tay kia xoa vào chỗ vừa bị Nitta nắm chặt.
Nitta lườm cô từ phía trên.
“Sao cô biết chuyện tin nhắn, cô nghe từ ai?”
Naomi khẽ ho rồi nhướng mắt lên nhìn Nitta,“Tôi nghe từ cấp trên.”
Nitta đánh mặt sang ngang, tặc lưỡi.
“Vậy à. Người bình thường các cô đúng là chẳng kín mồm kín miệng gì cả. Chỉ việc giữ bí mật với nhau thôi mà cũng khó khăn quá nhỉ.”
“Anh nói vậy là thất lễ với tổng quản lý. Tại tôi cứ nằng nặc gạn hỏi nên họ mới chịu tiết lộ. Ngoài ra họ không nói gì thêm. Vì họ định ngộ nhỡ có chuyện gì sẽ đứng mũi chịu sào.” Yamagishi thường ngày nói năng luôn điềm đạm giờ đã nổi điên.
“Thế cô cứ tôn trọng tình cảm đó của họ đi. Tôi nghĩ họ đã có lòng với cấp dưới như thế, chắc cô sẽ không lãng phí thành ý đó đâu nhỉ?”
“Tôi rất cảm kích tâm ý của họ và sẽ không lãng phí. Thế nên tôi đã không hỏi gì thêm. Nhưng tôi không chấp nhận được thông tin nửa vời như vậy nên mới hỏi anh Nitta.”
“Xin lỗi cô nhưng cô chấp nhận được hay không không liên quan gì đến chúng tôi. Và cô cũng chẳng giúp được gì cho chúng tôi cả.” Nitta đưa mắt xuống đồng hồ đeo tay. “Xin phép cô, sếp tôi đang gọi.”
Rồi anh sải bước về phía cửa chuyên dụng. Thế nhưng Naomi vẫn đuổi theo, đứng chặn trước mặt Nitta.
“Đêm qua sau khi về nhà, tôi đã nghĩ mãi xem liệu mình có thể làm gì. Vì đâu phải cấp trên nói sẽ chịu trách nhiệm là tôi chỉ cần làm việc như một cái máy. Nhưng nghĩ cả đêm mà tôi vẫn chưa thông.”
Nitta thở dài.
“Cô không cần nghĩ quá lên như vậy đâu. Điều tra và ngăn ngừa tội ác là việc của cảnh sát chúng tôi. Còn cô chỉ cần hỗ trợ theo yêu cầu là được. Và như vậy cũng là giúp cấp trên của cô rồi.”
“Tôi lại không nghĩ vậy,” Naomi duỗi thẳng vai, tiếp tục. “Ban nãy chứng kiến anh Nitta nhìn ra mánh khóe của vị khách kia tôi nhận ra cảnh sát các anh đúng là khác với người thường chúng tôi. Các anh nhìn mọi người xung quanh rất khác và tôi thì không thể làm theo được.”
Được khen nên Nitta tươi tỉnh hẳn, gò má anh giãn ra.
“Cảm ơn cô, chuyện cũng chẳng to tát gì.”
“Đồng thời tôi cũng nhận ra rằng mình quá chủ quan. Tôi quá ngây thơ khi nghĩ rằng lần trước hắn trộm áo choàng tắm nên chắc lần này cũng sẽ làm vậy. Tôi cần phải suy xét cẩn trọng hơn nữa.”
Nhìn khuôn mặt chẳng mảy may cười cợt của Naomi, Nitta thầm nghĩ, “Cô gái này nghiêm túc thật đấy, mà không, phải nói là quá nghiêm túc mới đúng. Ai phải sống cùng chắc nghẹt thở mà chết mất thôi.”
“Cô đâu phải cảnh sát, không cần nghĩ tới mức đó. Cô mà cứ nghĩ vậy không phải sẽ nhìn chằm chằm khách, rồi mắt thành ra giống tôi à?”
Anh tính chọc mà chẳng ngờ mặt cô vẫn không hề biến sắc.
“Nghi ngờ và nhìn thấu tâm can khách đấu giống nhau. Thật ra nhân viên khách sạn chúng tôi cũng phải có kỹ năng đó. Anh có nghĩ cách làm của chúng ta bây giờ ổn không? Chúng ta sẽ ngăn ngừa được án mạng và bắt được hung thủ chứ?”
“Cô bất mãn gì với cách làm của chúng tôi à?”
“Tôi không muốn chen vào việc điều tra của các anh. Tôi được giao nhiệm vụ hỗ trợ anh, dù trước đây có phản kháng nhưng giờ tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình. Nhưng cứ tình trạng như hiện nay, tôi không nghĩ mình sẽ làm việc chu toàn được. Vẫn biết có thể án mạng sẽ xảy ra ở đây nhưng tôi lại lơ mơ không biết mình nên để ý hay chú ý đến việc gì. Nói trắng ra tôi còn thấy nghi ngờ không biết liệu chuyện đó có xảy ra thật không.”
