Chương 9
Khu tổ chức lễ cưới của khách sạn Cortesia Tokyo năm trên tầng 2. Naomi nhòm vào thì thấy nhân viên khách sạn đang bận tư vấn cho hai cặp vợ chồng sắp cưới. Ở giữa có đặt vách ngăn nên chắc chắn hai bên đều không biết gì về đối phương.
Thấy có bàn trống ở trong góc nên Naomi đi tới đó.
“Chỗ này được đấy. Bàn chuyện bí mật ở đây thì còn gì bằng.” Nitta ngồi xuống ghế, mãn nguyện nói.
Naomi mở chiếc máy tính xách tay mang từ văn phòng sang, kết nối mạng không dây. Theo lời Nitta, mạng internet sẽ giúp việc giải thích của anh dễ dàng hơn.
“Tôi chuẩn bị xong hết rồi,” Naomi thông báo.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Nitta đặt mẩu giấy ban nãy lên mặt bàn. Sáu dãy số phức tạp nằm ngay ngắn ở đó. “Thông điệp mà tên hung thủ để lại hiện trường thật ra là những con số. Hắn để lại mỗi hiện trường hai dãy số kỳ lạ này. Đã có ba vụ án nên tổng cộng có sáu dãy số.”
Naomi lại nhìn mấy dãy số đó. Ở giữa còn có dấu thập phân, giá trị vô cùng nhỏ. Dĩ nhiên cô chẳng hiểu chúng có nghĩa gì.
“Vụ đầu tiên xảy ra vào ngày 4 tháng Mười, ở Shinagawa. Hiện trường là bãi để xe cách ga Shinagawa Seaside của tuyến Rinkai khoảng năm phút đi bộ. Mẫu giấy có ghi hai dãy số này được đặt ở chỗ ngồi của nạn nhân. Dãy số trên cùng và thứ hai ấy.” Nitta chỉ vào hai dãy số trên cùng trong sáu dãy số kia.
45.761871
143.803944
“Vụ án tiếp theo xảy ra vào ngày 10 tháng Mười tại công trường xây dựng của một tòa nhà gần Senjushinbashi. Nạn nhân là một phụ nữ trung niên, tờ giấy có dãy số được tìm thấy ở trong áo nạn nhân. Nói cho chính xác, không phải những con số đó được viết vào mà có vẻ như chúng được cắt ra từ tạp chí và báo nào đó rồi dán lên giấy. Đây, dãy số thứ ba và thứ tư.” Ngón tay Nitta di chuyển xuống phía dưới một chút.
45.648055
149.850829
Nói đến đây, Nitta hơi nhoẻn miệng cười.
“Thế nào, cô có biết những con số này nói lên điều gì không?”
Naomi giật mình rụt cằm lại, lườm Nitta.
“Làm sao tôi biết được chỉ nhờ những gợi ý đó?”
“Cũng phải,” Nitta lãnh đạm nói. “Chúng tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, không thể tìm ra điểm chung của hai vụ án đó. Cũng có ý kiến cho rằng có thể những con số chỉ tình cờ giống nhau. Nhưng nếu tình cờ thì chúng giống nhau quá mức tưởng tượng. Thế rồi vụ án thứ ba xảy ra. Hôm ấy là ngày 18 tháng Mười, trên con đường phía dưới nút giao Kasai, một giáo viên cấp ba khi đó đang chạy bộ đã bị giết. Mẫu giấy có in hai dãy số còn lại được nhét vào túi áo gió mà nạn nhân khoác bên ngoài.” Nitta chỉ vào hai dãy số cuối cùng.
45.678738
157.788585
“Thế nào, từ đây cô đã phát hiện ra được gì chưa?”
“Tôi chẳng hiểu gì cả.” Naomi đáp gọn lỏn. “Anh có nói cho tôi nghe được gì ngoài thời gian và địa điểm gây án đâu nhỉ? Chỉ có vậy mà anh bắt tôi tìm lời giải sao? Dĩ nhiên là tôi chịu rồi.”
Nitta gật đầu, mở to mắt như thể muốn nói anh cũng cho là vậy, rồi anh nhoài người tới.
“Thật ra những dãy số này ám chỉ thời gian và địa điểm.”
