← Quay lại trang sách

Chương 6

Sau khi làm thủ tục nhận phòng cho người đàn ông trung tuổi có vẻ là nhân viên văn phòng xong, Naomi nhìn ra phía sảnh đối diện. Đúng lúc nhân viên gác cửa đang hướng dẫn một vị khách nữ vào trong. Người phụ nữ đó đeo kính râm, tay phải chống gậy. Trông điệu bộ cẩn trọng như vậy thì chắc là một người khiếm thi.

Naomi bất giác nhíu mày. Vì nhân viên hành lý gần đó nhất lại là cậu cảnh sát Sekine đang cải trang. Đúng như cô đoán, cậu ta đoạt lấy cái túi du lịch từ tay người phụ nữ rồi đẩy lưng bà đi. Chắc cậu ta không biết người mù mà bị đẩy đi như thế sẽ thấy lo lắng thế nào.

Nhìn ra tình hình, đội trưởng Sugishita hớt hải chạy tới. Anh gọi cậu chàng nhân viên hành lý giả rồi cầm lấy chiếc túi, tách Sekine ra khỏi người phụ nữ. Thế rồi anh đỡ lấy tay người phụ nữ vòng vào cánh tay mình và từ từ bước đi. Nhìn thấy nụ cười an tâm trên mỗi người phụ nữ, Naomi cũng như trút được gánh nặng.

Sugishita dẫn người phụ nữ đến quầy lễ tân. Vì người này đeo kính râm sẫm màu nên Naomi không thể nhìn rõ mặt bà, nhưng trong nước da, cô đoán bà tầm gần sáu mươi tuổi. Người bà thanh mảnh, dáng đi chuẩn mực nom rất hợp với bộ com lê màu ghi đen. Bà quàng một chiếc khăn trên cổ, túm tóc buộc đơn giản phía sau đã bạc gần một nửa.

“Đây là bà Katagiri, hình như bà có đặt phòng trước rồi,” Sugishita nói với nhân viên lễ tân trẻ Kawamoto.

“Bà Katagiri đúng không ạ? Xin bà chờ một lát ạ.”

Kawamoto chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng.

Đúng lúc đó người phụ nữ khiếm thị giơ tay trái lên và nói, “Tôi xin lỗi.” Giọng bà nghe khàn khàn nhưng vẫn êm tai.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Kawamoto hỏi.

Người phụ nữ trung tuổi sau khi từ tốn nhìn một lượt từ trái qua phải bèn chỉ tay trái đang đeo găng trắng về phía Naomi.

“Xin lỗi nhưng liệu có thể để cho cô ấy làm thủ tục giúp tôi được không?”

“Chuyện này...” Naomi lên tiếng. Người phụ nữ mỉm cười.

“Đúng là con gái rồi. Thế phiền cô vậy.”

Kawamoto bối rối ngừng động tác. Naomi cũng chưa hiểu chuyện gì.

“Xin lỗi cậu nhé, không phải tôi không thích cậu hay gì đâu.” Người phụ nữ ôn hòa xin lỗi Kawamoto. “Tại tôi vẫn luôn coi trọng tính tương thích và trực cảm của mình thôi. Có thể làm phiền mọi người nghe theo bà bác này không?”

Kawamoto chớp mắt rồi nhìn Naomi. Cô gật đầu rồi quay về phía người phụ nữ.

“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi xin phép được làm thủ tục cho quý khách ạ.”

“Xin lỗi mọi người nhé,” người phụ nữ chạm vào mép quầy rồi di chuyển đến trước mặt Naomi. “Cô tên là gì vậy?”

“Tôi là Yamagishi ạ.”

“Cô Yamagishi nhỉ, tôi sẽ nhớ cái tên này.”

“Phiếu thông tin quý khách định làm thế nào ạ, hay là tôi điền giúp quý khách luôn ạ?”

“Không sao đâu, nếu chỉ là tên và địa chỉ thì cứ chỉ cho tôi chỗ cần điền, tôi có thể tự viết được.”

“Vậy phiền quý khách điền vào mặt sau phiếu thông tin ạ.”

“Tôi hiểu rồi,” nói đoạn người phụ nữ tựa cán gậy vào cạnh quầy.

“Phiếu thông tin đây ạ,” Naomi nắm lấy tay phải người phụ nữ, đặt mặt trái tờ phiếu lên lòng bàn tay bà.