Chẳng biết có phải do đang kích động hay không mà giọng cô lớn hơn hẳn. Nitta đảo mắt nhìn quanh rồi đưa ngón trỏ đặt gần miệng. Naomi dường như vừa bừng tỉnh, đoạn nói nhỏ, “Tôi xin lỗi.”
“Đúng là hung thủ đã chọn khách sạn này làm địa điểm gây án tiếp theo,” Nitta trả lời.
“Vậy làm ơn hãy nói cho tôi biết do đâu các anh nghĩ vậy?”
“Xin lỗi cô nhưng việc đó thì tôi không thể. Ngay bản thân việc chúng tôi nắm được thông tin đó cũng là bí mật điều tra.”
“Nhưng các anh không nói rõ, làm sao chúng tôi giúp chu toàn được?”
Nitta đưa tay lên trước mặt Naomi hàng ngăn cô nói tiếp.
“Cô không phải cảnh sát, không cần nghĩ tới mức đó. Với lại như bây giờ là cô đang hỗ trợ tôi rất tốt rồi. Có khi cô cứ để mặc tôi lại còn tốt hơn ấy.”
Nhận ra anh đang châm chọc, Naomi đưa mắt lườm lườm, vẻ nguy hiểm. Nhưng mắt cô đang mở lớn hơn thường ngày nên Nitta bỗng cảm thấy cô thật xinh đẹp. Chính anh còn thấy ngạc nhiên vì ý nghĩ này.
“Vậy là anh không thể cho tôi biết sao?” Naomi gạn hỏi thêm.
“Không được. Nói ra chuyện đó thì tôi chẳng còn tư cách làm cảnh sát nữa.”
Bỏ lại Naomi đang ngán ngẩm cúi gằm mặt, Nitta bước về phía cánh cửa chuyên dụng. Vừa rảo bước Nitta vừa ca cẩm trong bụng, “Làm người chuyên nghiệp cũng khổ quá nhỉ. Hễ động vào cảnh sát là phải đề cao tinh thần, lại còn hứng thú với cả việc điều tra rồi muốn học nghề của người ta luôn nữa. Không ngờ cô ta cũng chẳng ngoại lệ.”
“Có điều biểu hiện của cô ta cũng không quá tệ,” Nitta mường tượng lại vẻ mặt lúc cuối của Naomi.
Phòng họp bên tòa văn phòng vẫn ngập ngụa trong khói thuốc như mọi khi. Mặc dù ngoại trừ mấy nhà hàng, hầu hết mọi khu vực trong khách sạn đều cấm hút thuốc song do cứ mỗi lần thay ca mấy viên cảnh sát theo dõi đều hút vô tội vạ nên mới thành ra như vậy. Ngay lúc này đây, ba gã đàn ông cũng đang quây quanh chiếc gạt tàn.
Inagaki và Motomiya đang đứng nói chuyện. Trên tấm bảng trắng đặt bên cạnh có dán mấy bức ảnh. Anh đồ rằng đó không phải ảnh nghi can vì rất ít thông tin được viết lên đó. Nhưng chỉ cần nắm thêm được vài yếu tố, những thông tin liên quan đến người đó sẽ lại chất đống.
Nitta tiến lại phía hai người, vì đích danh Inagaki đã cho gọi anh.
“Cậu vất vả rồi. Có gì thay đổi không?” Inagaki hỏi.
“Không có gì đặc biệt ạ. Khung giờ này chủ yếu là làm thủ tục cho khách trả phòng, khách mới thì chưa tới.”
Nitta cho rằng không cần thiết phải báo cáo vụ áo choàng tắm kia. Anh cũng quyết định giữ im lặng chuyện Yamagishi Naomi hỏi về tin nhắn đó.
“Vậy à. Hôm nay có lễ cưới và tiệc nên chắc sẽ đông người ra vào. Tôi đã cử thêm người theo dõi nhưng cậu cũng để ý thêm nhé.”
“Rõ. Ngoài ra còn chuyện gì không ạ?”
“Có,” Inagaki gật đầu. “Có thông báo về tình tiết quan trọng trong vụ Senjushinbashi,” ông gõ ngón tay lên tấm bảng trắng.
Nạn nhân vụ đó là một phụ nữ nội trợ tên Noguchi Fumiko. Những mối quan hệ xung quanh nạn nhân rất bình thường, không hề thấy có dấu hiệu thù hận hay tranh giành lợi ích.
“Cái xưởng nhỏ anh chồng đang kinh doanh hình như làm ăn không được xuôi chèo mát mái cho lắm.”
