Chương 7
Kim giờ chiếc đồng hồ đeo tay của Nitta đã chỉ quá 11 giờ đêm. Anh mới chỉ tới gần phòng họp bên tòa văn phòng mà mùi khói thuốc lá đã xông ra nồng nặc. Cửa đóng kín thế mà... Nitta nín thở mở cửa ra.
Mấy điều tra viên đang ngồi đó, giữa làn khói mờ mờ. Một trong số đó là Motomiya. Anh đang ngồi trên ghế, khoanh hai tay, mắt nhắm nghiền.
Lúc Nitta ngồi xuống cái ghế gấp cạnh đó, anh mở mắt rồi nói “chào”.
“Anh vất vả rồi. Đội trưởng đâu rồi ạ?”
Motomiya hừ một tiếng rồi cười khổ.
“Quay về sở cách đây hai tiếng rồi, đi với sếp Ozaki để báo cáo việc điều tra với trưởng phòng. Tình hình không có gì tiến triển nên bên trên có vẻ khó chịu lắm.”
“Nói vậy chứ chúng ta cũng vừa mới nằm vùng ở đây thôi mà.”
“Vấn đề ở đó đấy. Kiểu họ đã phải dùng đến cả ngón cho cảnh sát nằm vùng ở khách sạn mà vẫn không thu được kết quả gì thì sẽ rất khó coi ấy. Nhưng thủ phạm không động tĩnh gì thì chúng ta cũng bó tay thôi. Giá như có vị khách nào đó đáng nghi, ta còn dựa vào đấy mà lần theo, đằng này chẳng thấy gì.”
“Thế vị khách nữ kia sao rồi ạ?” Nitta hỏi.
Motomiya gãi gãi ngón út phía trên hàng lông mày móng
“Vị khách tên Katagiri bị mù ấy à?”
“Vâng. Bà ấy chắc chắn đã dùng bữa ở nhà hàng Pháp nên em đã nói với đội trưởng cho người theo dõi mà."
“Tôi biết. Tôi đã giả làm khách hàng trà trộn vào quán.”
“Anh đến đó ấy ạ? Một mình sao?” Nitta bất giác mở to mắt.
“Một mình tôi thì sao? Không được à?”
“Không, không phải...” Nitta khổ sở nhịn cười. Tưởng tượng ra cảnh Motomiya với khuôn mặt dọa người ngồi một mình dùng bữa trong nhà hàng khiến Nitta không khỏi buồn cười. “Vậy anh nghĩ sao ạ?”
Motomiya chu môi, nắn nắn phía sau gáy.
“Tôi nhìn thì không thấy gì bất thường. Nếu bảo giả mù thì cũng không hẳn sai. Nhưng chẳng có gì để khẳng định. Cũng có thể do năng lực quan sát của tôi cùi bắp quá.”
“Đôi găng tay thì sao?”
“Bà ấy vẫn đeo, lúc ăn cũng không tháo ra. Hành động này đúng là lạ thật nhưng không đến nỗi quá bất thường. Có thể do sự tình gì đó.”
“Đúng là vậy, nhưng mà...”
Motomiya chống cằm lên bàn họp.
“Mà giả dụ đúng là bà ta đang diễn kịch thì cũng không liên quan gì đến vụ án của chúng ta. Nhìn thủ đoạn của mấy vụ đó đến nay, hung thủ chỉ có thể là nam. Người đầu tiên thì bị thắt cổ, người thứ hai bị bóp cổ, người thứ ba bị đánh bởi một loại hung khí tù đầu. Không lẽ nào phụ nữ lại làm được những việc đó. Bà lão yếu ớt kia lại càng không.”
Nitta chẳng thể phản biện lại ý kiến này. Bởi chính anh cũng chắc như đinh đóng cột thủ phạm không thể là nữ.
“Thôi, có khi tôi rút đây,” Motomiya đứng dậy. “Hẹn cậu ngày mai nhé.”
“Anh vất vả rồi,” Nitta nói. Nhóm người Motomiya được thu xếp nghỉ ngơi tại Phòng Cảnh sát Hisamatsu, cách khách sạn này khoảng mười phút đi bộ.
