← Quay lại trang sách

Chương 11

Mặt Naomi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường. Dù không nhiều nhưng trước giờ cô cũng từng gặp việc thế này.

Naomi nhìn lại người đàn ông trong ảnh, rồi nhìn Anno Eriko. Cô dịu dàng mỉm cười trước khuôn mặt nghiêm nghị của Anno.

“Tôi xin lỗi nhưng người đàn ông này là?”

Ấy vậy mà biểu cảm của Anno Eriko vẫn không mềm mỏng đi chút nào.

“Chuyện đó cô không cần biết. Cô cứ làm như lời tôi nói là được. Người đàn ông này mà tới đây, mọi người hãy cẩn thận. Không được để hắn ta tới gần tôi. Cô hiểu rồi chứ?” Anno Eriko nói giọng đanh thép, cất tấm ảnh vào lại túi xách như thể chuyện đến đây là xong.

“Phiền quý khách đợi cho một chút. Nếu chỉ có vậy, chúng tôi không thể làm theo yêu cầu của quý khách được đâu ạ,” Naomi thẳng thắn.

Anno Erika vẫn chưa rút tay ra khỏi túi xách, nhìn Naomi với ánh mắt như thể muốn nói “Cô có ý kiến gì về việc đó sao?”

Naomi duỗi thẳng lưng, thu cằm lại.

“Ngoài tôi, còn rất nhiều người khác cũng làm ở bộ phận lễ tân. Không có tấm ảnh đó, tôi không thể thông báo với họ đầy đủ yêu cầu của cô Anno được. Ngay cả tôi chỉ nhìn ảnh một lần như thế, giả dụ người đó có tới cũng khó mà đoán định được đúng người hay không.”

“Cô là nhân viên chuyên nghiệp cơ mà. Gì chứ mặt người, tôi nghĩ cô nhìn ảnh một lần là nhớ được.”

“Tôi xin lỗi,” Naomi cúi đầu.

“Lễ tân chúng tôi làm việc theo ca,” bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói. Là Nitta. “Hay cô đang bảo cô ấy phải đứng đây 24/24?”

Naomi quay đầu lại phía sau, nhỏ tiếng trách móc, “Anh thôi đi.”

“Thật là,” Anno Eriko thở dài, rút ảnh từ túi ra, đặt xuống mặt quầy như thể đang đấm lên đó.

“Tôi chỉ có mỗi cái này thôi đấy, nhớ giữ gìn cẩn thận.”

Thế nhưng Naomi chỉ liếc nhìn một cái, không hề đưa tay ra.

“Tôi có thể biết nguyên do được không ạ? Chỉ có thế chúng tôi mới đưa ra các biện pháp xử lý được.”

Anno Eriko nhướn lông mày bên phải lên.

“Tại sao tôi lại phải nói chuyện riêng tư của mình cho người ngoài nghe nhỉ? Thế lúc tôi gửi đồ quý giá gì đó, cô cũng hỏi bên trong có gì à? Phải vậy không? Chuyện này cũng thế thôi. Tôi bảo đừng để người đàn ông trong bức ảnh này lại gần tôi, các cô cứ làm thế là được. Cần gì phải biết lý do. Cô đã hiểu chưa vậy?”

Naomi nhận ra khó mà hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành từ người phụ nữ này. Nhưng cũng không thể vì thế mà hứa bừa được.

“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy ít nhất quý khách có thể cho tôi biết tên người này được không ạ?”

“Sao cô lại phải biết chuyện đó? Có ảnh là được rồi mà."

“Vì có thể người đó sẽ hỏi thông tin qua điện thoại. Nếu biết trước chúng tôi sẽ ứng phó kịp thời.”

Anno Eriko lắc đầu vẻ bực dọc.

“Dù là ai gọi điện đến hỏi thông tin về tôi, cô cứ nói tôi không có ở đây là được. Với lại tôi có nói tên hắn ta cũng vô nghĩa. Hắn có thể giả danh người khác mà. Cô không nghĩ vậy à?”

Naomi cúi xuống, khẽ thở dài. Cô biết giờ có nói gì cũng vô ích. Đã thế cô cũng cần làm rõ tình thế của khách sạn mới được.

Naomi cầm tấm ảnh, đưa cho Anno Eriko.

“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi xin trả lại tấm ảnh này cho quý khách.”