Người phụ nữ cầm lấy tờ phiếu bằng cả hai tay như muốn xác định khổ giấy. Naomi chờ đến khi bà đặt nó trước mặt rồi mới đặt cây bút bi vào tay phải người phụ nữ, “Bút đây ạ, bút không có nắp nên quý khách cần thận a.”

“Chỉ cần tên và địa chỉ thôi đúng không? Số điện thoại thì sao?”

“Quý khách viết luôn được thì tốt quá ạ.

Người phụ nữ gật đầu, tay trái xác định vị trí tờ giấy, còn tay phải bắt đầu viết. Lưng bà vẫn duỗi thẳng không hề gập xuống. Khuôn mặt với chiếc kính râm đang hướng về phía Naomi. Ấy vậy mà chữ chẳng hề lệch, tên rồi địa chỉ, số điện thoại được viết thành hàng ngang ngay ngắn. Bà là Katagiri Yoko, ở Kobe. Naomi có phần bất ngờ vì nghe giọng bà không hề thấy có âm điệu vùng Kansai.

“Đây, thế này được chưa cô?”

“Dạ, xin quý khách đợi cho một lát ạ.”

Naomi thao tác trên thiết bị đầu cuối. Bà Katagiri đã đặt phòng từ hôm trước. Bà yêu cầu một phòng single hút thuốc. Naomi tiếp tục bất ngờ. Vì hầu hết những người phụ nữ trạc tuổi này đều yêu cầu phòng không hút thuốc.

“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. Quý khách sẽ nghỉ lại khách sạn một đêm và dùng phòng single đúng không ạ?”

“Đúng rồi. Phiền cô.”

“Chúng tôi đã chuẩn bị phòng 1215 cho quý khách. Thẻ khóa phòng tôi xin giao trước cho nhân viên hành lý ạ.”

Naomi ra hiệu rồi đưa thẻ khóa phòng cho Sugishita. Sugishita lại vòng tay người phụ nữ vào cánh tay mình như ban nãy rồi từ từ bước đi. Mọi việc giao cho anh ấy chắc sẽ không có vấn đề gì. Sugishita sẽ hướng dẫn khách cách dùng thẻ khóa.

Naomi vừa thở phào một cái thì cảm giác như có người đứng sau. Quay lại quả nhiên Nitta đang đứng đó. Anh ta đang nhìn theo lưng bà Katagiri lúc này đã đi được một đoạn.

“Anh chuyện trò với bạn xong rồi đấy à?” Nhưng Nitta phớt lờ câu hỏi của Naomi, chăm chăm nhìn bà Katagiri.

“Người phụ nữ đó có vấn đề gì sao? Thỉnh thoảng vẫn có những người như vậy đến đây thuê phòng mà.”

Nghe đến đây Nitta mới quay qua nhìn Naomi. Ánh mắt anh đầy sự cảnh giác.

“Dĩ nhiên rồi. Đối tượng của cảnh sát chúng tôi nhiều khi cũng là người mắt kém.”

“Thế sao anh cứ phải nhìn người ta chăm chăm vậy?”

“Thấy lạ nên tôi quan sát chút thôi mà.”

“Cái gì lạ vậy ạ?”

“Găng tay nilon ấy.”

“Găng tay?”

“Cô có thấy người phụ nữ đó hai tay đều đeo găng không?”

“Tôi thấy. Nhưng có vấn đề gì với việc đó à?”

“Theo kinh nghiệm của tôi.” Nitta tiếp tục, “người mắt kém thường không sử dụng găng tay. Vì đối với họ xúc giác cũng như thính giác, đều rất quan trọng. Găng tay nilon không giúp họ cảm nhận được sự cầm nắm nên chỉ tổ gây phiền phức. Hơn nữa lúc nào họ cũng nghĩ đến việc mình sẽ sờ nhầm vào những thứ bị ướt. Mà găng tay nilon đã ướt thì khó khô lại lắm, và như thế sẽ rất khó chịu.”

Naomi chớp mắt liên hồi trước lời giải thích của viên cảnh sát. Nghe anh ta nói vậy mới thấy đúng thật.

“Nhưng,” cô tranh luận, “biết đâu bà ấy có nội tình gì đó. Nhỡ tay bà ấy có sẹo hoặc bớt nên muốn che đi thì sao?”