Nitta tiến lại gần cái bảng dán chi chít những tấm ảnh chân dung rồi nhìn qua một lượt. Vụ nhân viên văn phòng bị thắt cổ ở Shinagawa, rồi bà nội trợ bị bóp cổ ở Senjushinbashi, và vụ giáo viên cấp ba bị đánh chết ở Kasai, ngoài những con số kỳ lạ được bỏ lại hiện trường, họ chẳng tìm ra thứ gì liên quan đến nhau. Thế nên nhóm Nitta mới phải nằm vùng ở đây như vậy, song trong lòng anh không khỏi phập phồng lo lắng liệu cách này có giúp họ tóm được hung thủ? Thay vì nằm vùng, họ cứ tiến hành điều tra triệt để mấy vụ kia có phải sẽ phá được án nhanh hơn không? Nitta vẫn luôn thấp thỏm, trong khi mình ngoan ngoãn sắm vai nhân viên khách sạn ở đây, không khéo đồng đội đã lập đầy chiến tích khác.
Chẳng rõ có phải vì tâm trạng ủ dột không mà đầu anh đau như búa bổ. Mà cũng có thể là do thiếu ngủ. Dạo gần đây một ngày anh chỉ ngủ được tầm hai, ba tiếng đồng hồ.
Nitta rời khỏi phòng họp. Tầng trên là văn phòng của khối buồng phòng, ở đó có chỗ thay đồ và nghỉ giải lao cho nhân viên. Nitta định bụng sẽ lên đó chợp mắt một lát.
Lên đến nơi anh thấy có người đang ngồi ở chỗ bàn chung. Anh không rõ mặt vì chỉ nhìn được từ đằng sau, người này vẫn đồng phục nhân viên lễ tân và đang ngủ gục xuống bàn.
Nitta lẹ làng tới gần và nhanh chóng nhận ra đó chính là Yamagishi Naomi. Phía trước cô là chiếc máy tính xách tay vẫn chưa tắt nguồn. Hơn nữa trên bàn còn ngổn ngang mấy tờ giấy in khổ A4.
Nitta nhòm vào thì thấy mấy bài báo hiện ra trên màn hình máy tính. Toàn những bài đưa tin về các vụ án mạng nhưng không liên quan gì đến nhóm Nitta cả.
Anh cầm một tờ giấy lên, trên đó cũng in bài về vụ án giết người. Hơn nữa còn là bài báo đưa tin vụ giết Okabe Tetsuharu ở Shinagawa mà anh nắm rất rõ.
Anh cũng liếc qua những tờ in khác, đều là những bài báo đưa tin về mấy vụ giết người gần đây. Một vài trong số đó liên quan đến chuyên án giết người hàng loạt các anh đang điều tra.
Nitta đã nắm được tình hình. Trước đó anh có nói với Yamagishi Naomi về ba trong số vụ giết người hàng loạt kia nhưng không nói rõ đó là những vụ nào. Cũng không giải thích rõ tại sao cảnh sát lại khẳng định vụ án tiếp theo sẽ xảy ra ở khách sạn này. Nhưng cô lại không chấp nhận được chuyện đó. Hẳn vì thế mà cô muốn nắm rõ nội tình. Tóm lại cô ấy muốn tìm hiểu những vụ giết người trong thành phố xảy ra thời gian gần đây nên đã in hết mấy bài báo ra.
Nitta đứng cạnh Naomi, vỗ nhẹ vào vai cô.
Ngay tức thì, Naomi chậm rãi vươn người thẳng dậy, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Cô nhẹ nhàng cử động cơ thể, giật giật hai hàng lông mi rồi mới khẽ mở mắt ra.
“Cô Yamagishi,” Nitta lên tiếng gọi. Tức thì, Naomi vươn thẳng vai như thể vừa bị điện giật, mắt mở thật to, cứ thế ngước lên nhìn Nitta.
“Ơ, anh Nitta... anh đến đây từ khi nào vậy?”
“Tôi vừa tới thôi. Cô ngủ ở đây cẩn thận bị cảm đấy.”
Naomi lấy tay vỗ vỗ vào má, im lặng một hồi. Có lẽ đầu óc cô vẫn đang mơ màng. Chừng như nhận ra đống tài liệu trên bàn, cô vội vàng thu xếp lại.
“Cô cứ bình tĩnh. Dù sao tôi cũng tự tiện xem qua hết rồi.”
Tay cô chợt ngưng lại nhưng rồi nhanh chóng tiếp tục dọn dẹp.
“Chắc anh đang muốn bảo tôi đừng làm mấy việc vô nghĩa này đúng không?”
