Chương 8
Như thường lệ, Naomi đến khách sạn trước giờ giao ca. Cô tóm ngay lấy một nhân viên lễ tân trẻ đang rảnh tay để hỏi thăm tình hình của bà Katagiri Yoko. Có vẻ không có gì bất thường, Naomi thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc Kuga và mấy người Kawamoto cũng tới. Họ chào hỏi qua lại rồi tiến hành giao ca. Nội dung bàn giao cũng không ít, nào là quyết toán tiền phòng, tiền tiệc, phí dịch vụ sử dụng nhà hàng, quầy bar, trao đổi các mục quan trọng...
“Không thấy đệ tử của cô đâu nhỉ?” Giao ca xong, bắt đầu đúng quầy, Kuga hỏi Naomi.
“Tôi cũng đang thắc mắc đây. Có khi anh ta vẫn đang ở tòa văn phòng.”
“Hừm. Cảnh sát mà cũng ngủ nướng thế à.”
Đúng lúc Kuga nói vậy và cười khoe hàm răng trắng tinh thì Kawamoto thầm thì, “Vừa nhắc đã tới liền.”
Naomi quay lại, đúng lúc Nitta trong bộ đồng phục đang hớt hải chạy tới từ sảnh chờ thang máy.
“Xin lỗi tôi tới muộn,” Nitta nhanh nhảu cúi đầu.
“Tôi tưởng anh ở bên tòa văn phòng chứ?” Naomi hỏi.
“À không, tôi đi xem qua các phòng một chút.”
“Xem qua?”
“Thì đại loại xem ở cầu thang thoát hiểm hay hành lang có vật gì khả nghi không ấy mà. Cẩn thận vẫn hơn chứ. Tóm lại không có gì bất thường cả.”
“Tôi không có ý kiến gì, nhưng anh nói người khác làm việc đó đi, chứ đến muộn thế này không được đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi.” Hiếm khi Nitta lại xin lỗi thành khẩn như vậy.
Tóc phía sau của Nitta có chỗ dựng ngược lên, Naomi chỉ vào đó rồi nói “Tóc anh bị rối kìa.”
Nitta “Ối” một tiếng, dùng tay vuốt tóc xuống rồi cứ thế mở cửa văn phòng phía sau, mất hút vào trong.
Chẳng mấy chốc khách trả phòng lần lượt tới quầy. Naomi cũng đúng quầy, tất bật làm việc.
Thế rồi một vị khách nam dáng người thấp đậm bước tới từ sảnh chính. Cô nhớ người này. Nitta bảo anh ta là cảnh sát địa phương. Anh ta lấy tên Yamamoto nhưng không rõ thật giả thế nào.
Anh ta đi tới trước mặt Naomi, đưa cho cô thẻ phòng rồi yêu cầu làm thủ tục thanh toán.
“Xin hỏi quý khách có dùng thêm đồ trong tủ lạnh không ạ?”
Ngay lập tức, người này tỏ vẻ lúng túng. “À, đồ trong tủ lạnh à...”
Đúng lúc ấy, cô nghe thấy một giọng nói vang lên, “Không có đâu.” Là Nitta.
Naomi quay lại, đoạn hỏi “Ơ?”
“Anh ấy không dùng, cô cứ tính vậy đi.” Nitta mặt không biểu cảm nói.
Naomi nhìn hai người đàn ông. Người tên Yamamoto thì lúng ta lúng túng, còn Nitta thì lảng đi.
Biết là có nội tình gì đó nhưng Naomi chỉ nói, “Xin quý khách đợi cho một lát,” rồi quay ra làm thủ tục thanh toán.
Còn 5 phút nữa là đến 11 giờ, cũng là giờ trả phòng. Đúng lúc ấy điện thoại ở quầy lễ tân reo lên. Kuga nghe máy nhưng ngay lập tức anh gọi Naomi lại.
“Là bà Katagiri phòng 1219, khách muốn nói chuyện với cô này.”
