← Quay lại trang sách

Chương 13

Vừa nhìn Naomi đã nhận ra ngay đúng là người trong ảnh. Tóc người này trông dài hơn một chút, lại đeo kính, nhưng không nhầm vào đâu được. Dáng người cao, vai rộng. Áo sơ mi mặc bên trong áo vest đen tuyền đã phanh đến tận chiếc khuy thứ hai.

Người đàn ông đi thẳng tới quầy lễ tân. Đứng quầy lúc này lẽ ra là cậu lễ tân trẻ tên Ono nhưng Naomi quyết định sẽ tiếp người đàn ông nọ. Nitta đứng sau Naomi.

Naomi cảm nhận được trống ngực mình đang đập thình thịch. Nhưng không thể để lộ ra bên ngoài. Naomi biết má mình đang căng lên, bèn tự nhủ, “Cười như mọi khi nào”.

Thấy người đàn ông mặt mũi bặm trợn dừng bước, Naomi mới cúi đầu xuống.

“Chào mừng quý khách đến với khách sạn của chúng tôi. Quý khách sẽ nghỉ lại đây ạ?”

Không, tôi có chuyện này muốn hỏi thôi, Naomi đoán câu trả lời sẽ là vậy. Rồi hẳn người này sẽ chia một tấm ảnh ra hỏi “Người phụ nữ này có ở đây không?” Và dĩ nhiên người trong ảnh là Anno Eriko.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với dự đoán của cô, người đàn ông gật đầu.

“Tôi là Tatebayashi.”

“Sao cơ ạ?” Naomi bất giác hỏi lại. Mặt người đàn ông sầm lại.

“Tatebayashi. Tôi đã đặt phòng trước rồi cơ mà.”

“À... tôi xin lỗi. Xin quý khách đợi cho một chút ạ.”

Naomi vội vàng kiểm tra thiết bị đầu cuối. Quả nhiên cô tìm thấy ngay cái tên Tatebayashi Mitsuhiro. Nhận phòng lúc 12 giờ đêm, phòng suite, nghỉ một đêm.

Naomi lúng túng. Nếu là khách đã đặt phòng, cô không thể đuổi người đi được. Cũng có thể lấy cớ sai sót trong khâu nhận đặt phòng, xin lỗi khách rồi tìm cho người này một khách sạn khác. Nhưng liệu có phải làm đến mức ấy không? Cũng chưa chắc người này sẽ gây nguy hại đến Cô Anno Eriko.

“Sao thế? Không tìm thấy tên tôi à?” Tatebayashi hỏi.

“À, không ạ. Ngài Tatebayashi Mitsuhiro đúng không ạ. Vậy ngài sẽ nghỉ lại khách sạn của chúng tôi một đêm, phòng suite đúng không ạ?”

“Đúng rồi.”

Naomi đưa tờ thông tin khách ra hướng dẫn.

“Vậy phiền quý khách điền họ tên và địa chỉ vào đây được không ạ?”

Tatebayashi Mitsuhiro lẳng lặng cầm bút viết. Naomi nhìn chằm chằm vào cánh tay ấy. Những đường bút hết sức tự nhiên, nhưng cũng có thể người này đã quen với việc viết tên giả.

Naomi nhanh nhẹn tìm phòng trống trên máy đầu cuối. Đã đến nước này chỉ còn cách chọn một phòng nào đấy cách xa phòng của Anno Eriko mà thôi. Anno Eriko phòng 2510, tức là trên tầng 25.

Phòng 1530 đang trống. Phòng này chắc được rồi. Naomi nhanh chóng chuẩn bị thẻ chìa khóa.

“Vậy được chưa?” Tatebayashi chìa tờ thông tin ra. Trên đó đã điền đầy đủ tên, địa chỉ ở thành phố Takasaki, số điện thoại.

“Được rồi ạ. Quý khách thanh toán bằng tiền mặt chứ ạ?”

“Ừm. Ý cô là tiền đặt cọc chứ gì?”

Tatebayashi lấy ví từ túi trong áo khoác ra, rút đại mấy tờ một vạn yên, rồi bằng động tác điệu nghệ, đếm lấy 10 tờ.

“Từng này đủ chưa?”

“Dạ đủ rồi ạ.”

Naomi in giấy biên lai, đưa lại cho Tatebayashi. Vừa lấy thẻ chìa khóa ra, Naomi vừa đánh mắt với cậu nhân viên hành lý ở cạnh đó. Người này không ai khác ở chính là viên cảnh sát Sekine. Hẳn giờ tất thảy mấy điều tra viên trà trộn trong khách sạn này đều đang theo dõi nhất cử nhất động của Tatebayashi.

