Chương 12
Sau khi kết thúc bàn giao cho ca tối, Nitta đi sang tòa văn phòng. Tất nhiên sau đó anh sẽ quay lại quầy lễ tân, nhưng anh cần báo cáo và xác nhận một số việc trước đã.
Lúc tới phòng họp, Nitta đã thấy Inagaki và mấy người Motomiya đang bàn bạc gì đó. Chiếc gạt tàn để bên cạnh đã lại đầy ứ tàn thuốc như mọi khi.
“Cậu vất vả rồi,” Inagaki vẫy tay chào Nitta. “Không có chuyện gì xảy ra với người phụ nữ lần trước đúng không? Người cậu bảo là giả mù ấy?”
“À, vâng...”
Đúng là bà ấy giả mù thật nhưng bởi lý do không thể tưởng tượng được. Có điều đây không phải chỗ nói những chuyện ấy.
“Tôi xin lỗi vì đã làm toáng cả lên.”
“Cậu đừng để ý chuyện đó. Cảnh giác quá cũng đâu xấu. Mọi chuyện kết thúc suôn sẻ là tốt rồi.”
“Vâng,” Nitta gật đầu, nhìn Motomiya rồi nói, “À, tôi có chuyện này muốn hỏi...” Anh muốn biết chuyện Nose nói thực hư ra sao.
“Nếu là chuyện đó thì tôi hỏi rồi... Chuyện vừa nãy ấy ạ,” Motomiya nhìn sang Inagaki.
“À, à,” Inagaki gật gù. “Tôi nghe bảo trưởng phòng bên phía Phòng cảnh sát Shinagawa chỉ thị cấp dưới không cần quan tâm tới những manh mối liên quan đến hai vụ án kia à.”
“Vâng, tôi nghe bảo vậy. Tôi thấy lạ nên...”
“Ừm, đúng là lạ thật.”
Nitta nhìn chằm chằm người đội trưởng đang nói. “Đội trưởng cũng không biết gì về chuyện này ạ?”
“Chứ sao nữa. Tôi có gọi điện hỏi chánh thanh tra, anh ấy bảo không hề chỉ thị phòng Shinagawa như thế. Nghe vậy tôi đã gọi thẳng cho vị trưởng phòng kia, nhưng anh ta cũng bảo không có chuyện đó, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm?”
“Ý anh ta là toàn bộ vụ án giết người hàng loạt phía Sở Cảnh sát sẽ phân tích, còn phòng cảnh sát địa phương sẽ điều tra vụ họ phụ trách như một vụ án độc lập. Chắc cậu Nose đã kết luận hơi vội.”
“Ra là vậy...”
“Vụ án giết người hàng loạt lần này chưa từng có tiền lệ, thành ra có đến tận ba tổ điều tra đặc biệt. Hơn nữa để ngăn chặn vụ thứ tư, còn có lực lượng đặc nhiệm của chúng ta. Thế nên hướng đi có khác nhau cũng đành chịu.” Inagaki nói như đang tổng hợp lại thông tin rồi gật đầu với Nitta. “Vậy nên, cậu đừng để ý đến những chuyện không đâu, cứ làm như từ trước đến giờ thôi.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Nitta gật đầu nhưng khó mà nói anh đã chấp nhận đáp án đó. Có thật là Nose kết luận với không? Nitta vừa nghe Motomiya bảo thật ra anh ta rất nhạy bén cơ mà.
“Ngoài ra còn chuyện gì không? Khách sạn có gì khác lạ không?” Inagaki hỏi.
“Cho đến giờ thì không có gì đặc biệt. Có một cô khách hơi bất thường chút thôi.”
Inagaki chau mày. “Vị khách thế nào cơ?”
“Chắc là cô ta đang bị bám đuôi.”
Nitta nói ngắn gọn về Anno Eriko. Vì anh chắc mẩm Inagaki sẽ quên mấy chuyện thế này ngay thôi. Vậy mà không ngờ viên đội trưởng lại rướn cả người lên.
“Cũng đáng để tâm đấy,” Inagaki hạ giọng nói.
“Vậy sao?”
“Nghe cậu nói xem ra cô ta nghĩ mình đang gặp nguy hiểm. Nếu đúng vậy chúng ta không thể cứ để kệ thế được.”
“Quả vậy. Nhưng rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì đến ba vụ trước.”
“Sao cậu có thể chắc chắn thế?”
“Chuyện đó...” Nitta ngập ngừng tiếp tục. “Tôi nghĩ đó chỉ đơn giản là một vụ bám đuôi.”