“Sắp phá sản hay sao ạ?”
“Còn hơn cả vậy,” Motomiya ở bên cạnh xen vào. “Phải nói là đã phá sản rồi. Từ nửa năm trước anh ta đã không thể chi trả lương cho nhân viên. Ngân hàng cũng từ chối cho vay tiền. Anh ta là nhà cung cấp của một hãng linh kiện ô tô mà không hiểu sao tình hình lại bi đát vậy. Không biết bao giờ mới có việc mà làm. Cậu nghĩ trường hợp này những doanh nghiệp vừa và nhỏ họ sẽ làm gì trước tiên?”
Nitta khoanh tay lại.
“Nếu ngân hàng cũng từ chối vậy chắc chỉ có cách đi vay nặng lãi.”
“Hừm,” Motomiya cười nhạt. “Vay nặng lãi thì cũng là mua bán. Ai người ta cho kẻ cháy túi vay bao giờ. Gì chứ con nợ tự sát người ta còn lỗ hơn.”
Nghe thấy từ tự sát, Nitta nghĩ ngay đến chuyện đó.
“Ý anh là bảo hiểm sinh mạng?”
Motomiya búng tay đánh tách. “Chính xác.”
Nitta ngạc nhiên nhìn Inagaki. “Bảo hiểm cho người bị hại à?”
“Hình như là có đấy, mà không phải một thôi đâu.” Inagaki tiếp tục. “Anh ta tham gia vào hai gói bảo hiểm sinh mạng năm mươi và một trăm triệu yên. Gói năm mươi triệu anh ta tham gia cách đây mười năm rồi. Gói này sẽ được hưởng trợ cấp khi cần được chăm sóc hoặc nhập viện nên cũng không có gì lạ. Vấn đề là ở gói một trăm triệu. Gói này anh ta chỉ mới tham gia gần đây. Mặc dù đây là gói không hoàn tiền, tiền bảo hiểm có thể sẽ rẻ hơn nhưng cũng phải gần hai vạn yên một tháng. Có người chủ nào trong khi tiền lương cho nhân viên còn không trả được lại đi làm những việc thế không?”
“Vậy là người chồng sát hại vợ để nhận tiền bảo hiểm à?” Mắt Nitta nhìn về phía tấm bảng trắng. Dĩ nhiên trên đó có dán ảnh của chồng nạn nhân, Noguchi Yasuhiko.
“Anh ta có năm nhân viên. Cũng có khả năng anh ta sai khiến một trong số đó làm nhưng người đang nghi nhất có lẽ vẫn là Noguchi.”
“Anh ta có bằng chứng ngoại phạm hôm xảy ra án mạng không?”
“Án mạng có thể đã xảy ra trong khoảng thời gian từ 6 đến 9 giờ tối ngày 10 tháng Mười.” Motomiya vừa nhìn ghi chép vừa nói. “Theo lời khai của Yasuhiko, sau khi người vợ nói sẽ về nhà bố mẹ đẻ và ra khỏi nhà, anh ta đã cùng bạn uống rượu đến tận đêm khuya. Nhưng mãi đến tận 8 giờ tối anh ta mới gặp bạn nên vẫn đủ thời gian gây án. Hiện trường vụ án lại gần ngay nhà nạn nhân.”
Nitta gầm gừ, “Đúng là đáng nghi thật, quá đáng nghi.”
“Vấn đề ở đó,” Inagaki chêm vào. “Anh ta có động cơ gây án, lại không có bằng chứng ngoại phạm. Nhưng nếu người chồng là hung thủ thì vụ này quá đơn giản. Hơn nữa, như vậy sẽ không thể giải thích được tin nhắn kia. Tức là vụ này sẽ không liên quan gì đến những vụ khác.”
Nitta nhìn chằm chằm vào tấm bảng. Thủ phạm chẳng lưu lại dấu vết gì, vật chứng cũng không. Mặc dù người chồng có động cơ gây án nhưng cũng không thể kết tội anh ta được. Hơn nữa, đúng như Inagaki vừa nói, nếu vậy thì mối liên hệ với các vụ án khác sẽ mất và việc điều tra lại càng rơi vào ngõ cụt. Cộng thêm phương châm của chuyên án lần này là không tiết lộ với người nhà nạn nhân về tin nhắn kia.
“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo?” Nitta hỏi.
Motomiya với chiếc phong bì ở trên bàn, lôi từ bên trong ra một tấm ảnh. “Cậu nhìn kỹ xem.”
Trên bức ảnh là mấy chục người trung và cao tuổi, chủ yếu cánh đàn ông.
“Người đứng hàng thứ hai tính từ đằng trước, thứ ba từ trái sang chính là Noguchi Yasuhiko,” Motomiya chỉ vào tấm ảnh của hắn trên bảng và nói.