“Hả?” Naomi lại nhìn xuống mảnh giấy có in mấy dãy số kia.
“Cô hãy chú ý đến điểm các con số tạo thành một cặp mà xem. Bình thường rất nhiều thứ phải dùng một cặp số để thể hiện, đúng không? Chẳng hạn như thị lực mắt trái và mắt phải này, cân nặng và chiều cao, rồi chiều rộng và chiều dài hình chữ nhật, ừm, ngoài ra còn gì nữa nhỉ?”
“Tiền phòng và tiền dịch vụ.”
“Ừ nhỉ, đúng là nhân viên khách sạn.”
“Lương cơ bản và tiền trợ cấp, lương nhận về và khoản bị khấu trừ, tài khoản thường và tài khoản tiết kiệm.” Naomi nghĩ được gì nói nấy.
“Tuyệt vời. Cô có vẻ thích mấy chuyện về tiền nong nhỉ.”
Naomi mặt hầm hầm.
“Tình cờ ấy mà, tôi được cái thành thật, nghĩ sao nói vậy. Ngoài mấy cái đó tôi cũng nghĩ ra vài thứ khác nữa đây. Ngày đến nơi, ngày khởi hành, hay như số ID và mật khẩu chẳng hạn.”
“Cặp số ID và mật khẩu mà toàn bằng số thì hơi hiếm, dù gì cũng là vấn đề bảo mật. Mà sao cũng được, như khách sạn các cô chẳng phải số phòng cũng là một nhóm hai số đó sao.”
Naomi nghiêng đầu, cô còn chưa hiểu Nitta đang ám chỉ điều gì.
“Ví dụ,” Nitta giơ ngón trỏ lên. “Phòng số 3810 chẳng hạn. Nhìn qua thì là một số, nhưng nó mang hai ý nghĩa còn gì. Hai số đầu 38 là chỉ số tầng, còn hai số sau, 10 là chỉ vị trí ở tầng đó. Chuyện này lẽ ra tôi đâu cần giải thích với cô Yamagishi nhỉ.”
“Đúng thật... Nhưng chuyện này quá hiển nhiên thành ra tôi cũng chẳng để ý.”
“Tức là việc dùng hai số để chỉ một địa điểm không hiếm. Nhiều trường hợp không chỉ con số mà cả chữ cũng được sử dụng nữa. Như bãi đậu xe của khách sạn đây chẳng hạn, bên ngoài đề B15 đấy. Nhưng cũng có thứ xác định được địa điểm của toàn bộ địa cầu này chỉ bằng các con số. Nói đến đây chắc cô hiểu rồi chứ?”
Nghe thấy từ địa cầu, Naomi bèn nghĩ ngay tới quả địa cầu. Nhờ vậy mà cô nhanh chóng trả lời được luôn.
“Vĩ tuyến và kinh tuyến.”
“Chính xác.” Nitta dùng ngón tay gõ gõ xuống tờ giấy. “Những con số này chỉ vĩ tuyến và kinh tuyến.”
“Ồ” Naomi lại nhìn xuống những con số. “Hóa ra lại đơn giản thế à.”
“Nhưng không đơn giản thế đâu. Ngay từ đầu đã có giả thuyết cho rằng phải chăng đó vĩ tuyến và kinh tuyến. Thế nhưng khi chúng tôi thử kiểm tra thì lại không ra. Nào, giờ phải nhờ đến mạng internet rồi đây. Trên mạng có một trang tiện ích, chỉ cần điền vĩ tuyến và kinh tuyến vào, nó sẽ tìm cho chúng ta bản đồ của địa điểm đó. Trước tiên cô truy cập vào trang đó đi. Mà thôi, để tôi làm cho nhanh.” Nitta xoay máy tính về phía mình, gõ bàn phím rất thành thạo.
Loáng cái tên trang web đã hiện ra, cạnh đó là cột để gõ nội dung tìm kiếm.
“Tôi sẽ gõ hai dãy số được để lại hiện trường vụ án đầu tiên. Kết quả sẽ thế nào đây?”
Sau khi gõ hai dãy số đó xong, Nitta ấn vào nút tìm kiếm. Bản đồ của Goolge hiện ra ngay sau đó. Nhưng chẳng thấy địa điểm đâu, chỉ rặt một màu xanh.