“Ý cô là sao? Vậy là cô không chịu làm theo yêu cầu của khách à?” Anno Eriko trợn mắt.

Ánh nhìn mạnh mẽ ấy toát lên vẻ áp bức đến nỗi một người đàn ông yếu đuối có lẽ cũng phải rụt người lại, nhưng quả thật nó càng làm nổi bật sắc đẹp của cô gái.

“Ý tôi không phải vậy. Tôi sẽ thông báo để tất cả nhân viên phụ trách không trả lời bất cứ điều gì với bất cứ ai hỏi về quý khách. Nếu đã vậy chúng tôi sẽ không cần đến tấm ảnh này, và cũng không cần phải biết tên người đàn ông kia.”

“Không chỉ thông tin cá nhân, các cô không được để người đàn ông này lại gần tôi. Bình thường các cô sẽ không để người lạ đến gần khách VIP đúng không? Tôi mong mình cũng được đối xử như vậy.”

“Nếu là như vậy, phiền cô Anno cho tôi biết các thông tin chi tiết. Đúng là ở khách sạn của chúng tôi, cũng có những vị khách cần được bảo vệ đặc biệt. Nhưng trường hợp đó, khách sẽ phải liên lạc trước.”

Nhìn vẻ mặt bất mãn của Anno Eriko thế kia hẳn cô ta chẳng chịu xuống nước. Nhưng chừng như không tìm ra lời phản biện nào, cô ta chỉ nói “Tôi hiểu rồi, vậy thôi đi”, rồi giật lấy tấm ảnh từ tay Naomi.

“Chúc quý khách có thời gian vui vẻ ở khách sạn của chúng tôi.” Naomi cúi đầu nói. Lúc cô ngẩng đầu lên, Anno Eriko đã quay người đi về phía sảnh thang máy. Cậu nhân viên hành lý dáng người nhỏ thó vội vã đuổi theo sau.

Naomi khẽ lắc đầu. Ở bên cạnh, Nitta đang nhìn về phía sảnh thang máy với ánh mắt nghi ngờ.

“Sao vậy?” Naomi hỏi.

“À không, tôi thấy tò mò chút thôi. Thái độ của cô gái kia không được bình thường cho lắm.”

“Vậy sao? Tôi lại thấy trường hợp như vậy cũng không hiếm.”

Nitta đổ người về phía sau như thể ngạc nhiên lắm. “Cô đang nói trường hợp khách mang cả ảnh tới rồi ra lệnh không được để người đàn ông này lại gần tôi không hiếm sao?”

“Đúng là trường hợp chuẩn bị cả ảnh như thế này không nhiều. Nhưng nhờ chúng tôi từ chối khách đến thăm thì cũng không ít. Đó cũng là một phần công việc của chúng tôi.”

“Ầy, nghe vất vả quá nhỉ.”

“Tôi xin nhắc lại, khách đến đây vô cùng đa dạng.

Naomi gọi Kawamoto, truyền đạt lại nội dung Anno Eriko vừa nói.

“Cậu nói lại với cả quản lý Kuga nữa nhé. Nhớ lúc giao ca phải nhắc mọi người đấy.”

“Vâng ạ,” nói đoạn Kawamoto mất hút vào cánh cửa phía sau.

Nitta lại tới gần.

“Không biết người trong tấm ảnh có quan hệ thế nào với vị khách nữ kia nhỉ.”

“Tôi chịu thôi,” Naomi nhún vai. “Anh quan tâm vậy cơ à? Mà đúng là cô Anno đẹp thật đấy.”

“Hình như cũng lắm người bị bám đuôi chỉ vì đẹp. Tôi chỉ nhìn thoáng qua những người đàn ông trong ảnh trông cũng bảnh bao ra phết. Không khéo là người yêu cũ hay chồng cũ bám đuôi.”

Naomi hít một hơi, nhìn chằm chằm mặt Nitta.

“Chuyện này liên quan đến vụ án các anh đang theo à?"

“Không, chắc không đâu,” Nitta lắc đầu. “Chuyên án chúng tôi đang theo là một vụ giết người hàng loạt không rõ động cơ. Không thể đơn giản chỉ là bám đuôi được.”

“Nếu đã vậy chuyện này dừng ở đây thôi. Sắp tới giờ nhận phòng chính thức rồi,” Naomi kết luận. Đúng thật, một người đàn ông ra dáng doanh nhân đang đi về phía quầy.