Nitta nhìn hai tấm ảnh, đúng là cùng một người. “Tấm ảnh tập thể này là sao?”
“Ảnh này được chụp ở một bữa tiệc do hãng linh kiện ô tô chủ trì cách đây năm năm. Cậu nhìn phía sau xem, không thấy quen à?”
Nghe Motomiya nói vậy, Nitta nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Anh nhận ra những hoa văn rất đặc trưng được khắc trên chiếc cột ở phía sau đoàn người.
“Ảnh chụp ở khách sạn này à?” Nitta thì thầm.
“Đúng vậy. Hình như là chụp ở sảnh.”
“Mọi người tìm tòi cũng ghê quá nhỉ, ra được cả tấm ảnh này sao?”
“Một điều tra viên phía ta tình cờ tìm thấy ở chỗ đối tác của Noguchi.”
“Ra là vậy.”
“Cậu điều tra giúp tôi xem thời gian diễn ra bữa tiệc này có chuyện gì xảy ra không.” Inagaki đề nghị. “Ngoài bữa tiệc đó, Noguchi dường như không có liên quan gì tới khách sạn này. Ngược lại nếu liên quan, chắc chắn phải có chuyện gì đó. Tôi đã cử một người khác dò hỏi ở bộ phận tổ chức tiệc, còn bộ phận buồng phòng, phiền cậu vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Để tôi thử hỏi mấy người ở quầy lễ tân xem sao.”
“Cố gắng đừng để lộ thông tin của ta.”
“Tôi biết mà,” Nitta cầm tấm ảnh.
Nitta quay lại quầy lễ tân, nhanh chóng tóm ngay lấy Naomi rồi hai người đi ra phòng làm việc ở phía sau. Anh đưa cho cô xem tấm ảnh tập thể có hình Yasuhiko lấy từ chỗ Motomiya.
“Nghe nói là bữa tiệc một hãng linh kiện ô tô nào đó tổ chức cách đây năm năm.”
Yamagishi chăm chú nhìn bức ảnh rồi gật đầu.
“Đúng là được tổ chức ở khách sạn của chúng tôi. Cho đến ba năm trước bữa tiệc thường niên này đều được tổ chức vào mùa thu. Nhưng giờ không còn nữa, nghe nói tình hình kinh tế của họ không được tốt cho lắm.”
“Năm năm trước có chuyện gì xảy ra không, chuyện gì cũng được?”
Naomi chau mày,nghiêng đầu trước câu hỏi của Nitta.
“Thời gian đó tôi đã ở bộ phận phòng rồi nên cũng không rõ chuyện của bên tổ chức tiệc. Nhưng nếu là chuyện từ tận năm năm trước thì... Vì tiệc kiểu này hầu như ngày nào chúng tôi cũng có.”
“Vậy à?”
Nitta cất bức ảnh vào túi áo khoác. Anh đã đoán được trước câu trả lời nên không lấy gì làm thất vọng lắm.
“Có chuyện gì với bữa tiệc đó à?” Mắt Naomi như đang thăm dò.
“Không, không có chuyện gì. Chắc cũng chẳng liên quan gì tới vụ án đâu.”
Anh thật lòng nghĩ vậy. Như Naomi nói, khách sạn này thường xuyên tổ chức rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ. Cho dù chồng nạn nhân đã từng tham dự tiệc ở đây năm năm trước thì cũng không có gì bất thường.
Nhưng có vẻ Naomi không coi đó là những lời thật lòng.
“Anh chẳng tiết lộ cho chúng tôi gì cả, chỉ toàn hỏi thôi nhỉ.” Giọng cô nghe ôn hòa nhưng đầy gai góc.
Nitta cười khổ.
“Cảnh sát chúng tôi điều tra rất nhiều chuyện tầm phào, và chỉ một số ít trong đó là liên quan đến vụ án. Thế nhưng nếu không điều tra thì sẽ không tìm ra được sự thật. Chúng tôi không thể tiết lộ mục đích điều tra một phần vì bí mật nghề nghiệp nhưng thứ nữa là bởi cũng chẳng có thời gian đâu mà ngồi giải thích từng chuyện một.”
Naomi hít một hơi như toàn phản biện gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài, đưa mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
“Mấy khách nhận phòng sớm chắc cũng sắp đến. Chúng ta quay lại quầy thôi nhỉ?”
“Vâng, đi thôi.”