Naomi giật mình, lần này là chuyện gì đây. Cô áp ống nghe vào tai rồi nói, “Vâng, tôi Naomi xin nghe ạ.”
“Xin lỗi vì làm phiền cô lúc đang bận, sắp đến giờ tôi phải trả phòng đúng không nhỉ?”
“Không sao ạ. Quý khách cứ từ từ thu dọn, trả phòng muộn một chút cũng không sao đâu ạ.”
“Thật ra tôi đang gặp chút chuyện, muốn nhờ cô giúp cho nên mới gọi điện.”
Naomi nắm chặt ống nghe điện thoại. “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Với người bình thường thì chuyện không có gì to tát. Chả là tôi không tìm thấy đồ. Nó ở đâu đó trong phòng nhưng tôi tìm mãi mà không ra.”
Chừng như bà Katagiri đang tìm món đồ nào đó. “Tôi hiểu rồi ạ. Giờ tôi lên đó ngay đây ạ.”
“Thật hả? Vậy phiền cô nhé.”
“Không có gì đâu ạ. Vậy tôi xin phép.”
Naomi cúp máy, thông báo tình hình với Kuga rồi rời khỏi quầy lễ tân.
“Cô Yamagishi,” Nitta lại nhằng nhằng theo sau cô. “Tôi lên cùng chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Naomi nhíu mày. “Hai người cùng xông vào thì không hay lắm đâu.”
“Sao bà ta biết có hai người được.”
“Hôm qua tôi nói rồi mà. Bà ấy nghe tiếng bước chân là đoán được có bao nhiêu người.”
“Thì cô cứ bảo có nhân viên hành lý đi cùng là được. Chứ không lẽ bà ấy nghe tiếng sột soạt quần áo mà biết được cả đồng phục của tôi?”
Cửa thang máy mở ra.
“Tùy anh. Nhưng anh đừng có tự ý vào phòng đấy.”
Naomi bước vào thang máy, Nitta cũng theo sau.
Cô gõ cửa phòng 1219, bà Katagiri nhanh chóng đáp lại “Vâng”. Cửa phòng được mở ra sau đó khoảng mười giây. Bà Katagiri chừng như đã sửa soạn xong xuôi, kính được đeo đâu vào đấy. Găng tay cũng đã ở đúng vị trí.
“Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu.” Naomi lên tiếng.
“Thật phiền cô quá,” bà Katagiri nói giọng hối lỗi. Nitta đứng ngay sau Naomi nhưng nhìn bà không có vẻ gì là đã nhận ra sự có mặt của anh.
“Không có gì đâu ạ. Quý khách đang tìm đồ gì vậy ạ?”
“Là cái này đây,” bà Katagiri nắm lấy phần nẹp áo khoác. “Áo bị thiếu mất một chiếc khuy cô ạ.”
"A..."
Đúng thật, không thấy chiếc khuy thứ hai từ trên xuống đâu cả.
“Hôm qua, cũng ở chính căn phòng này, lúc tôi thay áo ra, khuy vẫn còn, vậy mà giờ mặc lên lại không thấy đâu.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Quý khách cứ ngồi xuống đây đi ạ, tôi sẽ tìm thử xem sao.”
“Vậy phiền cô,” bà Katagiri lần tới giường rồi ngồi xuống đó.
Naomi nhìn quanh sàn nhà, khu vực dễ thấy thì không có. Cô bò trên sàn, nhòm hết dưới gầm ghế, bàn rồi cả giường. Naomi vừa tìm vừa tự vấn với nỗi hoài nghi trong mình. Liệu bà ấy có bị mù thật không nhỉ? Còn nếu là đóng kịch, tại sao lại bắt mình làm những việc thế này?
Hay bà ấy cố tình gây khó dễ, suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu cô. Có khi nào bà ấy từng thuê phòng ở đây, không vừa lòng chuyện gì đó nên lần này tới trả thù?
“Không thấy hả cô?” Bà Katagiri cất tiếng hỏi.