“Dĩ nhiên vẫn có khả năng đó. Chúng ta không thể chỉ vì vậy mà quy chụp bà ấy có vấn đề được. Tôi cũng chỉ thấy hơi lạ chút thôi. Nghi ngờ là việc của cảnh sát chúng tôi mà.”

“Thế vị khách đó có gì đáng nghi vậy anh Nitta?”

“À thật ra tôi cũng đâu biết gì về vị khách đó. Chỉ là bà ta làm mấy việc chẳng giống người mắt kém đâm tôi thấy lạ, đang nghĩ không biết thật giả thế nào.”

Naomi nhìn thẳng vào mặt Nitta, người vẫn đang đối đáp vòng vo.

“Ý anh là vị khách ấy đang giả mù à? Để làm gì cơ chứ?”

“Ai biết được,” Nitta ngoẹo cổ. “Cái đó thì tôi chịu, bởi vậy tôi nghĩ chúng ta cứ nên để ý tới bà ta thì hơn. Làm gì có ai đang yên đang lành lại đi giả mù chứ?”

“Tôi lại thấy anh đang nghĩ quá thôi.”

Môi Nitta hơi nhếch lên. “Còn hơn là nghĩ thiếu.”

Đúng lúc Naomi nổi đóa lườm nguýt Nitta thì chuông điện thoại ở bên cạnh reo. Kawamoto nhanh chóng bắt máy, nhưng nói được một hai câu, anh gọi Naomi.

“Anh Sugishita gọi ạ. Anh ấy bảo vị khách lúc nãy muốn gặp chị.”

“Để tôi nghe,” Naomi quay ra nhìn Nitta đang lộ rõ vẻ quan tâm rồi mới xoay lưng lại, cầm lấy ống nghe, áp lên tai. “Tôi Yamagishi đây, có chuyện gì vậy ạ?”

“Tôi xin lỗi nhưng vị khách ban nãy đang đòi chúng ta đổi phòng.”

“Có vấn đề gì sao?”

“Tôi cũng không rõ lắm. Khách cũng nói là không thể giải thích cụ thể được,” Sugishita ấp úng.

“Tôi hiểu rồi, giờ tôi sẽ lên đó ngay, anh cứ đợi ở đó với khách nhé.”

“Tôi hiểu rồi.”

Naomi đặt ống nghe xuống, nói với Kawamoto:

“Cậu thử tìm xem trên tầng 12 còn phòng nào có thể dùng luôn được không. Tìm được thì nhắn tất cả các số phòng đó vào điện thoại cho tôi.”

Nghe thấy câu trả lời “Tôi hiểu rồi ạ” của Kawamoto vang lên sau lưng, Naomi mới cầm lấy chùm chìa khóa chủ.

Lúc cô rời quầy lễ tân đi về phía sảnh thang máy thì nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo.

“Tôi cũng đi,” Nitta bước song hành với cô. “Vị khách lúc nãy đúng không? Tôi nằm vùng ở đây để điều tra mấy người đáng nghi như thế.”

Naomi bất lực thở dài, “Vậy tùy anh.”

Cửa thang máy mở, hai người bước vào trong. Nitta ấn nút tầng 12.

“Các cô có hay gặp mấy trường hợp gây khó dễ kiểu này không vậy?”

“Thường xuyên ấy chứ. Vừa hôm qua một vị khách đặt phòng không hút thuốc nhưng anh ta kêu có mùi thuốc lá nên chúng tôi đã phải chuyển người đó qua ở một phòng suite.”

“Hóa ra đó là cách để được ở phòng hạng sang với giá rẻ à. Cái bà ban nãy chắc cũng vậy rồi.”

Nitta nói giọng thành thật khiến Naomi trợn tròn mắt lên nhìn. Bình thường sẽ chẳng ai đi nghi ngờ một người khuyết tật như thế cả. Bởi thông thường người ta vẫn nghĩ cơ thể họ có thể bị thiếu sót nhưng tâm hồn vẫn rất đẹp. Nhưng anh cảnh sát này thì khác. Anh ta không hề nghĩ người khuyết tật thì sẽ không xảo trá. Mà không, anh ta còn đang nghi ngờ cả việc bà ấy là người khuyết tật cơ mà.

Đúng là chỉ biết nghĩ xấu về người khác. Nhưng cũng xem như anh ta có cặp mắt công tâm, không trông mặt mà bắt hình dong. Có khi đó là tư chất bắt buộc của một cảnh sát và cũng là ưu điểm của anh ta cũng nên, Naomi nghĩ.