Ở quầy, như thường lệ, Nitta vẫn đứng sau Naomi và quan sát họ lần lượt làm thủ tục cho khách. Chưa đến giờ nhận phòng theo quy định nên lễ tân không quá bận rộn. Cứ thấy ai rảnh tay là Nitta lại bắt chuyện và đưa họ xem ảnh của Noguchi Yasuhiko. Nhưng chẳng ai trong số đó nói đã từng gặp người trong ảnh cả.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên đến làm thủ tục nhận phòng khiến Nitta có chút ngạc nhiên. Người này dáng ục ịch, toàn thân lèn chặt trong bộ vest đã lỗi thời. Có vẻ anh ta nhận ra Nitta trước, khi ánh mắt họ chạm nhau, anh ta khẽ mở miệng chào hỏi. Biểu hiện chẳng khác nào mấy đứa trẻ cười thẹn thùng khi bị phát giác trò nghịch ngợm.
“Vậy là ngài Yamamoto sẽ nghỉ một đêm tại khách sạn của chúng tôi, phòng single, đúng không ạ?”
Nghe Naomi hỏi vậy, người đàn ông trung niên trả lời vẻ bối rối, “À, vâng, đúng rồi ạ.”
Làm thủ tục xong đâu đấy, nhân viên hành lý hướng dẫn khách đi về phía thang máy. Dọc đường người khách nọ còn ngoái lại nhìn Nitta thêm một lần.
“Cô vừa bảo vị khách ban nãy ở phòng 1050 nhỉ?” Nitta khẽ hỏi Naomi.
“Vâng, có chuyện gì sao?”
Nhưng Nitta không đáp lại, cứ thế rời khỏi quầy lễ tân. Anh rảo bước đến trước thang máy, ấn nút đi lên. Thang máy mãi không xuống. Nitta cứ đá đi đá lại mũi chân xuống mặt sàn.
“Anh Nitta.”
Có tiếng gọi từ đằng sau. Nitta chán nản ra mặt, không cần nhìn anh cũng biết đó là Naomi.
“Có chuyện gì vậy? Vị khách đó có vấn đề gì sao?”
Nitta lắc đầu.
“Anh ta là cảnh sát, không phải khách.”
“Cảnh sát?” Naomi nhíu mày.
“Có điều anh ta ở phòng cảnh sát địa phương. Không biết bên đó có ý đồ gì mà anh ta lại đến đây...”
Cửa thang máy mở. Nitta nói “tôi xin phép” rồi bước vào trong.
Lên đến tầng 10, Nitta sải bước tới phòng 1050 nằm giữa hành lang, đưa nắm tay gõ cửa. “Vâng.” giọng đáp chậm rãi vọng ra từ bên trong.
Cánh cửa mở ra, gương mặt tươi cười tròn trĩnh của người đàn ông trung niên xuất hiện.
“Cuối cùng cậu cũng tới. Tôi đang định bụng nếu cậu không lên, tôi sẽ gọi điện.”
“Có chuyện gì thế? Tôi không biết chuyện điều tra viên sẽ cải trang thành khách trọ đấy.” Nitta bước vào phòng, ngó một vòng rồi hỏi vậy. Túi xách và áo khoác của người đàn ông đang đặt trên chiếc giường đơn.
“Cậu không biết cũng phải. Tôi đang điều tra cá nhân thôi.”
“Cá nhân?”
“Không phải chúng ta cần kết hợp điều tra à? Vậy mà cứ ngồi không một chỗ thì khó chịu lắm. Tôi cũng muốn được một lần tận mắt xem xét hiện trường. Nhưng chỉ nhìn không thôi sẽ chẳng nắm được gì nên tôi mới quyết đặt phòng. Ôi đúng là xa hoa thật đấy. Từ sau đám cưới đến nay, giờ tôi mới lại được ở một khách sạn sang trọng như vậy. Hưng phấn thật. Trông cậu Nitta cũng hợp lắm. Thật không hổ,” người đàn ông mặt bầu bĩnh càng híp đôi mắt nhỏ lại.
Người đàn ông này tên Nose, thuộc Phòng Cảnh sát Shinagawa. Khi vụ án đầu tiên xảy ra, ban chuyên án điều tra đặc biệt được thành lập, Nitta và người này đã được chỉ thị hợp tác cùng nhau.
Ban đầu Nitta nghĩ trông anh ta chẳng khác nào một ông chú chậm chạp. Giọng nói anh ta có lẫn chút âm điệu làm người nghe nghĩ ngay đến mấy vùng phía Bắc Kanto. Tác phong người này có phần ì ạch, nhiều khi làm đối phương phát cáu. Nitta không thoải mái lắm với việc phải nằm vùng ở khách sạn nhưng cũng đã lấy làm vui mừng vì không phải ở gần anh ta nữa.
Nitta phẩy tay như thể khước từ mấy lời đãi bôi của Nose.
“Còn nhiều việc khác anh có thể làm mà, đâu cần phải lui tới chỗ này.”