“Tôi xin lỗi.”
“Cô đâu cần phải xin lỗi thế chứ. Tôi mới là người có lỗi mà.”
“Nhưng mà,” Naomi vừa nói đến đây thì có tiếng gõ cửa phòng. Hẳn là Nitta.
“Một nhân viên hành lý của chúng tôi đang chờ ở ngoài. Tôi ra ngoài đó một chút được không ạ?”
“Vâng, cô cứ tự nhiên.”
Naomi đi đến gần, hơi hé cửa ra. Nitta đứng đó, mặt vô cảm.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Tôi đang tìm khuy áo.”
“Khuy áo?” Nitta nhíu mày hồ nghi.
“Mình tôi ở đây là được rồi, anh Nitta cứ quay lại quầy đi, Naomi nói gấp gáp, phớt lờ Nitta như vẫn đang muốn hỏi gì đó, cứ thế đóng cửa lại.
“Tôi phiền mọi người quá,” bà Katagiri lên tiếng.
Naomi nhìn về phía bà, đoạn cười niềm nở.
“Quý khách đừng bận tâm đến chuyện đó. Mà tôi đang tính thế này, không biết có được không ạ. Giờ quý khách cứ xuống làm thủ tục trả phòng, trong khi đó nhân viên của chúng tôi sẽ dọn dẹp ở đây. Tôi sẽ nhờ họ tìm chiếc khuy kia, kiểu gì cũng sẽ thấy thôi ạ.”
Naomi nói đến đây thì dừng lại. Cô nhận ra một chiếc khuy màu đen đang yên vị ở chỗ cạnh giường, dưới chân bà Katagiri.
Naomi lại gần, nhặt chiếc khuy lên.
“Liệu có phải cái này không thưa quý khách?” Naomi nắm lấy tay trái bà, đặt chiếc khuy lên trên đó.
Bà Katagiri đưa tay phải cầm lấy chiếc khuy. Ngay lập tức, bà mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
“Đúng là nó rồi. Cảm ơn cô nhé. Cô thấy nó ở đâu vậy?”
“Ở dưới chân của quý khách ạ. Chắc vì thế mà vừa nãy tôi không nhìn ra.”
Cô đã nói dối. Thật ra chỗ đó chắc chắn cô đã nhìn tận mấy lần. Chỉ có thể là nhân lúc cô nói chuyện với Nitta bà Katagiri đã đặt nó ở đó.
Tại sao bà ấy lại làm những chuyện như vậy chứ? Một đám mây u ám giăng kín lồng ngực Naomi.
“Tốt quá rồi. Giờ chúng ta đi thôi nhỉ,” bà Katagiri mỉm cười đứng lên.
Naomi dìu bà Katagiri xuống quầy lễ tân rồi làm thủ tục trả phòng cho bà. Nitta nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ nhưng Naomi cố tảng lờ đi.
Không rõ tại sao người phụ nữ này lại giả mù nhưng cô nghĩ tốt nhất là phải nhanh chóng để bà ta rời khỏi đây. Dù bà ta đến đây với mục đích trả thù và đã hài lòng với kết quả thì cũng không sao.
Bà Katagiri thanh toán bằng tiền mặt. Có điều bà ta không cần nhìn vào ví mà vẫn lấy ra chính xác số tiền giấy và tiền xu. Chỉ nhằm gây khó dễ thì liệu có thể diễn đến mức này không nhỉ? Lại một nghi ngờ khác dấy lên trong cô.
“Cô Yamagishi này,” làm thủ tục trả phòng xông xuôi, bà Katagiri lên tiếng gọi. “Cô có thể tiễn tôi ra đến sảnh chính không?”
“Vậy để nhân viên hành lý của chúng tôi...”
Bà Katagiri chậm rãi lắc đầu. “Tôi muốn phiền cô cơ.”
Naomi liếc nhìn Nitta, rồi hít thở thật sâu.