“Mặt tôi có dính gì à?”

“À không... Thủ phạm vụ án các anh đang theo có khả năng là nữ giới a?”

“Không hẳn là không,” nói xong Nitta nhíu mày như thể hối hận vì đã lỡ lời. Bởi nói vậy có khác nào thừa nhận khả năng đó rất thấp.

Thang máy dừng lại ở tầng 12, cửa mở, Naomi bước ra ngoài trước.

Cửa phòng 1215 để ngỏ, Sugishita đang đứng cạnh lối vào. Anh nhìn Naomi thoáng bất ngờ, hẳn vì trông thấy cả Nitta ở phía sau.

Bà Katagiri Yoko đang ngồi trên chiếc giường đơn trong phòng, vẫn đeo kính râm và găng tay.

“Cô Yamagishi đến rồi ạ,” Sugishita thông báo với bà.

Người phụ nữ đang hơi cúi xuống bỗng ngẩng mặt lên và mỉm cười. Naomi thấy an tâm phần nào vì trông bà không giống đang tức tối.

“Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu. Căn phòng này có vấn đề gì vậy thưa quý khách?”

Bà làm mặt khó xử, khẽ lắc đầu.

“Tôi xin lỗi. Căn phòng này không hợp với tôi lắm. Có thể cho tôi xem qua phòng khác không?”

“Quý khách có chỗ nào không hài lòng ạ?”

“Chuyện này... hơi khó nói, nhưng chỗ này ồn ào quá. Hơi ồn thì tôi còn chịu được chứ như này thì...”

“Ồn... ý quý khách là tiếng ồn ấy ạ?” Naomi dỏng tai lên nghe. Căn phòng chống ồn tốt. Đúng là phòng nhìn ra mặt đường nhưng hầu như không nghe thấy tiếng xe chạy.

“Ý tôi không phải tiếng ồn,” bà Katagiri phẩy tay, chừng như bà đang muốn che giấu điều gì đó.

“Ý quý khách là sao ạ? Xin quý khách cứ thẳng thắn chia sẻ, nếu được chúng tôi rất muốn làm quý khách hài lòng.”

Người phụ nữ gục đầu ủ rũ như đang rất khó xử.

“Tôi xin lỗi. Có một đêm thôi mà... lẽ ra tôi không nên nói những chuyện lạ lùng thế này.”

“Không sao đâu ạ, quý khách không cần phải cố chịu đâu ạ. Vậy quý khách muốn căn phòng thế nào, để chúng tôi chuẩn bị ngay ạ?”

Bà Katarigi lại ngẩng mặt lên, sau khi ngoẹo cổ như đang do dự, bà lên tiếng.

“Vậy tôi xin nói thẳng. Nhưng các vị đừng lấy đó làm khó chịu. Nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh cả. Và cũng không phải tôi đang làm khó các vị đâu. Nếu là người khác căn phòng này chắc chắn chẳng có vấn đề gì, chỉ là không hợp với tôi thôi.”

Naomi nhìn Sugishita rồi hỏi người phụ nữ: “Nghĩa là sao ạ?”

“Căn phòng này nhiều người quá. Dĩ nhiên họ không phải người xấu, và cũng không làm phiền gì đến khách. Nhưng suy nghĩ của những người đó khiến tôi thấy nặng nề và không được thoải mái cho lắm.”

Cuối cùng Naomi cũng hiểu bà đang nói gì. Đúng lúc đó, Nitta đứng ngay sau Naomi lên tiếng hỏi, chừng như cũng đã hiểu ra vấn đề, “Quý khách đang nói đến mấy hồn ma ạ?” Naomi hơi bất ngờ vì anh đứng quá gần mình.

“Không phải ma đâu. Nhưng nói thế có lẽ mọi người sẽ dễ hiểu hơn. Tôi không thích dùng từ 'ma' cho lắm.” Bà Katagiri nói giọng khó chịu. “Tôi xin lỗi. Với các vị chắc đây chỉ là những lời nói quang nói xiên thôi nhỉ.”

“Không, làm gì có chuyện đó...” Naomi chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi rung lên. “Xin lỗi quý khách, chắc là tin nhắn liên quan đến việc tìm phòng cho quý khách, tôi kiểm tra được chứ ạ?”