“Đương nhiên xong việc tôi sẽ quay lại trụ sở chứ? Nose tiến lại chỗ túi xách, lôi ra một quyển sổ có vỏ bọc màu nâu như trong mấy bộ phim hình sự.
“Việc?”
“Tôi nắm được một vài thông tin khá thú vị xung quanh những mối quan hệ trai gái của nạn nhân và vẫn chưa báo cáo với cấp trên. Vì nghĩ nên báo với cậu Nitta trước đã.”
“Nạn nhân anh nói ở đây là?”
Nghe Nitta hỏi vậy, Nose chớp mắt liên hồi.
“Thì Okabe Tetsuharu, nạn nhân vụ đầu tiên đấy. Tôi là người của Phòng Cảnh sát Shinagawa mà.”
“À vâng.”
Việc ở khách sạn đã bù cả đầu nên Nitta cũng chẳng nhớ rõ từng vụ. Đúng là anh và Nose được cấp trên giao nhiệm vụ tìm hiểu các mối quan hệ xung quanh Okabe Tetsuharu, nạn nhân đầu tiên. Nhưng mới bắt tay vào làm thì Nitta lại nhận lệnh nằm vùng này.
“Tôi điều tra ra Okabe thường xuyên lui tới một quán rượu gần tòa nhà anh ta sống. Và nhân viên quán đó...”
“Khoan, đợi đã.” Thấy Nose nhìn cuốn sổ và bắt đầu nói, Nitta vội ngăn lại. “Anh không cần báo cáo với tôi đâu.”
Nose lại chớp đôi mắt bé xíu. “Sao vậy?”
“Sao...? Thì ngoài tôi anh còn những cộng sự khác nữa mà?”
“Ý cậu là ai?”
“Thì cộng sự mới của anh đấy. Chắc chắn sau tôi phải có người khác chứ.”
Nhưng Nose bối rối khẽ lắc đầu.
“Đâu có, cộng sự hiện tại của tôi vẫn là cậu Nitta mà. Tôi không nhận được lệnh hợp tác với ai khác cả.”
Nitta lại nhìn bộ mặt bầu bĩnh đó.
“Dù vậy, không cần nói anh cũng phải hiểu chúng ta không còn là một đội chứ?”
Nose chỉ mở lim dim mắt. “Cậu nhận được chỉ thị giải tán à?”
“Tôi không, nhưng mà...”
Nghe vậy, Nose cười ngoác đến tận mang tai.
“Nếu vậy chúng ta vẫn là một cặp thôi. Tóm lại cậu cứ nghe tôi nói đi. Theo như nhân viên quán rượu đó nhớ, Okabe đã có lần đến quán cùng một người phụ nữ. Khoảng mùa hè năm nay. Người đó nói trong họ rất thân thiết, anh ta còn tưởng đó là vợ Okabe. Vì lúc ra về, người phụ nữ đã thanh toán tiền từ ví của mình. Nhân viên quán nghĩ vậy cũng chẳng có gì là lạ.”
Nitta ngồi xuống giường. Xem ra viên cảnh sát địa phương này vẫn chưa muốn dừng lại.
“Tôi thấy lạ vì tới giờ vẫn chưa thấy tên cô gái đó xuất hiện. Nếu mối quan hệ thân thiết đến mức người ta tưởng vợ chồng, lẽ ra chúng ta phải thấy cái tên ở đâu đó rồi chứ.”
“Chắc tại người đó không muốn liên quan thôi.” Nitta đáp mà chẳng buồn nghĩ ngợi sâu xa.
“Tôi cũng nghĩ thế. Vậy nên người đó không phải một cô bạn gái thông thường. Không phải mối quan hệ đúng luân thường đạo lý, tóm lại tôi nghi người này đã ngoại tình với Okabe.”
“Phụ nữ đã có chồng à?” Nitta nhíu mày. “Có thể lắm.”
“Theo như tôi điều tra, anh ta có vẻ là một tay chơi. Anh ta tuyệt đối sẽ không dính dáng tới mấy cô muốn kết hôn. Nên cặp với phụ nữ có chồng là phù hợp nhất.” Nói đoạn Nose gật đầu như tự đồng ý với chính mình.
“Anh Nose tự điều tra tất cả những chuyện này à?”
“Tôi chỉ được mỗi việc đi vòng vòng dò hỏi thôi mà. Tôi tìm ra quán rượu đó một phần cũng là nhà thông thuộc địa bàn. Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.”
Từ lúc vào nằm vùng ở khách sạn này, Nitta chẳng buồn nghĩ xem mấy cảnh sát địa phương đang làm gì.
“Thế giờ ta đi thôi nhỉ?” Nose với lấy chiếc áo khoác.
“Đi đâu cơ?” Nitta hỏi.