“Đây là gì vậy?”
“Cô đoán xem. Được rồi, tôi sẽ thu nhỏ bản đồ lại xem sao nhé.”
Nitta thu thật nhỏ kích thước lại. Cuối cùng phần đất liền cũng hiện ra từ một góc bản đồ. Hẳn phần bản đồ ban nãy là biển. Nitta tiếp tục thu nhỏ lại, giờ thì Naomi đã nhận ra phần đất liền đó.
"Hokkaido..."
“Đúng vậy. Đằng xa mạn phía Bắc biển Ohotsuku [1] , ngay cạnh Karafuto [2] ”
“Sao lại là ở đó? Vậy nghĩa là sao?”
“Trước khi trả lời câu hỏi đó, ta cứ thử tra luôn hai dãy ở hiện trường vụ án thứ hai xem sao nhé. Tôi sẽ gõ vào đây vĩ độ và kinh độ như ban nãy.”
Nitta lại tiến hành tìm kiếm y như lúc trước. Kết quả hiện ra vẫn là màu xanh của biển. Nitta lại thu nhỏ kích thước, có điều lần này phần đất liền hiện ra nhanh hơn. Nhưng vẫn là một nơi trời ơi đất hỡi như ban nãy.
“Đây là...”
“Từ chỗ vừa nãy di chuyển về hướng Đông. Trên cùng của quần đảo Kuril, phía Đông đảo Etorofu.”
Nitta ngẩng mặt lên khỏi máy tính. “Tìm được đến đây, một điều tra viên chúng tôi nảy ra một giả thuyết vô cùng thú vị. Phải chăng hung thủ đang gửi gắm một thông điệp nào đó về vấn đề tranh chấp lãnh thổ của Nhật?”
“Tranh chấp lãnh thổ?” Naomi tỏ ra bối rối trước cụm từ không thể ngờ tới này.
“Trước đây Karafuto và quần đảo Kuril đều thuộc lãnh thổ Nhật Bản. Nên giả thuyết biết đâu hung thủ muốn đề cao vấn đề chủ quyền lãnh thổ Nhật cũng không có gì là lạ.”
“Tôi hiểu. Nhưng sao hắn lại phải giết người chứ?”
“Nếu đó là hành vi đe dọa nhằm vào chính phủ thì sao? Kiểu nếu các người không nhanh chóng tuyên bố chủ quyền, sẽ còn nhiều mạng người phải hy sinh.”
Naomi nhìn mặt Nitta thật lung. “Anh đang nói thật đấy à?”
Nitta mặt méo xệch.
“Không phải tôi nghĩ đâu nhé. Mà là có cả giả thuyết như vậy. Nhưng quả thật tìm ra Karafuto và quần đảo Kuril như thế, chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó thôi.”
“Đúng là vậy, nhưng mà...”
“Có điều giả thuyết đó đã nhanh chóng bị bác bỏ. Vì vụ án thứ ba đã xảy ra.”
Nitta gõ hai dãy số hung thủ để lại ở hiện trường vụ thứ ba, ấn nút tìm kiếm. Hiện ra trên màn hình vẫn là một địa điểm trên biển. Nitta lại thu nhỏ kích thước, lần này địa điểm nằm ở Đông Bắc quần đảo Chishima, ngay phía Nam bán đảo Kamchatka.
“Đây là đâu vậy?” Naomi bất giác hỏi.
“Bán đảo Kamchatka như cô biết thôi. Đến đây khả năng liên quan tới vấn đề tranh chấp lãnh thổ bị loại bỏ, thành ra chúng tôi hoàn toàn bế tắc. Bắt đầu có ý kiến cho rằng đó không phải vĩ độ và kinh độ. Nhưng nếu thế, nó là gì? Chúng tôi lại phải mày mò suy nghĩ lại từ đầu.”
Naomi nhìn đồng hồ, thở dài.
“Tôi nghĩ anh Nitta cũng biết chúng ta đang trong giờ làm. Anh có thể nói luôn lời giải chính xác thay vì cứ vòng vo vào mấy giả thuyết lệch lạc kia không?”