Inagaki lắc đầu.
“Cậu không thể cứ tự quy kết như vậy. Ban nãy tôi nói rồi đấy thôi, cảnh giác quá cũng không phải chuyện xấu. Vì đến giờ chúng ta đâu đã có manh mối nào để xác định hung thủ.”
“Đúng vậy nhưng...”
“Hơn nữa, dù không liên quan gì đến mấy vụ trước, nhưng nếu cô ta gây chuyện rồi làm loạn cả lên thì cũng phiền. Đến lúc đó tên hung thủ cẩn trọng kia sẽ phát hiện có cảnh sát nằm vùng ở đây.”
Lời đội trưởng nói cũng rất có lý.
“Vậy ta phải làm sao ạ?”
“Trước tiên là phải nắm rõ lai lịch cô gái đó. Tôi muốn có những nội dung ghi trong phiếu thông tin khách trọ. Cậu bảo cô ta có ảnh gã kia đúng không? Hãy mượn tấm ảnh đó, photo màu ra làm nhiều bản, rồi phát cho mấy điều tra viên theo dõi.”
“Chúng ta có cần nói cho cô ta việc này không ạ? Biết đâu cô ta sẽ nói cho chúng ta tại sao mình lại phải tránh gã đàn ông kia?”
“Không được,” Inagaki gạt đi ngay tức thì. “Không thể để thông tin về vụ án lộ ra bên ngoài được. Phải kiếm cớ nào đó khác mà dò hỏi tình hình thôi. Kể cả không hỏi được, cũng phải chắc chắn kiếm được ảnh cho tôi...”
“Có cần cô ta phải đồng ý cho photo ảnh không ạ?”
“Không cần. Cô ta từ chối lại phiền hà ra. Chúng ta cũng đâu biết người đàn ông kia sẽ xuất hiện khi nào? Cậu cứ làm nhanh lên cho tôi.”
“Rõ,” nói đoạn Nitta đi về phía cửa ra vào. Nhưng lúc bước xuống cầu thang, Nitta cảm nhận thật rõ một suy nghĩ kỳ lạ đang xâm chiếm lấy lồng ngực anh. Đúng như lời Inagaki nói, họ chưa xác định được chân tướng của tên hung thủ. Nhưng khó mà tưởng tượng được hắn sẽ lòi đuôi ra trong tình cảnh thế này. Nghĩ vậy nhưng anh đâu thể làm trái lệnh cấp trên.
Nitta quay lại quầy nhưng chẳng thấy bóng dáng Naomi đâu. Anh tìm tờ thông tin khách của Anno Eriko, thông báo các nội dung viết trên đó cho Motomiya qua điện thoại. Xong xuôi anh quay ra văn phòng phía sau quầy. Đúng lúc Naomi đang nói chuyện với quản lý Kuga.
“Tôi xin lỗi,” nói rồi Nitta lại gần hai người họ.
“Tình hình có chút thay đổi. Giờ cô có thể cùng tôi lên phòng của vị khách Anno kia không?” Nitta hỏi Naomi.
“Thay đổi thế nào cơ? Anh nói không liên quan gì đến vụ án kia mà?”
“Họ bảo tôi không thể tự quyết định chuyện đó được. Tóm lại giờ chúng ta phải gặp vị khách đó và mượn tấm ảnh kia.”
Naomi tỏ vẻ bối rối,nhìn Kuga đang đứng bên cạnh.
“Để tôi trao đổi với cấp trên đã,” Kuga nói.
“Anh cứ báo cáo với cấp trên. Còn chuyện này chúng tôi đã quyết. Nếu không hài lòng, anh có thể gọi điện cho lực lượng đặc nhiệm ở ngay tòa văn phòng bên kia. Sếp tôi đang ở đó đấy.”
Kuga mặt mũi tối sầm, đưa mắt nhìn lại phía Naomi. “Tôi sẽ nói chuyện này với trưởng bộ phận phòng và tổng quản lý.”
“Phiền anh ạ,” thấy Kuga đi khuất, Naomi mới lãnh đạm nhìn về phía Nitta. “Chúng ta phải nói với cô Anno thế nào đây?”
“À không, tôi sẽ nói với cô ấy. Cô chỉ cần đi cùng rồi đứng cạnh tôi là được.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng xin anh hứa cho việc này. Khi anh tiếp xúc với khách, tuyệt đối không được quên mình đang là nhân viên khách sạn. Hãy chú ý lời ăn tiếng nói. Nhớ phải dùng kính ngữ đấy.”
“Tôi biết mà, cô đừng lo.”