“Không cần thiết thì đúng hơn. Như tôi đã nói nhiều lần rồi đấy, việc điều tra phá án cứ để chúng tôi lo. Cô không nên tham gia vào làm gì.”
“Đây là do tôi tự ý làm, tôi nghĩ cũng đâu phiền gì đến anh Nitta nhỉ?”
“Tôi không nói cô làm phiền. Tôi đang nghĩ cho cô thôi. Tôi thấy có lỗi vì tại tôi mà cô phải ở lại khách sạn đến tận giờ này. Thế nên ít nhất cô hãy dùng giờ nghỉ vào việc có ích hơn.”
“Nếu anh đã nghĩ vậy...” nói đến đây Naomi khựng lại, khẽ nhíu mày. “Không có gì đâu.”
“Cô muốn tôi nói rõ mọi chuyện đúng không?”
“Dù sao anh cũng không thể cho người bình thường chúng tôi biết. Không sao đâu,” cô tắt máy tính rồi đứng dậy. “Anh vất vả rồi. Chúc anh ngủ ngon.”
“Người phụ nữ kia sau đó nói gì với cô vậy? Cái bà giả mù ấy.”
Naomi đang đi về phía phòng thay đồ bỗng dừng chân, quay lại nhìn Nitta.
“Bà ấy không nói gì cả. Có chuyện gì sao?”
“Không chỉ là tôi thấy lạ thôi.” Nitta đưa tay cọ cọ phía dưới mũi. “Chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”
“Lúc trưa tôi cũng nói rồi, cứ cho là bà ấy đang diễn kịch, nhưng nếu hành động đó không gây hại gì thì chúng tôi không thể thay đổi thái độ phục vụ.”
“Nghe cô nói vậy có vẻ cô cũng nghi ngờ bà ta đang diễn kịch?”
“Có khi đúng là như vậy. Nhưng tôi không định kiểm chứng gì cả.”
“Cũng chẳng cần phải kiểm chứng. Bà ta đang diễn kịch. Dù tôi không đoán được bà ta làm thế vì mục đích gì.”
Naomi thở dài đánh thượt, quay hẳn người về phía Nitta.
“Khách của chúng tôi rất đa dạng. Trong đó cũng có cả những người tính cách rất khác biệt. Nhưng không thể chỉ vì thấy người ta khác biệt mà sinh lòng nghi ngờ họ có ý đồ gì được. Qua vụ áo choàng tắm, tôi biết anh Nitta có khả năng quan sát rất nhạy bén. Và tôi cần phải học hỏi thêm. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, nếu bà ấy không liên quan gì đến vụ án, thì chúng ta cứ kệ vậy thôi. Hoặc là anh có bằng chứng nào cho thấy bà ấy có liên quan gì đến vụ án anh đang điều tra chăng?”, lắc đầu.
Nitta khẽ cười
“Tôi không có. Có lẽ bà ta không liên quan gì đâu. Nhưng ý tôi không phải vậy, tôi đang nghĩ cho khách sạn và cô thôi. Việc giả làm người khuyết tật như thế vốn đã là lừa đảo mọi người. Làm gì có ai nói dối không mục đích. Cẩn thận thì vẫn hơn.”
Nghe xong, Naomi lườm Nitta vẻ thách thức, như thể đang sẵn sàng đáp trả anh.
Ấy vậy mà chỉ một thoáng sau, cô lại mềm mỏng nói.
“Rất cảm ơn anh vì lời khuyên. Ý kiến của người lão làng trong việc nghi ngờ người khác như anh Nitta đây, hẳn tôi phải ghi tạc trong lòng rồi. Nhưng tôi cũng có tôn nghiêm của một người làm nghề chuyên nghiệp. Tôi muốn tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Nếu vị khách đó không liên quan gì đến vụ án các anh đang theo, vậy xin anh cứ để tôi lo chuyện của bà ấy.”
“Ý cô là tôi đừng nói ra chứ gì?”
Naomi khẽ cười như thể vừa nghe chuyện hài.
Phòng nghỉ giải lao nằm đối diện phòng thay đồ. Nitta vừa quay gót bước đi thì điện thoại để trong túi áo khoác anh rung lên. Anh lấy điện thoại ra, kiểm tra số gọi đến, là Nose. Nitta nhớ ra anh ta có bảo tối muộn sẽ quay lại khách sạn.