“Cái gì cũng phải có trình tự của nó. Tôi muốn cô biết làm thế nào chúng tôi giải được ám hiệu đó. Với lại cũng sắp đến hồi kết rồi. Tôi biết cô thấy nó chán ngắt, nhưng xin hãy cố chịu đựng.” Nitta nói như đang rao giảng.
“Tôi đâu nói nó chán ngắt...” Naomi mơ hồ nói.
“Vậy ý nghĩa của mấy dãy số này là gì? Cuối cùng cũng có một người giải được ý nghĩa sâu xa của chúng. Nếu chúng ta bỏ qua mấy con số phía sau dấu chấm, dãy số đầu tiên chỉ còn lại 45, còn các dãy sau lần lượt là 143, 149, 157. Vậy sự thay đổi này có ý nghĩa gì? Tại sao số lại tăng lên? Cô hãy nhớ lại xem mấy vụ án kia xảy ra vào những ngày nào. Vụ đầu tiên là ngày 4 tháng Mười, tiếp đến là ngày 10 tháng Mười, vụ cuối cùng là ngày 18 tháng Mười. Các ngày đó cách nhau sáu và tám ngày. Sáu và tám. Cô có thấy các dãy số kia cũng tăng lên như vậy không?
“A,” Naomi khẽ kêu lên.
Nitta lôi từ trong túi ra một chiếc bút bi.
“Tức là nhiều khả năng tổ hợp số này thể hiện ngày tháng. Mà đúng là ngày, tháng cũng là một cặp số đi cùng nhau. Giờ tôi sẽ thử lấy các dãy số kia trừ đi số ngày, tháng mà các vụ án đã xảy ra.”
Nitta viết ra mấy phép tính đơn giản bên cạnh các dãy số, đoạn nói:
45.761871 - 10 = 35.761871
143.803944 - 4 = 139.803944
45.648055 - 10 = 35.648055
149.850829 - 10 = 139.850829
45.678738 - 10 = 35.678738
157.788585 - 18 = 139.788585
“Rồi, giờ chúng ta lại tìm vĩ tuyến và kinh tuyến dựa vào những số này xem sao nhé.”
Nitta gõ hai dãy số đầu tiên vào ô tìm kiếm, ấn phím return. Bản đồ hiện ra ngay trên màn hình. Và lần này không phải trên biển nữa.
Là Tokyo. Dòng chữ Kitazume, Senjushinbashi hiện ra.
“Mới nãy tôi có nói rồi nhỉ. Vụ án thứ hai xảy ra ở Senjushinbashi. Và cũng chính là địa điểm mà vĩ tuyến, kinh tuyến này chỉ.”
Naomi nín thở trước câu nói của Nitta, không thốt nên lời.
“Vậy tôi sẽ kiểm tra dãy số tìm được tại hiện trường vụ án ở Senjushinbashi nhé.”
Nitta gõ bàn phím trông rất thoải mái. Hiện ra trên màn hình ngay sau đó là nút giao Kasai của tuyến vành đai trung tâm thuộc đường cao tốc thành phố.
“Anh nói nạn nhân thứ ba bị sát hại khi đang chạy bộ đúng không?” Naomi hỏi lại.
“Đúng vậy, ngay trên con đường phía dưới nút giao Kasai,” Nitta tiếp tục. “Chắc cô hiểu ra vấn đề rồi đúng không. Hung thủ đã để lại những con số hàng thông báo trước địa điểm gây án tiếp theo của y. Dù chúng tôi không biết mục đích của hắn là gì.”
“Anh có thể tìm dãy số thứ ba giúp tôi được không?” Giọng Naomi run lên.
“Tất nhiên. Tôi giải thích nãy giờ là vì mục đích đó mà."
Nitta gõ dãy số đó vào ô tìm kiếm. Thứ hiện ra trên màn hình không nằm ngoài dự đoán của Naomi. Nhưng cô vẫn không khỏi thấy lạnh cả sống lưng.
Ở ngay chính giữa bản đồ là dòng chữ “Khách sạn Cortesia Tokyo".
“Đến đây chắc cô hiểu rồi chứ. Việc khách sạn này sẽ là địa điểm gây án tiếp theo ấy?”