Naomi nhìn Nitta nghi hoặc, rồi nhanh chóng tìm kiếm trên máy đầu cuối.
“Anno Eriko ở phòng 2510.”
Nghe Nitta nói vậy, Naomi chẳng kiêng nể lườm anh một cái. Nitta chỉ biết ho khan.
“Tôi xin lỗi. Cô Anno ở phòng single 2510.”
Naomi thở dài, kết nối điện thoại nội bộ. Đầu dây bên kia chừng như bắt máy rất nhanh.
“Cô Anno phải không ạ? Tôi xin lỗi đã làm phiền trong lúc cô đang nghỉ ngơi... À không, không có ai tìm cô đâu ạ. Chỉ là phía chúng tôi muốn đề xuất với cô một giải pháp về chuyện kia, giờ chúng tôi lên chỗ cô được không ạ?”
Naomi trao đổi thêm hai, ba câu nữa rồi tắt máy.
“Cô ấy bảo sắp đi ăn tối nên không có nhiều thời gian, cho chúng ta năm phút để trình bày.”
Nitta tặc lưỡi.
“Người ta tính bảo vệ cho mà cô ả còn bày đặt kiêu căng.”
“Tạm thời anh sẽ niêm phong cách nói chuyện đó trong vòng mười phút, quyết định thế nhé.”
Hai người vừa đi vừa chạy tới phòng Anno Eriko. Naomi gõ cửa phòng, cô ta cứ thế mở cửa phòng ra, chẳng buồn đáp lại. Anno Eriko đã thay một bộ váy liền thân đen tuyền.
“Có chuyện gì vậy?” Cô ta khoanh tay, nhìn hết Naomi đến Nitta.
Nitta cất tiếng.
“Chuyện lúc trưa thôi ạ. Tôi có trao đổi với người phụ trách bộ phận cảnh vệ, chúng tôi nghĩ vẫn nên mượn cô tấm ảnh kia thì hơn.”
Cặp mắt to và đen của Anno Eriko đảo liên hồi, chĩa thẳng vào Nitta.
“Chỉ cần đưa ảnh, các anh sẽ bảo vệ tôi cẩn thận đúng không?”
“Nếu người đàn ông đó xuất hiện, hoặc hỏi về cô Anno, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ gì cả.”
“Thế chưa đủ, tôi muốn các anh khiến hắn tránh xa tôi ra.”
“Nếu có ảnh, chúng tôi có thể làm vậy.”
“Ban nãy cô ta mới nói không làm được mà.” Anno Eriko vẫn khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía Naomi.
“Lúc đó chúng tôi buộc phải trả lời vậy. Giờ chúng tôi đã trao đổi với người phụ trách bộ phận cảnh vệ, nên cô cứ yên tâm đi ạ,” Nitta nhoẻn miệng cười.
Anno Eriko im lặng chừng như đang cảnh giác, nhưng rồi cũng nói, “Hai người chờ chút,” đoạn biến mất vào trong phòng.
Một lát sau cô ta trở ra với tấm ảnh cầm trên tay. “Đây,” Anno Eriko nói cụt lủn, đoạn chìa ảnh đưa cho Nitta.
Nhận ảnh xong, Nitta mới nói, “Người phụ trách bộ phận cảnh vệ ấy trước đây từng làm cảnh sát, tôi thấy bảo anh ấy cũng có máu mặt ở Sở Cảnh sát lắm. Nên nếu quý khách có gì muốn trao đổi thì xin cứ tự nhiên ạ. Dù là bất kể chuyện gì, nhiều khi nhờ người chuyên nghiệp vấn đề sẽ được giải quyết nhanh gọn hơn đấy ạ.”
Trong một thoáng, mắt Anno Eriko ánh lên chút ngập ngừng, nhưng rồi cô ta vẫn lắc đầu.
“Tôi không cần... cảnh sát.”
“Vậy ạ?”
“Phiền anh.” Anno Eriko nói giọng khô khan, đoạn đóng cửa lại. Cả âm thanh ấy nghe cũng khô khốc.
Nitta quay ra nhìn Naomi, rồi đi về phía thang máy.
“Người đàn ông trong bức ảnh có thể liên quan đến vụ giết người hàng loạt à?” Cả hai bước vào thang máy rồi Naomi mới hỏi.
“Cái đó chưa biết được. Cứ phòng vậy thôi.”
“Hồi trưa anh còn quả quyết là không liên quan mà?”
“Suy nghĩ cá nhân và phương châm điều tra không đồng nhất với nhau ấy mà. Chuyện này tôi gặp thường xuyên.”