“Mời cô. Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.” Naomi lấy điện thoại ra, quả nhiên là tin nhắn của Kawamoto. Có bốn phòng cũng ở tầng này đã dọn xong và có thể sử dụng ngay được.

“Quý khách.” Naomi cất tiếng gọi.

“Trên tầng này chúng tôi còn có mấy phòng trống nữa, hơi phiền nhưng quý khách có thể đi xem từng phòng và chọn ra một căn mà mình thích không ạ?”

“Chọn? Ý cô là tôi được chọn?” người phụ nữ đặt tay phải lên ngực mình.

“Vâng, đúng vậy. Chứ chúng tôi tự ý chọn rồi không hợp ý quý khách thì lại phiền hơn ạ.”

“Vậy à. Xin lỗi các vị nhé, nghe như tôi được voi đòi tiên ấy nhỉ.”

“Làm hài lòng quý khách là nhiệm vụ của chúng tôi. Chúng ta đi được chưa ạ?”

“Cảm ơn cô. Vậy chúng ta đi thôi.”

“Vâng ạ.”

Naomi ra hiệu bằng mắt với Sugishita. Anh đánh tiếng cho người phụ nữ biết rồi đỡ lấy tay bà. Người phụ nữ chống gậy đứng dậy rồi nắm lấy cánh tay Sugishita như ban nãy.

Khi họ ra đến hành lang, Naomi nói.

“Thưa quý khách, phòng single như phòng này có được không ạ? Hoặc nếu quý khách muốn đổi sang loại phòng khác chúng tôi xin được dẫn quý khách qua đó trước ạ.”

Người phụ nữ lắc đầu thật mạnh.

“Phòng loại nào cũng được, single thì càng tốt.”

“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy trước tiên mời quý khách qua xem phòng 1219 ở ngay gần đây ạ.”

Naomi tiến đến cánh cửa cách đó hai căn rồi dùng chìa khóa chủ mở ra. Cô đẩy cửa rồi đợi Sugishita dẫn người phụ nữ đi vào. Theo sau đó là Nitta.

Sugishita dẫn bà vào trong căn phòng.

“Quý khách thấy thế nào ạ?” Naomi hỏi. “Đây cũng là phòng single giống hệt phòng 1215 ban nãy ạ.”

Bà Katagiri đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi quay mặt một vòng như thể đang quan sát toàn bộ căn phòng. Chỉ có điều mắt bà đang khép.

Cuối cùng bà cũng mấp máy môi, rồi gật đầu.

“Ở đây yên tĩnh đấy, hình như không có ai cả. Vậy có thể đổi cho tôi sang phòng này được không?”

“Vậy quý khách ưng phòng này chứ ạ?”

“Vâng. Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”

“Không có gì đâu ạ. Vậy tôi sẽ gọi người mang thẻ chìa khóa lên cho quý khách. Những việc sau đây nhân viên hành lý sẽ giúp quý khách, nếu có gì không ổn, quý khách vui lòng liên lạc với chúng tôi ạ.”

Sau khi nói nhỏ với Sugishita “Phiền anh”, và “Tôi xin phép” với người phụ nữ, Naomi rời khỏi phòng.

Đang lúc đi ra phía sảnh thang máy thì Nitta bước đến song hành với cô.

“Bà ta nói chuyện ma quỷ nghe ghê quá nhỉ. Đúng là mấy tin đồn kiểu này ở các khách sạn chẳng ít nhưng tôi không nghĩ lại có cả cách gây khó dễ như vậy.”

“Anh nói ‘gây khó dễ’ thì hơi quá. Việc đó rất quan trọng với bà ấy mà.”

“Cô tin mấy lời của bà ta à?”

Sau khi ấn gọi thang máy, Naomi quay sang nhìn Nitta.

“Tôi lại nghĩ cảm giác của mỗi người mỗi khác. Chẳng nói đến chuyện tâm linh gì ở đây, nhưng nếu khách thấy không hợp thì đổi phòng cho họ là chuyện đương nhiên.”

“Ra là vậy. Dù sao mục đích của bà ta cũng không phải là thăng hạng phòng.”

“Tiếc quá, lần này trực giác của ngài cảnh sát sai rồi.”

Cửa thang máy mở ra, bên trong không có ai.

“Sai hay không còn chưa biết được đâu nhé,” vào trong rồi Nitta mới đáp lại.