Naomi hít thở thật sâu, rời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Cảnh sát các anh nhiều người thông minh quá nhỉ. Người thường mấy ai nghĩ ra được vậy. Người giải được mấy con số này hẳn phải tự hào lắm.”
“Lúc giải được thôi.” Nitta gãi gãi lỗ tai. “Khi ấy anh ta đâu có nghĩ mình lại bị bắt đi đóng giả làm nhân viên khách sạn như thế này.”
Naomi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Nitta. “Anh Nitta đã giải ra á?”
Nitta tặc lưỡi, khẽ nhún vai.
“Nhưng tôi không nghĩ thế là xong. Vì có thể hung thủ đã tiên liệu trước việc cảnh sát sẽ tìm ra bí mật đằng sau những dãy số này. Nếu đúng vậy, có thể hắn đang muốn tung hỏa mù.”
“Tung hỏa mù?”
“Có thể việc cảnh sát chú ý tới khách sạn này sẽ có ích gì đó với hắn chăng. Có điều tôi cũng chẳng biết cụ thể đó là gì. Mà dù thế nào, việc chúng tôi có thể làm cũng chỉ là nằm vùng ở đây thôi.”
“Hừm,” Naomi hít một hơi thật sâu. “Tại sao hắn lại chọn khách sạn này nhỉ?”
Ánh mắt Nitta trở nên nghiêm nghị, rồi anh lắc đầu. “Tôi không biết. Chúng tôi cũng không rõ hắn chọn địa điểm gây án những vụ trước dựa trên cơ sở nào. Nhưng chắc chắn hắn luôn chọn trước địa điểm gây án cho vụ tiếp theo.”
“Anh nghĩ hắn chọn địa điểm trước rồi tìm nạn nhân sau hay chọn nạn nhân trước rồi quyết địa điểm sau?”
“Cái này khó nói lắm. Trường hợp nào cũng có thể xảy ra.”
Naomi đập tay vào trán, chớp mắt. Cô cần phải bình tĩnh lại mới được. Cô hiểu khách sạn đang ở trong hoàn cảnh nào nhưng biết được sự thật này khiến cô không khỏi bàng hoàng. Giờ thì cô biết đây đúng là sự thật rồi.
Cô càng hiểu hơn tại sao cấp trên lại không muốn cô biết chuyện này. Chỉ vậy thì mấy người bọn cô mới có thể bình tĩnh mà xử lý các tình huống được.
Naomi nhìn chằm chằm khuôn mặt ngăm ngăm đen của Nitta.
“Sao anh lại quyết định nói cho tôi chuyện này vậy? Chẳng phải anh vẫn luôn mồm đây là bí mật điều tra không thể tiết lộ sao?”
“Lẽ ra tôi không nên nói à?”
Sau một thoáng cúi gằm mặt xuống, Naomi lại nhìn về phía Nitta, đoạn lắc đầu.
“Không, cảm ơn anh đã cho tôi biết. Tôi sẵn sàng cho việc này rồi.” Naomi thật tâm đáp.
Nitta gật đầu.
“Tôi cũng mong vậy nên mới quyết định nói cho cô. Và sau đây chúng tôi còn cần cô hợp tác nhiều.”
Naomi nhíu mày. “Ý anh là sao?”
Mặt Nitta lại trở nên nghiêm túc, anh ngả lưng ra sau ghế. Chừng như anh đang phải lựa chọn từ ngữ ghê lắm.
“Tôi đã thử nghĩ xem tại sao hung thủ lại chọn khách sạn này làm địa điểm gây án. Phải chăng gây án ở đây sẽ thuận tiện cho hắn về mặt nào đó? Nhưng đó là gì? Tôi có nghĩ đến hai khả năng.” Nitta giơ hai ngón tay lên. “Một là hắn chọn được nạn nhân muốn ra tay mà người đó lại đang ở khách sạn này hoặc sắp tới sẽ đến đây. Hoặc hung thủ biết cách để gây án tại khách sạn này.”
Naomi nghiêng đầu.
“Tôi hiểu giả thiết đầu tiên nhưng không hiểu giả thiết thứ hai. Anh nói cách gây án là sao?”