Vừa nói khỏi miệng Nitta đã hối hận vì lỡ lời.
Xuống đến tầng 1, Nitta thoáng thấy Motomiya ở phía sảnh. Anh ta đang ngồi trên xô pha, khẽ vẫy tay gọi anh lại.
Nitta lại gần, đứng cạnh đó. Để ý xung quanh không có ai anh mới nhanh chóng đưa bức ảnh vừa nhận từ Anno Eriko cho Motomiya.
“Tôi đã tra địa chỉ viết trong tờ thông tin của Anno Eriko” Motomiya thông báo. “Địa chỉ đó không tồn tại, số điện thoại cũng vậy. Có khi tên cũng là giả nốt.”
Nitta hít một hơi thật sâu.
“Đúng rồi, tiền đặt cọc cô ta cũng không dùng thẻ mà trả bằng tiền mặt. Dễ là tên giả thật. Đội trưởng có nói gì không ạ?”
“Tạm thời cứ theo dõi tình trạng của cô ta đã. Trường hợp này cũng không thể ép hỏi cô ta được. Đâu thể bắt tội chỉ vì người ta dùng tên giả. Có thể nhờ đội dọn phòng nhắm lúc cô ta rời khỏi phòng kiểm tra hành lý nhưng đấy là vạn bất đắc dĩ thôi. Mà nếu cô ta đã chủ ý che giấu danh tính, hẳn trong phòng cũng chẳng có manh mối gì.”
Đội dọn phòng mà Motomiya nhắc tới hơn là mấy điều tra viên đang nằm vùng.
“Anno Eriko sắp ra ngoài dùng bữa tối. Nhưng không rõ là đi đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trao đổi với đội trưởng xem có cần cho người theo dõi cô ta không.”
“Vậy phiền anh,” Nitta nói nhỏ, đoạn rời khỏi chỗ Motomiya.
Không thấy Naomi ở quầy lễ tân, Nitta vòng vào phía văn phòng. Đúng lúc Naomi đang nói chuyện với trưởng bộ phận buồng phòng Takura. Thấy Nitta, Takura nói với Naomi “Vậy cứ thế nhé,” rồi đi mất.
“Chuyện gì vậy?” Nitta hỏi.
“Tổng quản lý và những người khác cho rằng không thể cứ thế dùng ảnh của khách để điều tra mà không nói rõ với khách như vậy được,” Naomi lạnh lùng nói.
Nitta hai tay chống nạnh, mặt nhăn nhó.
“Họ không hiểu đây là trường hợp cực chẳng đã à? Không lẽ đi nói với cô ấy chỗ này sắp là hiện trường của một vụ án giết người hàng loạt? Nếu không hài lòng, cô có thể qua tòa văn phòng...”
“Tôi hiểu. Nhưng các sếp cũng đã xuôi rồi, họ nói lần này đành chịu vậy.”
“Cái gì quan trọng thì phải nói trước đi chứ.”
“Nhưng chúng tôi có điều kiện. Hẳn các anh sẽ photo bức ảnh đó đúng không? Nếu xác định được người kia không liên quan gì đến vụ án, phiền các anh hủy đống ảnh đó ngay cho. Ngoài ra, các anh tuyệt đối không được công khai việc điều tra lần này. Tổng quản lý sẽ nói chuyện đó với đội trưởng Inagaki của anh, nhưng tôi vẫn muốn anh Nitta, người phụ trách ở đây hứa với tôi chuyện này.”
Những lời này của Naomi nghe thật khẩn thiết. Từ tận tâm can, hẳn họ không hề muốn phản bội lại lòng tin của khách. Với cô ấy, ngay cả việc để một viên cảnh sát cải trang rồi đúng quầy đã là hành động phản bội khách hàng vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin hứa,” Nitta nhìn thẳng vào mắt Naomi, trả lời.
Như thể vừa kết thúc một việc gì đó trọng đại lắm, Naomi thở ra một hơi thật dài kìm nén suốt nãy giờ. Sau đó cô kéo chiếc ghế ngồi xuống đó.
Nitta cũng ngồi xuống phía đối diện Naomi.
“Cô nói chuyện này không hiếm nhỉ?”
Nhìn gương mặt như muốn hỏi “Chuyện gì kia?” của Naomi, Nitta tiếp tục.
“Việc khách nhờ đuổi khéo những người tìm gặp ấy."
“À, vâng.” Naomi gật đầu. “Vì đúng là không phải ai chúng ta cũng muốn gặp mà.”