“Vâng, tôi Nitta xin nghe.”
“Tôi Nose đây. Cậu làm việc vất vả rồi.”
“Anh quay lại khách sạn chưa? Giường ngủ thoải mái chứ?”
“À, chuyện đó... còn nhiều việc quá thành ra chắc đêm nay tôi không quay lại đó được rồi. Tiếc quá.” Anh ta nói giọng tiếc nuối.
Chúc mừng anh, Nitta xấu bụng nhủ thầm.
“Tiếc thật đấy. Anh đã phải thuê cả căn phòng tốt thế, vậy mà...”
“Chính thế. Nên để không cảm thấy lãng phí tôi mới gọi cho cậu Nitta đây.”
“Ý anh là?”
“Dù sao cậu Nitta cũng sẽ phải ngủ ở đâu đó đúng không, chỉ bằng cậu cứ dùng luôn phòng ấy đi.”
“Hả? Ơ, không, thế thì không được đâu.”
“Tại sao? Hai người ở phòng single mới sợ chứ một mình cậu Nitta thì có sao đâu nhỉ?”
“Không phải chuyện đó, ý tôi muốn nói đó là phòng anh thuê nên tôi đâu thể dùng được.”
“Thì tôi không dùng được nên phải chấp nhận thôi. Cậu Nitta chịu dùng tôi còn nhẹ lòng hơn ấy. Chứ cứ để vậy sự ăn tiêu xa xỉ của tôi sẽ thành công cốc mất.”
Nitta im lặng. Nose hẳn không định bùng tiền phòng.
Phòng của anh ta là phòng 1015. Trong đầu Nitta hiện lên hình ảnh căn phòng single với màu sắc hài hòa. Phòng này mà không ai ở thì thật phí phạm quá.
“Thật là đêm nay anh Nose không thể quay lại đây à?” Nitta hỏi lại cho chắc.
“Tôi e là vậy đấy. Xui thật. Để vụ này hòm hòm rồi tôi sẽ từ từ đến đó tận hưởng sau vậy. Thế nên đêm nay cậu Nitta cứ qua đó mà nghỉ ngơi nhé.”
Nitta chuyển điện thoại từ tay phải qua tay trái, bước ra phía cửa.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi không khách sáo nữa. Nhưng tiền phòng hãy để tôi trả một nửa nhé.”
“Chuyện đó thì không được. Làm thế lại thành ra phiền cậu Nitta. Tôi tự đặt, tự nhận phòng nên có lãng phí thì cũng phải tự chịu. Không thể bắt cậu Nitta tiêu tiền được.”
“Nhưng mà...”
“Cậu đừng bận tâm chuyện đó. Mai tôi sẽ đến đó thanh toán tiền đàng hoàng. Chìa khóa phòng chắc cậu lo được đúng không?”
“À, vâng, chắc là vậy.”
“Thế thì tốt rồi. Vậy cậu từ từ nghỉ ngơi đi nhé. Chúc cậu ngủ ngon.” Chẳng chờ Nitta đáp lại, Nose ngắt phụt điện thoại.
Nitta rời tòa văn phòng, lấy chiếc thẻ từ chủ ở phòng lễ tân, đi lên phòng 1015.
Đương nhiên, trên vỏ đệm vẫn lưu lại dấu tích Nose ngồi lúc trưa. Anh tháo vỏ đệm ấy ra, chẳng buồn cởi bộ đồng phục, cứ thế quăng mình xuống giường. So với giường trong phòng giải lao thì đây đúng là thiên đường.
Nitta chợt nghĩ, bao lâu rồi anh mới lại ngủ trong một khách sạn ở Tokyo thế này nhỉ. Nghĩ tới nghĩ lui, anh nhớ ra lần cuối cùng là khoảng năm năm trước, khi ấy anh vào khách sạn cùng với cô người yêu đang hẹn hò dạo đó. Hôm ấy là lễ tình nhân trắng. Anh thì chỉ nghĩ đó là dịp để mấy hãng bánh kẹo kiếm lời, vậy mà cô người yêu lại đòi tổ chức sự kiện lãng mạn, thành ra anh quyết định họ sẽ qua đêm tại một khách sạn nhìn ra biển. Sáng ra, anh nhận được cuộc gọi khẩn cấp buộc họ phải trả phòng sớm hơn dự định, nhưng cô người yêu thì cứ chôn chân trong phòng tắm. Anh nhớ là mình đã điên lên. Hình như khi đó cô ta đang bận trang điểm thì phải.