“Anh nói vậy là sao?”

“Cô nhớ lúc cô đang trao đổi, tôi có hỏi chuyện bà ta không? Tôi hỏi ‘quý khách đang nói đến mấy hồn ma ạ?’ ấy. Sau đó bà ta trả lời ‘không phải ma đâu’. Từ lúc ấy sự lừa đảo của bà ta đã bị vạch trần.”

“Anh có gì không hài lòng về câu trả lời đó à?”

“Cái tôi đang nói không phải nội dung câu trả lời đó. Vấn đề là ở chỗ bà ta bị hỏi đột ngột mà không hề giật mình. Trước đó tôi không hề lên tiếng. Bà ta nhờ nhân viên hành lý gọi cô lên, đúng ra bà ta đâu thể nghĩ sẽ có cả người khác nữa. Và trong trường hợp đấy, khi một giọng nói chưa hề nghe qua đập vào tai, trước khi trả lời câu hỏi của tôi, không phải bà ta sẽ hỏi ‘cậu là ai?’ à. Nhưng bà ta không hề hỏi. Tại sao? Vì bà ta biết tôi ở đó. Rõ ràng bà ta nhìn thấy tôi. Trông thì như đang nhắm nhưng tôi nghĩ mắt bà ta mở hé.”

Nghe Nitta nói Naomi chỉ biết im lặng. Đúng là suy luận của anh ta rất đắt.

Nhưng cô có thể phản biện lại ngay ý kiến đó. Naomi quay lại nhìn viên cảnh sát.

“Đúng là có thể bà Katagiri biết anh ở đó. Nhưng tôi lại cho rằng không phải vì bà ấy nhìn thấy. Những người khiếm khuyết như vậy các giác quan khác của họ thường rất nhạy bén. Có thể bà ấy nhận ra vì tiếng bước chân của anh thì sao?”

Nitta cười đắc thắng.

“Nếu thế khi đó bà ta phải hỏi ‘hình như không chỉ có mình cô Yamagishỉ nhỉ, người này là ai vậy?’ chứ. Chỉ dựa vào tiếng bước chân đâu thể biết được người đó là nhân viên lễ tân hay hành lý. Rồi cũng có thể đó là một vị khách tình cờ đang đi cùng thì sao?”

Thang máy xuống đến tầng 1, cửa mở ra. Một cặp thanh niên nam nữ đang chờ bên ngoài. Nitta nhanh nhảu ấn nút “mở” rồi nói với Naomi “mời cô”.

Naomi cúi chào cặp đôi nọ rồi bước ra khỏi thang máy. Đợi hai người đi vào trong, Nitta mới nhanh chóng bước ra, anh cúi đầu chào họ cho đến tận khi cửa thang máy đóng lại. Anh làm y như Naomi đã hướng dẫn.

“Đấy, anh vẫn làm được đấy thôi,” Naomi khen.

“Ra dáng nhân viên lễ tân rồi à?”

“Ban nãy anh làm rất tốt, chuẩn nhân viên lễ tân rồi.”

“Cảm ơn cô. Nhưng dù có ra dáng thế nào thì người không nhìn thấy cũng chẳng thể cảm nhận được.”

Chừng như Nitta vẫn muốn tiếp tục câu chuyện về bà Katagiri.

“Vậy anh nói xem bà ấy giả mù thì được lợi lộc gì?”

“Tôi không biết, vậy mới đáng nghi. Chẳng ai khi không lại đi làm chuyện ấy cả. Tôi muốn biết mục đích của bà ta.”

“Việc đó liên quan đến vụ án à?”

“Không biết thế nào,” Nitta ngoẹo cổ. “Tóm lại cứ kiểm tra những người khả nghi thôi. Tôi ở đây là vì thế.”

Naomi cúi xuống rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Nitta.

“Tôi hiểu rồi. Anh nghi ngờ ai cũng được, chỉ cần anh hứa với tôi một chuyện. Nếu không có bằng chứng chứng minh bà Katagiri liên quan đến vụ án thì không được làm phiền bà ấy. Giả dụ, tôi nói giả dụ thôi nhé, đúng là bà ấy đang giả mù thật, việc đó cũng không phạm pháp. Và bà ấy vẫn là vị khách quan trọng của khách sạn này.”

“Nhưng bà ta làm phiền cô và nhân viên hành lý kia.”