“Kiểu đòi tiền chẳng hạn?”
“Trường hợp đó cũng có đấy.”
“Tôi hỏi để tham khảo thôi nhé. Mấy người đến tìm kia có dễ dàng bỏ đi không? Chẳng phải họ sẽ nói mấy câu không phải chuyện của các người hay đừng có xía vào à?”
“Cái này là nghệ thuật cả đấy. Không thể cứ tằng tằng nói ‘khách của chúng tôi không muốn gặp các vị, phiền các vị về cho’ được. Nói vậy chỉ tổ làm họ nổi xung lên thôi. Đơn giản gọn nhẹ nhất là cứ bảo người các vị đang tìm không ở khách sạn của chúng tôi", vậy thôi.”
“À, tức là các cô sẽ nói dối.”
“Chúng tôi buộc phải làm vậy để bảo vệ khách. Thi thoảng cũng phải dùng đến biện pháp bất đắc dĩ ấy.”
“Vậy nếu đối phương biết người mình cần tìm đang thuê phòng ở đây, chỉ hỏi số phòng thôi thì sao?”
“Nếu khách đã bảo tuyệt đối không được để ai biết việc họ đang ở tại khách sạn, thì dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không nói ra. Mà dù khách không dặn trước, chúng tôi cũng sẽ xác nhận qua điện thoại với khách xem có cho người đó biết hay không. Với lại giờ mọi người đều dùng điện thoại. Nếu là người thân cận, hẳn họ sẽ biết số điện thoại của nhau, chỉ cần gọi điện luôn là được. Nếu đối phương không làm hoặc không thể làm vậy, thì chắc chắn có ẩn tình gì đó. Tất nhiên phải cẩn thận không được để đối phương nhận ra việc tôi trao đổi với khách.”
“Thế nếu đối phương trơ trẽn bảo sẽ không rời đi trừ khi biết được số phòng của vị khách kia thì sao?”
“Thì tôi đành tiếp tục cúi đầu xin lỗi thôi. Còn nếu người đó có hành động hay lời nói bạo lực, tôi sẽ gọi người phụ trách.”
Naomi trả lời rất trôi chảy. Nitta tin chắc cô đã học được điều này từ thực tế chứ không phải từ các lớp đào tạo.
“Nhưng nếu là người hiểu rõ cách đối phó của nhân viên khách sạn, chưa biết chừng hắn sẽ chọn phương thức đặc biệt hơn. Một mánh lới nào đó để không bị nghi ngờ.”
Nghe Nitta hỏi vậy, Naomi đưa mắt nhìn về phía xa xăm, chậm rãi gật đầu.
“Đúng là có nhiều khách rất nhanh nhạy.”
“Có vụ nào đặc biệt gây ấn tượng với cô không?”
“Nhiều lắm...” Ngưng một lát, Naomi tiếp tục. “Khoảng một năm trước, có một cô gái đã tới hỏi số phòng của một vị khách nọ. Cô ta bảo mình đang sống New York, là người yêu của vị khách kia, và rằng cô ta về nước đột xuất, vừa đáp xuống sân bay Narita.”
Câu chuyện khá thú vị. Nitta bất giác rướn người lên. “Rồi sao nữa?”
“Cô ta nói với tôi thế này. ‘Nhưng tôi chưa nói với anh ấy chuyện mình về nước. Tôi muốn đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng anh ấy, cho anh ấy bất ngờ.’”
“Ra là vậy,” Nitta ngẫm nghĩ. “Đúng là đã chuẩn bị từ trước. Nhưng dù vậy chắc cô vẫn phải liên lạc với khách chứ. Thế rồi cô làm thế nào?”
“Tôi nói cô ta đợi cho một lát, rồi tôi đi vào văn phòng phía sau, gọi điện cho vị khách đó,” Naomi kể lại rất trơn tru.
“Sao cơ?” Nitta tròn mắt lên. “Thế chẳng phải món quà bất ngờ của cô gái kia đổ sông đổ bể hết à?”
“Chính là thế. Thực tình tôi cũng áy náy lắm. Nhưng cô gái đó khiến tôi có cảm giác mình buộc phải làm vậy.”
“Ý cô là sao?”
“Làm lâu cái nghề này tự nhiên tôi cứ như bắt được sóng ấy. Khoảnh khắc tiếp xúc với cô gái đó, tôi đã cảm thấy có thứ gì đấy không bình thường. Có thể gọi nó là một tia nguy hiểm cũng được. Tôi đã nghe theo trực giác của mình và gọi điện cho vị khách kia. Tôi định sẽ xin lỗi hai người họ nếu chỉ là tôi đã nghĩ quá lên.”