“Quay lại phòng cảnh sát. Chúng ta phải dò hỏi và tìm cho ra chân tướng của người phụ nữ đó chứ.”
Nitta lắc đầu. “Làm việc đó cũng chẳng ích gì.”
Nose chu môi ngạc nhiên. “Không ích gì? Tại sao?”
“Ở vụ án đầu tiên, hung thủ đánh nạn nhân bằng vật tày rồi siết cổ bằng dây thừng. Thế nhưng ở hiện trường không hề tìm thấy những thứ đó. Tức là hắn đã tự tay chuẩn bị. Một phụ nữ định giết hại một người đàn ông mà lại chuẩn bị mấy đồ như thế thì không được hợp lý cho lắm. Đàn bà mà dùng hung khí, chắc chắn sẽ là dao.”
"Ồ," Nose kêu lên cảm thán. “Nghe cậu nói vậy mới thấy có khi đóng thế thật.”
“Thế nên anh tìm cô gái đó chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Vâng.” Nose rên rỉ gọn lỏn. “Nhưng thôi, tôi vẫn cứ tìm xem sao, dù gì đây cũng là công việc của tôi.”
Nitta thở dài, đanh đá nghĩ thầm, “Vậy cứ làm gì mà anh thích.”
“Thế phòng này giờ anh tính sao, không dùng nữa à?”
“Sao lại vậy, tôi không lãng phí thế đâu. Đêm tôi sẽ lén quay lại chứ. Chẳng mấy khi nên tôi cũng muốn ngủ trên cái giường êm ái này xem sao.” Nose với lấy thẻ khóa phòng đang đặt trên bàn. “Cậu Nitta cứ thong thả rồi đi nhé. Phòng này khóa tự động nên chỉ cần đóng lại là được, đúng không? Vậy gặp cậu sau nhé.”
“À này anh Nose,” Nitta gọi với lại.
Nose đang mở cửa phòng cứ thế quay lại. Nhìn gương mặt tròn trĩnh đó, Nitta cất tiếng hỏi, “Ai điều tra Teshima thế nhỉ?”
“Teshima... Teshima Masaki ấy à?”
“Vâng.” Nitta toan vặc lại “Còn ai vào đây nữa” nhưng may đã kịp nuốt vào trong. “Ai phụ trách điều tra thế a?”
“À, chuyện đó thì... Hay để tôi thử hỏi xem nhé?”
“Không cần đâu, anh đi đi.”
“Vâng.” Nose gật đầu rồi rời khỏi phòng. Nitta nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xanh xao hốc hác, môi nhợt nhạt, mắt vô hồn ấy.
Nitta để mắt đến Teshima Masaki khi anh đánh hơi thấy sự đáng ngờ trong lối sinh hoạt của Okabe Tetsuharu. Phòng khách của anh ta toàn những thứ không hề ăn khớp với lối sống của một nhân viên văn phòng bình thường. Một tivi tinh thể lỏng 60 inch. Trên kệ đặt nào cốc Baccarat, đồng hồ đeo tay Franck Muller, trong tủ treo cả chục chiếc áo sơ mi Armani.
Anh kiểm tra thì phát hiện Okabe chỉ mới mua tất cả đống đồ hàng hiệu này trong vòng một năm nay. Và đều thanh toán bằng tiền mặt, trong khi tài khoản ngân hàng không hề có nhiều tiền.
Vậy Okabe kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy? Từ đó Nitta tra ra anh ta làm ở phòng kế toán của công ty.
Nitta tiên đoán như thần. Anh nhờ phía công ty kiểm tra, quả nhiên, họ tìm ra trong vòng một năm qua có khoảng trên hai chục lần tiền được xuất ra không minh bạch. Tổng số tiền đó lên tới một trăm triệu yên. Họ kiểm tra hóa đơn thì đều là các chứng từ bị làm giả, hoặc tự đóng dấu của người quản lý vào. Tất cả đều được làm rất kín đáo và tinh vi nên nếu chỉ kiểm tra qua loa thông thường, không phải trình độ của người phụ trách thì sẽ chẳng nhận thấy sự đáng ngờ.
“Nếu nghĩ theo hướng Okabe đã biến thủ, mọi chuyện nghe có vẻ hợp lý.” Viên trưởng phòng kế toán nói vậy trong khi hai thái dương nhễ nhại mồ hôi.
Thế nhưng, ngoài Okabe chẳng lẽ không còn ai giỏi tính toán? Và nếu Okabe có đồng phạm thì cái chết của anh ta ở vụ án lần này đúng là quá thuận lợi cho kẻ đó, Nitta nghĩ.