“Như vậy chưa gọi là phiền. Nhiều khách còn đòi hỏi hơn nữa kìa. Tóm lại anh làm om hứa giúp tôi đi.” Naomi cúi đầu.

“Cô ngẩng lên đi. Được rồi, tôi hứa. Chẳng cần cô nói, đến giờ tôi cũng chưa nghĩ đến việc sẽ làm gì với bà ta cả. Tôi chỉ định quan sát kỹ hơn thôi.”

“Vậy phiền anh, và xin anh nhớ cho một việc, anh quan sát cũng đủ làm người ta khó chịu rồi.”

“Biết rồi, khổ quá, cô chẳng tin tưởng tôi gì vậy.” Mặt Nitta hơi khó chịu, anh vừa đưa tay quẹt ngang mũi vừa rảo bước đi.

Đến hơn 6 giờ tối hôm đó, bà Katagiri lại gọi điện tới quầy lễ tân. Khi đó Naomi đã hết ca làm, nhưng do Nitta vẫn chưa rời đi nên cô cũng phải ở lại theo. Cậu nhân viên lễ tân nghe máy, nói với Naomi: “Vị khách Katagiri phòng 1219 có việc muốn nhờ chị ạ” rồi chuyển ống nghe cho cô.

“Tôi, Yamagishi xin nghe, có chuyện gì vậy ạ?” Naomi hỏi.

“Tôi xin lỗi, tôi muốn trao đổi với cô về bữa tối ấy mà. Nghe nói khách sạn đây có một nhà hàng Pháp đồ ăn rất ngon, mà không biết liệu tôi đến đó một mình có được không nhỉ? Trước đây tôi có tới một nhà hàng khác, ở đó họ yêu cầu có người đi kèm.”

Naomi vẫn giữ ống nghe rồi gật đầu.

“Không sao đâu ạ. Ở đó còn có cả menu in chữ nổi đấy ạ.”

“Ôi thế thì may quá.”

“Quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ?”

“À tôi chưa đặt.”

“Vậy tôi sẽ liên lạc với phía nhà hàng. Quý khách định dùng bữa lúc mấy giờ ạ?”

“Ừm, vậy cô đặt giúp tôi lúc 7 giờ nhé.”

“Quý khách đi một mình đúng không ạ?”

“Vâng.”

“Vậy tôi sẽ nói trước với nhân viên nhà hàng. Vị trí nhà hàng hơi khó tìm nên tầm 7 giờ kém tôi xin phép lên phòng đón quý khách ạ.”

“Được vậy thì tốt rồi. Phiền cô quá.”

“Không có gì ạ. Vậy hẹn gặp lại quý khách lúc 7 giờ kém ạ.”

Cô vừa cúp máy thì bắt gặp ánh mắt của Nitta.

“Lần này lại chuyện gì nữa vậy?”

“Không có gì, bà ấy hỏi chuyện cho bữa tối thôi.”

Naomi chỉ nói đại khái, và quả nhiên Nitta lộ rõ vẻ nghi ngờ.

“Người mù mà định một mình đến nhà hàng Pháp à. Càng lúc càng đáng nghi.”

“Anh đã nghi ngờ vậy sao không đóng giả làm khách rồi trà trộn vào nhà hàng đi?”

“Thế không được. Ban nãy đụng mặt, bà ta nghĩ tôi là nhân viên lễ tân rồi. Với lại trong nhà hàng cũng có người của chúng tôi đóng giả làm khách, họ sẽ lo liệu được thôi.”

“Vậy phiền các anh...”

“Không làm phiền đến khách đúng không? Tôi biết mà. Cô nói nhiều thật đấy.” Nitta rút điện thoại ra. Có vẻ anh ta định báo cáo với cấp trên về bà Katagiri.

7 giờ kém 15 phút, Naomi rời khỏi quầy lễ tân, đi tới phòng 1219. Đến trước cửa phòng, Cô nhìn đồng hồ kiểm tra giờ, chờ đến 7 giờ kém 5 phút rồi mới gõ cửa. Từ bên trong vòng ra tiếng đáp “vâng”, ngay sau đó cửa được mở ra. Bà Katagari đúng đó trong bộ com lê cùng cặp kính râm.

“Tôi đến hơi sớm ạ?”

“Không đâu, tôi cũng vừa nghĩ chắc Cô sắp tới.”