“Nhưng không phải cô nghĩ quá đúng không?”
Naomi gật đầu.
“Khi tôi nói với vị khách kia về cô gái đó, người ấy bảo cô ta tào lao đấy, và rằng tuyệt đối không được để cô ta biết số phòng, tốt nhất là đuổi cô ta đi hộ anh ta.”
Diễn biến rất bất ngờ. Vị khách nam kia có bối rối cũng không lấy gì làm khó hiểu.
“Vậy cô đuổi cô ta đi kiểu gì? Đâu thể nói vị khách kia bảo thế được.”
“Đương nhiên rồi. Tôi bảo với cô ta là vị khách kia không nghỉ ở đây. Nhưng cô ta vẫn không chịu đi. Cô ta bảo không thể thế được, chính người yêu cô ta nói anh ta đã đặt phòng ở đây. Hẳn là cô ta đã dùng cách nào đó để xác nhận từ trước. Đã vậy, không thể cứ để chuyện mập mờ như thế. Thành ra tôi đã trả lời cô ta rằng đúng là vị khách ấy có đặt phòng, nhưng đã hủy ngay trước ngày đến trọ.”
“Quá hay,” Nitta cảm thán. “Câu trả lời quá tuyệt vời. Nói thế cô kia chỉ còn cách đi thôi chứ còn gì nữa.”
“Nhưng cô gái ấy lại không dễ dàng bỏ cuộc như anh Nitta. Nói đúng hơn là cô ta không tin những gì tôi nói. Cô ta còn bảo nhất định người yêu mình sẽ tới, còn muốn thuê phòng để chờ anh ta. Tôi đoán cô ta định sẽ tự tìm vị khách kia trong lúc ở đây.”
Trong khoảnh khắc, Nitta thấy lạnh cả sống lưng. “Cô ta cũng cố chấp quá nhỉ. Không biết người đàn ông kia đã làm gì cô ta mà đến mức thế.”
“Chắc cũng không phải chuyện vừa.”
“Thế cô xử trí thế nào? Nếu cô ta thuê phòng, nghiễm nhiên sẽ trở thành một vị khách đáng quý của khách sạn rồi còn gì.”
Naomi lắc đầu.
“Chúng tôi có quy định về thứ tự ưu tiên. Những vị khách đang nghỉ ở khách sạn phải được đặt lên hàng đầu. Tôi nói với cô ta tối đó chúng tôi hết phòng rồi. Dù dĩ nhiên phòng trống vẫn còn. Vậy mà cô ta vẫn không chịu từ bỏ, thế rồi tôi cứ cúi đầu xin lỗi một lúc, cuối cùng cô ta cũng đập quầy bỏ đi. Tôi đoán cô ta biết chúng tôi đã gọi điện xác nhận với khách.”
“Phù,” Nitta thở phào.
“Sau đấy mọi chuyện êm xuôi cả chứ? Người như thế, không thuê phòng được, dễ sẽ kiếm chỗ nào đó mà theo dõi cũng nên. Vì kiểu gì vị khách kia chẳng trả phòng. Cô ta cứ phục sẵn đâu đó ngoài khách sạn, khả năng cao sẽ bắt gặp người kia mà.”
“Có thể lắm.”
“Không biết vị khách nam kia có thoát được không nhỉ?”
“Tôi không rõ. Vì khi anh ta đã ra khỏi khách sạn, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.”
“Tức là cô sẽ không quan tâm những chuyện xảy ra bên ngoài khách sạn đúng không?”
Mắt Naomi tối sầm lại trước câu hỏi của Nitta. Nhưng ngay lập tức cô trong ra khuôn mặt đặc trưng của một nhân viên khách sạn, tức là rất biết cách kiềm chế cảm xúc, kiên định nói.
“Chúng tôi lúc nào cũng nguyện cầu cho hạnh phúc của khách hàng. Nhưng chúng tôi cũng hiểu khả năng của mình có hạn. Thế nên khi khách ra về, lúc nào chúng tôi cũng kèm theo câu ‘Chúc quý khách thượng lộ bình an.’”
“Còn một khi khách nghỉ ở đây, chúng tôi sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ họ.” Nitta còn nghe thấy Naomi nói vậy.
Qua 12 giờ đêm mà vẫn không thấy người trong ảnh xuất hiện. Nitta bèn qua tòa văn phòng, nhòm vào phòng họp. Đúng lúc mấy người Motomiya đang rục rịch ra về. Inagaki hẳn đã về từ trước đó.