Kết quả là, sau đấy chẳng bao lâu họ chia tay. Nitta không ưa mấy cô nàng lề mề, còn cô kia cũng chẳng chịu nổi cái thói thiếu tinh tế của anh.
Nghĩ lại chuyện hồi đó, Nitta bỗng bật cười. Một kỷ niệm buồn nhưng mang lại cho anh một trải nghiệm đáng nhớ. Không có việc đó thì làm gì có chuyện anh được nghỉ ở một khách sạn trong thành phố kia chứ.
Đúng thật, thường những người sống ở Tokyo chẳng ai không dừng lại đi thuê khách sạn ở đây cả.
Thủ phạm lần này là người ở đâu nhỉ? Mấy vụ án trước đều xảy ra trong địa phận thành phố. Nếu vậy chẳng phải một là hắn sống ở Tokyo, hoặc không, thì cũng ở đâu đó gần Tokyo hay sao?
Những tên hung thủ hành động theo kế hoạch thường sẽ chọn những nơi mà chúng thông thuộc mọi đường đi lối lại. Khách sạn tuy chỉ là một tòa nhà nhưng bên trong lại phức tạp, chẳng khác nào một thị trấn nhỏ. Tóm lại thủ phạm lần này là người đang sống ở Tokyo hoặc những vùng lân cận, ngoài ra còn thường xuyên sử dụng dịch vụ khách sạn.
Ví dụ là những người thế nào nhỉ?
Nitta choàng dậy, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại chỗ cửa phòng.
Trong cuộc họp với mấy người Inagaki, họ cũng đã nói đến vấn đề này. Cho dù khách sạn là nơi nhiều nhóm người ngẫu nhiên thường xuyên lui tới nhưng những địa điểm có thể gây án mà không bị chú ý lại hầu như chẳng có. Có chăng chỉ là các phòng trọ. Vậy hắn sẽ chọn cách nào để giết một người đang ở trong phòng trọ?
Nếu có thể ở chung phòng với nạn nhân thì việc gây án dễ như ăn kẹo. Hắn chỉ cần để cho nạn nhân nhận phòng trước, mình tới sau rồi ra tay là xong. Với lại, chú ý máy quay an ninh là được. Mà dù không ở chung phòng nhưng chỉ cần nạn nhân và hung thủ có quen biết thì việc tìm cách để hai người ở cùng một phòng không hề khó.
Nhưng nếu là vậy thì đâu cần phải chọn khách sạn làm địa điểm gây án? Nếu đã quen biết, dụ nạn nhân đến một chỗ ít bị chú ý hơn đâu có khó.
Ngược lại nếu nạn nhân không phải là người quen của hung thủ thì việc gây án trong phòng sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Vì chẳng có ai lại dễ dàng mời người mình không quen biết vào phòng cả. Nếu không rõ danh tính người gõ cửa, chắc chắn chúng ta sẽ chẳng bao giờ để người đó vào phòng.
Ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cửa của Nitta đột nhiên di chuyển. Phía trên đầu đọc thẻ từ có gắn một hộp nhựa để đựng thẻ. Chiếc thẻ từ chủ Nitta cầm lên đang được để trong đó.
Bất giác một suy nghĩ lóe lên trong đầu Nitta. Khoảnh khắc ấy tim anh đập rộn lên đến mức ngực khẽ nhói đau.
Nitta tiến lại gần cửa, cầm lấy chiếc thẻ từ chủ. Anh nhìn chăm chăm vào nó, sắp xếp lại suy nghĩ vừa lóe lên kia.
Hắn có thể làm được.
Trong trường hợp là người không quen biết, hung thủ sẽ khó mà tiếp cận được với người trong phòng. Nhưng đối với một số người chuyện đó lại vô cùng đơn giản. Chỉ cần dùng thẻ từ chủ là được. Dĩ nhiên sẽ không thể vào nếu cửa đã bị khóa trong. Nhưng không phải khách nào cũng cẩn thận như vậy. Nếu thử, thể nào cũng sẽ có phòng không khóa.
Tại sao hung thủ lại chọn khách sạn này làm địa điểm gây án tiếp theo nhỉ? Có một câu trả lời hợp lý cho câu hỏi này.
Vì hắn là người của khách sạn.