Từ suy luận này, Nitta nghĩ ngay đến Teshima Masaki, người cùng bộ phận với Okabe Tetsuharu. Teshima là đàn anh hơn Okabe ba tuổi, ở vị trí của anh ta chắc chắn sẽ dễ dàng hành động hơn Okabe. Teshima hiện giờ ó vẻ đã tu chí nhưng nghe nói khoảng tầm hai năm trước anh ta là một tay nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Nitta nhanh chóng quyết định phải gặp Teshima. Anh ta sống trong khu dân cư ở quận Nerima. Đó là một tòa chung cư cũ, giấy dán tường đã ngả màu. Khác hẳn với phòng Okabe, Nitta không tìm thấy bất kỳ món đồ đắt tiền nào ở đó.
Tất nhiên Teshima biết về vụ án. Anh ta cũng nghe từ trưởng phòng chuyện có thể Okabe đã biến thủ công quỹ.
“Tất cả chuyện này thật khó tin. Chỉ riêng việc Okabe bị sát hại đã quá đột ngột,” Teshima lắc đầu với khuôn mặt vô cảm.
Nitta hỏi anh ta những câu như “Anh có thấy điểm gì đáng ngờ liên quan đến vụ án không?” hay “Anh thấy Okabe gần đây thế nào?” hòng tìm hiểu về mối quan hệ giữa hai người.
Thế nhưng những câu trả lời của Teshima hoàn toàn nhất quán. Hai người không hề giao lưu ngoài công sở, công việc cũng phân rõ ràng nên không nhận ra điểm nào đáng ngờ, và Teshima không biết chút gì về đời tư đối phương.
“Tôi không phải người thích tụ tập, Okabe cũng không giỏi giao tiếp. Hình như cậu ấy không có lấy một người bạn thân,” Teshima nói lầm bầm.
Nitta quyết định sẽ hỏi chứng cớ ngoại phạm của anh ta. “Đêm ngày 4 tháng Mười anh đã ở đâu?”
Teshima nói đêm đó anh ta ở nhà. Khi Nitta yêu cầu chứng minh, ban đầu Teshima thẳng thắn thừa nhận điều đó là không thể vì anh ta sống một mình. Nhưng một lát sau như sực nhớ ra gì đó, anh ta nói, “Hôm đó có người đã gọi điện cho tôi.” Hơn nữa không phải điện thoại cầm tay mà là điện thoại cố định.
“Người gọi đến là cô người yêu cũ của tôi. Cũng chẳng có chuyện gì to tát, nhưng được dịp nên chúng tôi đã nói chuyện khoảng năm phút.”
Anh ta nói lúc đó khoảng 8 giờ tối.
Điện thoại nhà anh ta là loại kiêm luôn máy fax.
“Hồi còn qua lại, sóng điện thoại khu này không được tốt lắm nên chúng tôi vẫn liên lạc qua máy bàn. Tôi đoán vì thế nên lần đó cô ấy mới gọi tới nhà.” Teshima nói vậy, và còn để lộ một nụ cười nhạt vẻ đắc thắng.
Tình cũ của Teshima là cô gái tên Honda Chizuru. Sau khi xác nhận, quả thật hôm ấy cô ta đã dùng điện thoại cầm tay gọi cho Teshima vào khoảng 8 giờ tối ngày 4 tháng 10. Cô ta còn nói lúc đó có cả bạn mình ở cùng, vậy nên Nitta quyết định sẽ hỏi chuyện luôn cô bạn ấy. “Không sai,” cô bạn kia quả quyết. Hơn nữa, nhật ký gọi đi cũng cho thấy họ không bịa đặt.
Từ nhà Teshima muốn đến được hiện trường ít nhất phải mất hơn một tiếng, dù là phương tiện nào chăng nữa. Nếu tin vào chứng cứ ngoại phạm đó thì khả năng gây án của anh ta bằng không.
Nhưng Nitta vẫn thấy không thuyết phục. Có hai điểm rất đáng ngờ. Đầu tiên là cuộc điện thoại thông báo có án. Nhân viên pháp y dựa vào đó để xác định khoảng thời gian gây án, nhưng đó cũng chính là cơ sở để giúp Teshima có chứng cứ ngoại phạm. Việc người gọi giấu tên cũng rất đáng ngờ. Phải chăng chính Teshima là người gọi điện?
Và một điểm nữa là khuôn mặt của Teshima lúc hai người chia tay.
Nitta có cảm giác như anh ta đang muốn nói với mình rằng, “Có giỏi thì cứ điều tra xem!” Nhưng cũng có thể đây chỉ là một sự hiểu lầm tai hại. Vụ án đầu tiên là vậy, nhưng vụ thứ hai, thứ ba thì không hề liên quan gì đến Teshima. Cũng không thể giải thích gì về dãy số đó.
Nitta vò đầu bứt tai, thấy mình như con sâu nhỏ bị lạc trong một ngõ cụt.