Bà chậm rãi ra khỏi phòng. Bà cầm gậy bằng tay trái, trên cổ tay đó còn đeo một chiếc đồng hồ màu bạc. Nhìn thoáng qua trông nó chẳng khác gì đồng hồ bình thường nhưng cô nhận ra đó là loại dành cho người mù. Nắp kính đồng hồ mở, còn mặt số thì được thiết kế để có thể sờ vào xác định giờ.

“Cô sao vậy? Thang máy ở phía này chứ nhỉ?” Bà Katagiri hỏi.

“À, vâng... xin lỗi quý khách. Quý khách vòng tay vào tay tôi đi ạ.” Naomi đỡ lấy tay phải bà vòng vào tay mình.

Nhà hàng Pháp nằm trên tầng cao nhất của khách sạn. Lúc đặt bàn, Naomi đã nói với phía nhà hàng trường hợp của bà Katagiri. Khi hai người Naomi lên đến nơi, vị quản lý nhà hàng quen thuộc niềm nở ra chào họ. Được người này dẫn đường, Naomi đưa bà Katagiri đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Dĩ nhiên không phải họ muốn bà thưởng ngoạn cảnh đẹp nhìn từ đó mà có lẽ họ nghĩ chỗ trong góc sẽ yên tĩnh hơn. Những bàn khác, ngoài đĩa, nĩa, dao, cốc đặt trên khăn ăn còn có cả hoa tươi nhưng bàn bà ngồi lại trống không.

Người quản lý nói nhân viên của họ đã được tập huấn cho cả những trường hợp khách khiếm thị đến dùng bữa tại nhà hàng. Anh ta giải thích rất tỉ mỉ về các món ăn rồi cách bày biện chúng lên đĩa.

“Vậy tôi xin phép. Có vấn đề gì quý khách cứ nói với nhân viên nhà hàng ạ, Naomi nói với bà Katagiri.

“Cảm ơn cô quá. May mà có cô.”

“Không có gì đâu ạ.”

Naomi đưa mắt chào viên quản lý rồi rời đi. Nhưng vừa ra đến cửa, cô cứ thấy lấn cấn nên quyết định nấp ở đó nhìn bà Katagari.

Chính đôi găng tay kia đã khiến cô như vậy. Ngay cả lúc dùng bữa mà bà cũng định không bỏ nó ra sao?

Một bồi bàn trẻ đứng cạnh đó, đưa thực đơn cho bà. Bà vẫn đang đeo đôi găng tay ấy. Bà mở thực đơn ra nhưng không có ý đụng đến nó.

Nhân viên bồi bàn giải thích gì đó và bà gật đầu đồng ý. Có vẻ bà đã chọn được món, cậu bồi bàn nhận lại quyền thực đơn, cúi chào rồi rời đi.

Naomi nhanh chóng đuổi theo người bồi bàn. Cô cất giọng gọi trước khi người đó bước vào bếp. “Tôi xin lỗi một chút.”

Cậu bồi bàn quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên. “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Tôi xem thực đơn một chút được không?”

“Cái này ạ?”

Naomi mở quyển thực đơn ra. Trong đó các dấu chấm nổi được sắp xếp rất quy tắc nhưng không hiển thị con chữ, chỉ có phần đầu là được đánh số. Tóm lại người bình thường sẽ không thể đọc được.

“Vị khách kia chọn món trong này à?”

“Không ạ, đây là thực đơn cho các món lẻ và course thôi ạ. Còn lại tôi đã giới thiệu các món đặc biệt khác bằng lời. Sau đó bà ấy đã chọn món mà đầu bếp giới thiệu.”

“Hừm.”

“Có chuyện gì sao ạ?”

“À, không. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền nhé.”

Naomi trả lại thực đơn cho cậu bồi bàn rồi quay gót bước đi.

Đúng lúc ấy Naomi bắt gặp ánh mắt của bà Katagiri.

Đúng hơn là cô cảm giác vậy. Vì cô thoáng thấy bà đã đánh cặp mắt dưới kính râm đi nơi khác.

Lẽ nào bà ấy đã nhìn thấy Naomi nói chuyện với người bồi bàn kia?

“Có lẽ nào,” Naomi tránh ánh mắt của bà rồi nhanh chóng đi ra phía cửa. Nỗi lo lắng bắt đầu cuộn lên trong lồng ngực cô.