“Được ạ. Vậy để tôi tiễn quý khách.”
Naomi ra khỏi quầy lễ tân, dẫn bà Katagiri ra phía sảnh chính. Nitta cũng theo sau.
Họ đi gần tới trước cửa tự động ở sảnh chính thì bà Katagiri bất giác buông tay khỏi tay Naomi. “Ơ,” Naomi quay sang phía bà.
Bà Katarigi dừng lại, nhìn thẳng về phía Naomi, cặp mắt phía sau chiếc kính râm mở thật to.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Naomi bối rối hỏi.
“Cô Yamagishi này, nói đoạn bà Katagiri tủm tỉm cười. “Từ hôm qua tới giờ cảm ơn cô rất nhiều. Và cũng thành thật xin lỗi cô.”
“Sao cơ ạ?”
Bà Katagiri xích lại gần Naomi mà chẳng cần dùng đến chiếc gậy.
“Thật ra cô cũng biết mắt tôi nhìn được đúng không? Tối qua cô đã nói chuyện gì đó với nhân viên của quán ăn Pháp đó mà. Lúc ấy là tôi biết mình bị lộ rồi. Cô phát hiện ra từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc nào ạ...” Naomi nhìn sang Nitta đúng cách đó không xa rồi lại đưa mắt về phía bà Katagiri. “Có thể là từ lúc quý khách nhận phòng. Nhưng thật ra tôi cũng không chắc chắn.”
“Vậy à. Ra là tôi bị lộ ngay từ đầu. Thế mà tôi còn nghĩ mình đã diễn rất tốt cơ đấy...”
“Xin lỗi, nhưng tại sao quý khách lại làm vậy ạ?”
Bà Katarigi cúi xuống, chỉnh lại gọng kính râm, bờ môi khẽ cử động, trông như một thiếu nữ đang cười e ấp.
“Sắp tới ông nhà tôi sẽ lên Tokyo để gặp mặt hội bạn cũ. Chuyện đó dĩ nhiên rất bình thường, nhưng tôi thì lại hơi lo, thật ra ông nhà tôi bị mù.”
“À,” Naomi bật kêu khẽ.
“Trước nay đi đâu đều có tôi đi cùng chăm sóc, thành ra ông ấy chưa đi du lịch một mình bao giờ. Nhưng lần này ông ấy lại bảo sẽ tự đi. Chả là hôm ấy tôi vướng đám cưới con gái một người bạn thân. Thấy tôi có vẻ háo hức mong chờ nên có lẽ ông ấy không muốn phiền đến tôi. Tôi đã bảo đám cưới thì vắng mặt cũng chẳng sao mà ông ấy cứ ngoan cố không nghe.”
Naomi đã hiểu rõ sự tình.
“Vậy nên quý khách mới muốn tìm hiểu khách sạn chúng tôi trước khi ông nhà đến ạ?”
Bà Katagiri gật đầu mãn nguyện.
“Đúng vậy. Ông nhà tôi cũng có đi đây đi đó trong ngày một mình nên chuyện đi lại không quá đáng lo. Tôi chỉ sợ chỗ nghỉ có vấn đề gì đấy thôi, đâm mới quyết định sẽ tìm một khách sạn thật đáng tin. Theo thông tin trên mạng, tôi biết khách sạn này được những người khuyết tật đánh giá rất cao. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn quyết sẽ tự mình đến kiểm tra xem dịch vụ đối với khách khuyết tật ở đây tốt đến mức nào.”
“Vậy quý khách nghĩ sao về dịch vụ của chúng tôi ạ?”
Nghe Naomi hỏi vậy, bà Katagiri khẽ ưỡn ngực, duỗi thẳng tấm lưng.