“Rốt cuộc hôm nay cũng chưa thấy gì nhỉ.” Motomiya nhìn Nitta bắt chuyện.
“Đúng là một ả phiền toái. Cô ta nghĩ người đàn ông trong ảnh đang bám theo mình, nhưng chắc không phải đâu.”
“Có khi nào là hoang tưởng bị hại do cảnh giác quá độ chăng?” Motomiya nhếch mép. “Có khả năng ấy lắm.”
“Thôi bỏ đi. Dù sao cô ta cũng chỉ ở đêm nay, sáng mai trả phòng rồi. Chúng ta đành chơi trò hoang tưởng bị hại đó với cô ta vậy.”
“Cậu định thức đến sáng luôn à?”
“Làm gì có chuyện. Em đang tính đánh tạm một giấc đây,” Nitta chỉ lên trần nhà. Ý chừng tầng trên có phòng nghỉ.
Lâu lắm rồi Motomiya mới lại về nhà. Hai người cùng ra khỏi phòng họp, Nitta sau đó đi lên cầu thang.
Nitta hơi giật mình vì giờ này mà Naomi vẫn chưa về. Cô đang nghĩ ngợi gì đó, trước mặt là chiếc máy tính cá nhân.
“Tôi tưởng cô về lâu rồi chứ?”
Nghe thấy giọng Nitta, vai cô đột ngột chuyển động. Cô quay lại, nói với Nitta, “Anh vất vả rồi.”
“Cô lại tự điều tra về vụ án đấy à?”
Naomi cười khổ.
“Tôi thì điều tra gì chứ. Anh Nitta cho biết về ba dãy số kia nên tôi tìm trên báo xem mấy vụ đó thế nào thôi ấy mà.”
Nitta lại gần, ngồi xuống bên cạnh Naomi. Màn hình máy tính đang hiển thị mấy bài báo liên quan đến vụ đầu tiên xảy ra ở Shinagawa.
“Hồi bị phân điều tra vụ này, tôi không nghĩ chuyện sẽ thành ra vậy đâu. Ai mà ngờ lại phải đóng giả làm nhân viên khách sạn chứ.”
“Chắc anh cũng chẳng nghĩ đến giết người hàng loạt đâu nhỉ?”
“Nghĩ sao được. Ngay cả dãy số tìm thấy ở hiện trường, tôi còn nghĩ là thứ chẳng liên quan đến vụ án nữa mà. Nhưng đợt đó tôi phát hiện có một nhân vật rất đáng nghi. Mà không, đúng hơn là giờ tôi vẫn nghi ngờ hắn ta. Chỉ có điều hắn lại có bằng chúng ngoại phạm, hơn nữa tôi cũng không tìm được sự liên quan giữa hắn và những vụ khác.”
“Nếu đã có bằng chứng ngoại phạm, vậy chắc không phải rồi.”
“Thì đúng là thế. Nhưng bằng chứng đó cũng rất đáng ngờ.”
“Đáng ngờ?”
“Ý tôi là có thể hắn đã ngụy tạo ra bằng chứng đó.” Nói xong, Nitta mới nhận ra hình như mình đã hơi thừa lời. Nhưng mặt khác anh lại nghĩ, nói thẳng ra với người này chắc cũng chẳng sao.
Anh lại nhìn về phía Naomi, rào trước “Đây là bí mật điều tra đấy nhé,” rồi thuật lại ngắn gọn chuyện bằng chứng ngoại phạm kia. Nghi phạm ở nhà trong khoảng thời gian được cho là án mạng đã xảy ra. Hắn đã nói chuyện điện thoại với cô người yêu cũ. Hơn nữa nhà hắn lại cách xa hiện trường vụ án.
“Biết đâu người nói chuyện với cô bạn gái cũ kia là một kẻ có giọng nói giống nghi phạm thì sao?” Naomi suy đoán.
Nitta lắc đầu.
“Cuộc gọi kia chỉ là tình cờ. Hắn không lường trước được sẽ có cuộc gọi đó.”
“Thế nếu cô bạn gái là đồng phạm thì sao?”
“Tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp đó, nhưng khả năng ấy không cao. Nghi phạm chia tay người yêu cũ đã hai năm, mà cô này hiện cũng có bạn trai. Vả lại, lúc cô người yêu cũ kia gọi điện, bên cạnh còn có bạn của cô ta nữa. Người kia cũng đã xác nhận có cuộc gọi.”
“Người bạn đó á?”
