Chương 10
Nitta đi xuống tầng 1 sau Naomi chừng hai, ba phút. Anh làm vậy vì không muốn những nhân viên khác sẽ phát hiện ra cuộc trò chuyện bí mật ban nãy. Các điều tra viên đang nằm vùng mà phát giác chuyện anh cho Naomi biết về mấy dãy số lại càng không hay. Bởi đây đơn thuần chỉ là hành động bột phát của anh.
Nhưng Nitta không hối hận. Dù anh đã làm Yamagishi khó chịu, nhưng để phá được án, việc này là cần thiết. Dù Yamagishi Naomi phản ứng như vậy song anh dám chắc cô hiểu. Và nếu phát hiện ra điều gì, chắc chắn cô sẽ hành động.
Trên đường quay lại quầy lễ tân, anh trông thấy một người đàn ông ngồi ở góc sảnh đang khẽ vẫy tay với mình. Là Nose. Anh ta tới chỉ để trả phòng mà giờ còn chưa về sao?
Vừa để ý xung quanh, Nitta vừa tiến lại gần chỗ Nose. Phải diễn sao cho thật giống một nhân viên khách sạn đang đi về phía khách.
“Anh vẫn ở đây ạ?” Nitta đứng cạnh Nose, hỏi nhỏ.
“Tôi đang chờ cậu Nitta đây. Cậu ngồi xuống đi đã.”
Chiếc xô pha bên cạnh còn trống. Nitta ngồi xuống nhưng không chạm vào tay vịn, hai tay đặt trên đầu gối.
“Anh thu hoạch được gì không?”
“À, không,” Nose gãi gãi lông mày. “Chuyện người phụ nữ kia không có tiến triển gì cả. Thật ra tôi cũng mới nói chuyện này với cậu Nitta hôm qua thôi mà, đâu có dễ gì thu được kết quả nhanh như vậy.”
“Thế anh chờ tôi vì việc gì?”
“À, chuyện đó...” Nose đảo mắt thật nhanh, rồi trầm giọng tiếp tục. “Sáng nay tôi quay lại văn phòng, trưởng phòng có nói với tôi điều này kỳ quặc lắm. Cảm giác như gió đã đổi hướng vậy.”
“Đổi hướng thế nào cơ?”
“Ừm...” Nose như đang co rúm người lại ghé mặt về phía Nitta. “Đại ý là sẽ chuyển qua điều tra theo phương châm từng vụ án đơn lẻ, theo kiểu việc của chúng tôi chúng tôi làm, việc của các anh các anh làm ấy.”
“Sao có thể!”
“Thật mà. Giờ phải xem xét lại toàn bộ về Teshima Masaki, kể cả chứng cứ ngoại phạm. Có cảnh sát còn được lệnh điều tra về khả năng có đồng phạm nữa.”
Chuyện này đúng là kỳ quặc thật. Trước đó Nitta không tìm thấy điểm nào liên quan tới những vụ khác nên mới không thể truy Teshima đến cùng.
“Thế những dãy số kia thì sao? Rõ ràng ba vụ kia có liên quan đến nhau mà. Cả vụ án thứ tư có thể sắp xảy ra nữa?”
Nose khoanh đôi cánh tay ngắn cũn của mình lại, nghiêng đầu thật mạnh.
“Chính là thế. Tôi cũng đã hỏi trưởng phòng của tôi câu y hệt. Thế rồi anh ta bảo, tạm thời không cần để ý đến nó.”
“Nói năng hàm hồ!” Nitta bất giác cao giọng. “Không để ý đến mấy dãy số đó thì tôi ở đây làm cái trò gì."
“Không đâu, không đâu. Anh ta nói là tạm thời mà. Làm gì có chuyện chúng không liên quan đến chuyên án chứ. Tóm lại trưởng phòng chỗ chúng tôi đã ra chỉ thị tiến hành điều tra độc lập với các vụ khác.”
“Chuyện này là sao đây? Điều tra theo cách đó sao có thể thấy được tổng quan cả vụ. Không hiểu họ đang vội vàng vì chuyện gì thế nhỉ?”
“Làm gì có, tôi lại thấy họ đang chuyển qua phong thái từ tốn đấy chứ. Họ chỉ yêu cầu chúng tôi thu thập chứng cứ, không cần dồn nghi phạm vào chân tường.”
“Tại sao chuyện lại thành ra như thế nhỉ?” Nitta chống cằm tì tay lên tay vịn, nhưng ngay lập tức, anh quay lại tư thế ban đầu. “Không biết hai phòng điều tra kia thì sao nhỉ?”
“Tôi xin lỗi, chuyện đó thì tôi...” Nose đưa tay gãi gãi mái đầu lưa thưa tóc của mình.
“Không sao, tôi sẽ tự mình điều tra chuyện này. Anh còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
“Chỉ thế thôi. Tôi biết chuyện không có gì to tát nhưng cũng muốn báo để cậu biết.”
“Cảm ơn anh.”
Đúng lúc Nitta dợm đứng lên, Nose lên tiếng "À."
“Hôm qua cậu nghỉ ở căn phòng đó đúng không? Cảm giác thế nào?”
“Vâng.” Nitta gật đầu. “Căn phòng tuyệt lắm, rất thoải mái. Tiền phòng thật không sao chứ ạ?”
“Cậu đừng bận tâm đến chuyện đó. Vậy cậu có thu thập được gì không?”
“Thu thập?”