“Hơn cả kỳ vọng của tôi. Tôi rất hài lòng. Ngay cả khi tôi nói về chuyện tâm linh mà cô cũng vui vẻ chấp nhận cho đối phòng. Nói thật với cô, ông nhà tôi cũng giống tôi, mà không, phải hôm ấy, khả năng ngoại cảm của chúng tôi đều rất mạnh. Thành ra tôi buộc phải xác nhận xem khách sạn có cho đối phòng vì lý do như thế không. Thú thực căn phòng đầu tiên tôi nhận, phòng 1215 nhỉ, chẳng có vấn đề gì cả.”
“Vậy ạ.”
“Chuyện ấy chắc đã làm khó cô nhỉ? Tôi xin lỗi nhé,” bà Katagiri cúi đầu.
“Tại sao quý khách lại chỉ định tôi lúc nhận phòng vậy ạ?”
“Chuyện ấy thì tôi không nói dối đâu. Lý do tôi nói khi đó đều là thật. Tôi rất coi trọng sự tương hợp và trực giác của mình. Trực giác mách bảo tôi nên nhờ cậy cô. Tôi nói thật đấy.”
“Vậy ạ. Quý khách hài lòng vậy là chúng tôi vui rồi ạ.”
“Vừa nãy, nhìn cảnh cô bò cả xuống sàn mà tìm dù biết tôi giả mù, thật sự khiến tôi vô cùng áy náy. Nhưng cũng chính lúc đó tôi đã chắc chắn được rằng, nếu là cô gái này, nếu là khách sạn này thì không có gì phải lo cả.” Bà chìa tay phải đang đeo găng tay ra. “Tôi sẽ liên lạc trước khi ông nhà tôi tới. Lúc ấy có thể phiền cô đúng không?”
Naomi nắm lấy tay bà Katagiri. “Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
“Chắc cô thắc mắc về đôi găng tay này lắm nhỉ?” Bà Katagiri hỏi.
“Vâng cũng hơi hơi ạ...”
“Vậy à, quả nhiên. Chả là hồi đó để che cho ông nhà tôi nên tôi đã bị bỏng nước nóng. Tôi dùng găng tay để che vết bỏng ấy mà, trông hơi mất tự nhiên nhỉ.”
Không biết đáp lại sao cho phải, Naomi nở nụ cười.
“Vậy chuyện ông nhà tôi, phiền cô nhé.”
“Nhờ bà chuyển lời đến ông nhà, tôi rất mong đến ngày được gặp ông ạ.”
Bà Katagiri gật đầu, vui vẻ bước qua sảnh chính ra ngoài. Bà từ chối nhân viên hành lý chạy lại, tự mình lên taxi.
Nhìn chiếc taxi đi khuất, Naomi chưa quay lại quầy lễ tân ngay mà đứng tựa vào cột cạnh đó. Cô có cảm giác như cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.
Nitta đến gần, lẩm bẩm: “Bất ngờ thật đấy.”
“Cô nói quả không sai, khách đúng là nhiều kiểu thật. Ai mà ngờ được bà ấy tới ở thử vì chồng mình cơ chứ. Tôi chịu thua rồi.” Nitta nói mà như thở dài.
Naomi khẽ lắc đầu.
“Tôi cũng đâu có hay ho gì. Thành thực mà nói tôi đã nghi ngờ bà ấy. Tôi đã cảnh giác, lo bà ấy âm mưu chuyện gì đó xấu xa. Ấy vậy mà bà ấy vẫn vui vẻ hài lòng như vậy... Thật đáng xấu hổ thay cho một nhân viên khách sạn.”
Cô dùng hai tay ôm lấy hai má, mặt đỏ bừng bừng.
Nitta rút từ túi áo khoác ra một mẩu giấy. Sau một thoáng lừng khừng anh mới chìa về phía Naomi nói, “Cô xem cái này đi.”
Trên đó in một loạt dãy số.
45.761871
143.803944
45.648055
149.850829
45.678738
157.788585
“Cái này là gì vậy?” Naomi hỏi.
“Là thứ cô muốn biết,” Nitta trả lời. “Ám hiệu cảnh báo hiện trường vụ án tiếp theo sẽ xảy ra ở khách sạn này.”