“Tóm lại là,” nói đến đây Nitta ngắt lời, rồi tiếp tục nói với ánh mắt như đang thăm dò biểu cảm của Naomi. “Vì hắn biết hắn có thể đột ngột gõ cửa phòng của khách mà không bị nghi ngờ gì cả, không những thế hắn còn có thể tự do vào trong khi họ đã ngủ say.”
“Hả?” Sau khi lên giọng, Naomi hiểu ra điều Nitta đang nói. Ngay tức thì, cô thấy mặt mình đanh lại. “Anh đang nói hung thủ là một trong số nhân viên của chúng tôi?”
“Tôi đang nói đến khả năng. Cũng có thể lắm chứ, đúng không?”
“Không thể có chuyện đó. Tôi chỉ có thể nói... Tôi không tin có chuyện đó.”
“Cô bình tĩnh suy nghĩ xem. Chắc chắn phải có lý do gì đó hắn mới chọn khách sạn này làm địa điểm gây án."
“Anh Nitta mới là người cần bình tĩnh ấy. Nếu chọn cách gây án đó, sẽ bị lộ ngay ra là người ở bộ phận kia chứ. Chẳng lẽ hắn lại ngu ngốc đến mức ấy?”
“Tôi không nghĩ vậy. Nếu đúng ắt hẳn hắn phải có mánh khóe nào đó. Một cách gì đấy để người ta không thể nghĩ đến người gây án là ai.”
“Thôi đủ rồi. Tôi không muốn nghe nữa, Naomi đùng đùng đứng dậy, gấp máy tính lại, đoạn cầm bên hông.
Nhưng cô chưa kịp đi ra phía cửa thì Nitta đã lên tiếng.
“Tôi biết cô cảm thấy khó chịu. Nhưng chúng tôi buộc phải nghĩ đến mọi khả năng. Vì gì thì gì, chuyện này cũng liên quan đến mạng người.”
Naomi quay người lại.
“Vậy tại sao anh lại muốn tôi hợp tác? Tôi cũng có thể là hung thủ mà?”
Nitta đứng dậy, lại gần phía Naomi.
“Vì tôi chắc chắn cô không phải hung thủ nên mới nhờ cô. Hung thủ chẳng đời nào lại đi nhận đào tạo nghiệp vụ cho cảnh sát cả.”
“Cái đó không chắc đâu. Làm vậy có thể nắm được hoạt động của cảnh sát đấy.”
“Thế à. Vậy xin hỏi cô đã nắm được hoạt động gì của cảnh sát chúng tôi chưa? Hôm nay là lần đầu tiên tôi nói về nội dung điều tra thì phải.”
Naomi chẳng tìm được câu chữ nào để đáp lại lời phản biện của Nitta. Bất giác cô đưa mắt nhìn xuống dưới.
“Với lại tôi đánh giá cao suy nghĩ chuyên nghiệp của cô.” Nitta nói thêm. “Dù cô có nghi ngờ đối phương cũng sẽ che giấu nó rất khéo và xử lý các tình huống vô cùng thích đáng. Nhìn cách cô đối đáp với bà Katagiri, tôi càng chắc chắn điều đó.”
“Thế nên...” Naomi lườm Nitta. “Nếu tôi có nghi ngờ đồng nghiệp mình, người đó cũng sẽ không thể nhận ra? Anh muốn nói thế đúng không?”
Nitta lắc đầu vẻ bực dọc.
“Tôi không định yêu cầu cô làm những việc khó xử. Chỉ mong nếu cô nhận ra người nào đó có biểu hiện khác thường, làm ơn hãy cho tôi biết. Chỉ những người ở gần cô thôi cũng được.”
“Anh đang bảo tôi giám sát đồng nghiệp của mình đấy à?”
“Tôi chỉ nhờ cô lưu tâm chút thôi. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này liên quan đến mạng người.”
“Tôi xin phép được từ chối. Tôi tin tưởng đồng nghiệp của mình. Tôi không muốn nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, vả lại nếu sau này họ biết được chuyện đó, anh nghĩ liệu họ có còn coi tôi là đồng nghiệp không?”
“Tôi xin phép,” Naomi cúi đầu, đoạn quay gót đi. Cô định bụng lần này có bị gọi lại cũng sẽ không dừng bước. Nhưng Nitta không hề lên tiếng.