“Chẳng phải cậu Nitta toàn ở quầy lễ tân sao. Việc đó đúng là giúp cậu có thể quan sát khách đến và đi, nhưng để hiểu được cảm giác của khách thuê phòng, chỉ có cách ở thử mà thôi.”
“À... ra là vậy.”
“Vậy cậu thấy sao? Có hình dung ra được chút nào về cách hung thủ sẽ gây án không?”
Nitta khẽ lắc đầu.
“Chuyện đâu có dễ dàng như vậy. Rất tiếc, hôm qua tôi mệt quá đâm chỉ lăn ra ngủ.” Nitta không nhắc đến khả năng nhân viên khách sạn là hung thủ.
Tưởng đâu Nose sẽ ngán ngẩm, ai dè anh ta lại phá lên cười sung sướng.
“Vậy à. Đúng thế thật nhỉ.”
“Tôi xin lỗi. Tiền anh bỏ ra xôi hỏng bỏng không rồi.”
“Không đâu, không đâu. Mà thôi cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Tôi xin phép,” nói đoạn Nose rảo bước đi. Mãi đến khi anh ta đi mất dạng, Nitta mới đảo mắt khắp xung quanh. Motomiya đang ngồi đọc báo trên chiếc xô pha đặt sâu bên trong. Nói đúng hơn là anh ta đang giả vờ đọc.
Nitta vừa làm động tác chỉnh lại vị trí xô pha trống vừa tiến lại gần chỗ Motomiya.
“Mới trao đổi bí mật gì với cảnh sát địa phương thế?” Motomiya lên tiếng hỏi.
“Em mới nghe được chuyện này lạ lắm.” Nitta cứ thế đứng đó nói cho Motomiya chuyện nghe được từ Nose.
“Thế là sao? Tôi chưa nghe gì về chuyện này cả.”
“Tối qua anh bảo đội trưởng với chánh thanh tra tới sở báo cáo nhỉ? Hay lúc đó đã có tiến triển gì?”
“Cũng có thể. Tôi hiểu rồi. Để lát nữa đội trưởng đến tôi sẽ hỏi xem sao.”
“Vậy nhờ anh. Có thể đây là nhầm lẫn gì đó thôi. Dù sao cũng chỉ là cảnh sát địa phương nói vậy.”
“Không đâu. Nghe nói cái người tên Nose đó làm việc nhạy bén lắm đấy.”
“Sao cơ ạ?” Trước đó họ không nhìn nhau nói chuyện, vậy mà nghe đến đây Nitta phải quay ra nhìn Motomiya chằm chằm. “Có lẽ nào lại vậy?”
“Thật mà. Mấy người từng làm việc với anh ta đều nhận xét thế. Nghe nói trước đây bên sở có ý gọi anh ta về mà anh ta từ chối. Có vẻ anh ta thích tận lực hiện trường hơn là gây dựng thành tích. Đúng là một kẻ lạ đời.”
Nitta nhớ lại những cử chỉ chậm chạp của Nose. Người như vậy mà được gọi là nhạy bén sao.
Anh nhớ lại cuộc hội thoại ban nãy. Anh ta nói chỉ có ở thủ mới hiểu được cảm giác của khách. Có khi nào ngay từ đầu anh ta đặt phòng với mục đích nhường lại cho Nitta không?
“Cậu sao vậy?”
“À, không có gì đâu ạ. Vậy việc lúc nãy nhờ anh nhé.”
Nitta rời đi, quay lại quầy lễ tân. Như mọi bận, Nitta lại đứng ra phía sau Naomi. Cô thoáng quay lại nhìn anh nhưng không nói năng gì cả.
Bao suy nghĩ cứ cuộn xoáy trong đầu Nitta khiến anh chẳng thể nào tập trung được. Có thật họ đã thay đổi phương châm điều tra rồi không? Mà nếu đúng thì tại sao họ lại làm vậy? Nose đang toan tính điều gì? Nếu đúng anh ta đang giả ngốc để thao túng Nitta thì thật đáng ghét.
Thời gian cứ thế trôi qua trong khi Nitta miên man suy nghĩ. Chẳng mấy chốc đã xuất hiện những vị khách muốn nhận phòng sớm.
Một cô gái chừng hai nhăm, hai sáu tiến lại gần quầy lễ tân, đứng trước mặt Naomi. Cô gái có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, dáng người khá cao so với phụ nữ thông thường. Phía sau cô gái, nhân viên hành lý đang xách một chiếc túi du lịch to đùng.
Cô gái nói mình là Anno, đã đặt phòng trước. Thực tế đúng là như vậy. Yamagishi Naomi làm thủ tục như thường lệ. Từ phía sau, Nitta nhòm vào tờ thông tin trọ. Tên cô gái đó là Anno Eriko.
Naomi giao thẻ khóa phòng cho nhân viên hành lý. Anh ta bắt đầu dợm bước đi trước. Thế nhưng cô gái vẫn chưa chịu nhúc nhích, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Naomi.
“Tôi có thể phiền cô chút việc được không?” Cô gái lên tiếng với chất giọng khàn khàn.
“Chuyện gì vậy ạ, thưa quý khách?” Naomi hỏi.
Anno Eriko rút từ trong túi ra một tấm ảnh, đặt lên trên mặt quầy. Đó là bức ảnh một người đàn ông.
“Tuyệt đối không được để người đàn ông này lại gần tôi. Nếu hắn ta tới đây, Cô phải đuổi hắn ta đi ngay. Không được nói với hắn tôi thuê phòng ở đây. Cô hiểu chứ? Tuyệt đối không được nói.”