“Vâng. Rồi chuyện bị dừng ở đó. Nhưng nói thật, tôi vẫn chưa chấp nhận được. Tôi vẫn nghi hắn đã dùng mánh khóe nào đó. Nhưng trong lúc ấy, vụ thứ hai, thứ ba lại xảy ra. Tôi không thể cứ chăm chăm vào vụ đầu tiên...”
Nói đến đây, Nitta dừng lại. Vì trông Naomi giờ như người trên mây. Cô đang nhìn về nơi xa xăm nào đó. “Cô Naomi,” Nitta cất tiếng gọi.
Naomi chớp mắt. Đến giờ mắt cô mới tập trung nhìn về phía Nitta. “À, tôi xin lỗi.”
“Cô sao vậy?”
“À không, không có chuyện gì đâu. Tôi đang nghĩ vẩn vơ thôi ấy mà.”
“Lạ thật đấy, cô mà cũng nghĩ vẩn vơ trong lúc nói chuyện cơ à?” Nitta nói vẻ bông đùa.
“Tôi xin lỗi. Tại tôi thấy hơi lạ.”
“Chuyện gì cơ?”
Nghe Nitta hỏi, Naomi ngập ngừng lên tiếng.
“Cô người yêu cũ kia gọi điện cho nghi phạm vì chuyện gì vậy? Chắc không phải muốn quay lại đâu nhỉ?”
Nitta cười, lắc đầu.
“Không đâu. Hình như không phải chuyện gì to tát.”
“Nếu không phải chuyện gì to tát,” Naomi nghiêng đầu. “Thì sao cô ta lại gọi điện lúc có bạn ở đấy nhỉ?”
“Sao cơ?” Nitta không khỏi ngạc nhiên, anh chớp chớp mắt.
“Tôi nghĩ lúc ở cùng bạn đâu cần phải gọi cho một người có quan hệ nhạy cảm thế. Phải có lý do đặc biệt gì đó mới gọi chứ.”
“Cái đó thì tôi chưa hỏi.”
“Dễ cô người yêu cũ kia nói dối rồi.”
“Tại sao?”
“Vì đó là chuyện khó nói với cảnh sát chăng? Tỷ như giờ cô ta vẫn còn tình cảm với nghi phạm, gọi điện vì muốn biết tình hình gần đây của anh ta. Nếu đúng vậy thì khó nói thật ra lắm.”
“À, Nitta gật đầu. “Tôi hiểu ý cô. Nhưng nếu là thế, cô ta sẽ càng không gọi điện lúc có bạn mình ở đấy chứ.”
Nghe vậy, Naomi bỗng nở một nụ cười ranh mãnh. Chẳng mấy khi thấy Naomi như vậy, Nitta có phần hơi bất ngờ.
“Tôi lại nghĩ ngược lại ấy.”
“Ý Cô là sao?”
“Nếu người bạn đó xúi thì sao? Kiểu hay cậu thử gọi cho anh ấy xem chẳng hạn. Nghe anh nói cô ta ở cùng bạn, tôi liền nghĩ ngay đến cảnh đó.”
Nitta bất giác trầm ngâm. Anh chưa hề nghĩ đến khả năng đó.
“Tôi xin lỗi, chỉ là ý kiến của người nghiệp dư. Anh cứ coi như chưa nghe thấy gì cũng được.”
“Không đâu, có khi cô nói phải đấy. Quả là chỉ có con gái mới hiểu nhau,” Nitta khoanh hai tay lại. Anh thấy cảm phục thật sự.
Nếu Yamagishi Naomi đoán đúng...
Thứ gì đó đang cuộn lên bên trong não Nitta. Anh có dự cảm cánh cửa bấy lâu bị đóng kín, giờ đã có cơ được mở ra.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi Nitta rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Nitta tặc lưỡi, lôi điện thoại ra. Người gọi là Sekine. Giờ này hẳn cậu ta đang đóng giả nhân viên hành lý, trực sẵn ở gần sảnh chính.
“Tôi nghe đây. Có chuyện gì vậy?”
“Em Sekine đây ạ. Anh mau quay lại quầy lễ tân đi. Người đàn ông trong bức ảnh xuất hiện rồi.”
“Cậu nói sao? Không nhầm lẫn gì chứ?”
“Đúng là hắn ạ. Hắn vừa mới xuống khỏi xe taxi, giờ đang đứng hút thuốc ở bên ngoài đây.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi qua đó ngay.”
Nitta ngắt điện thoại, trình bày nhanh gọn tình hình với Naomi. Mặt Nitta lúc này trông đã khó đăm đăm, đoạn với chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, đứng dậy.