Sekine nhanh chóng đi tới, đưa tay nhận lấy thẻ chìa khóa. Thế nhưng Tatebayashi đã kịp chặn lại.

“Không cần đâu. Tôi tự đi được,” nói đoạn Tatebayashi giật lấy tấm thẻ.

“Nhưng thưa quý khách, chúng tôi còn hướng dẫn về cửa thoát hiểm nữa.”

Naomi nói vậy nhưng Tatebayashi chỉ lắc đầu vẻ khó chịu.

“Tôi xem bản đồ của tầng đó là biết thôi. Tôi không thích có người đi cùng.

Khách đã nói vậy thì cũng chẳng thể bắt ép được. “Tôi hiểu rồi ạ. Vậy quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ.”

Chẳng buồn nghe Naomi nói hết câu, Tatebayashi đã quay gót bước đi. Sekine kiên trì bám theo, “Để tôi dẫn quý khách ra thang máy ạ,” nhưng vẫn bị từ chối thẳng thừng, “Không cần.”

“Cho tôi xem phiếu thông tin,” Nitta đang đứng phía sau lên tiếng. “Tôi sẽ kiểm tra địa chỉ đó xem sao. Tôi nghi hắn dùng tên giả.”

“Sao anh biết?”

“Takasaki là thành phố thuộc tỉnh Gunma. Tôi nhớ không nhầm thì tỉnh này còn có địa điểm tên Tatebayashi nữa.”

“Ồ...”

“Đưa tôi phiếu thông tin.”

Chuyện này có khi để cảnh sát giải quyết thì hơn. “Nhờ anh vậy,” nói đoạn Naomi đưa phiếu cho Nitta.

Trong lúc Nitta gọi điện đi đâu đó, Naomi cũng cầm ống nghe lên. Cô gọi tới phòng 2510, Anno Eriko nhanh chóng bắt máy.

“Xin lỗi vì đã làm phiền trong lúc quý khách đang nghỉ ngơi. Nhưng có chuyện này tôi nhất định phải báo với quý khách.” Mào đầu vậy xong, Naomi thuật lại chuyện người đàn ông trong ảnh đã tới khách sạn. Nhưng anh ta đã đặt phòng trước nên cô buộc phải làm thủ tục nhận phòng như thường lệ.

Chẳng rõ có phải vì bất ngờ hay không mà Anno Eriko im lặng mất khoảng mấy giây. Sau đó Naomi nghe thấy tiếng thở hắt ra đập cả vào ống nghe.

“Tôi đã bảo các cô không được để anh ta đến gần tôi rồi đấy nhé.”

“Tôi xin lỗi. Có điều tôi đã xếp người đó ở cách xa phòng của quý khách nên sẽ không có chuyện đụng độ nhau ở hành lang đâu ạ.”

“Có thật là sẽ ổn không đấy? Hắn ở tầng mấy, phòng nào?”

“Phòng 1530 tầng 15 ạ.”

Anno Eriko lại thở hắt ra.

“Thôi được, tôi hiểu rồi.”

Điện thoại bị ngắt cái rụp. Naomi nhìn chằm chằm ống nghe rồi mới đặt lại chỗ cũ.

Đúng lúc đó, Nitta đứng bên cạnh cũng vừa nói chuyện điện thoại xong.

“Địa chỉ đấy là thật. Nhưng là một xưởng nhuộm, không ai sống ở đó cả.”

“Thế đúng là tên giả rồi.”

“E là vậy. Anno và Tatebayashi đều dùng tên giả, chuyện này là sao nhỉ?”

“Có thể anh ta biết sẽ không dò hỏi được gì ở chỗ chúng ta nên mới quyết định thuê phòng ở đây rồi tự tìm.”

Nitta vừa dứt lời, cậu Ono đứng im lặng bên cạnh nãy giờ lên tiếng, “Em xin lỗi.”

“Em nghĩ vị khách đó đã có lần nghỉ ở khách sạn của chúng ta rồi.”

“Sao cơ?” Naomi nhìn chằm chằm mặt cậu đàn em. “Thật à?”

Ono vừa nghiêng cổ vừa gật đầu.

“Lúc xem ảnh em không nhận ra nhưng nhìn người thật thì nhớ ngay. Không nhầm đâu ạ. Lần đó cũng tầm giờ này, khi đó em đúng quầy mà. Cũng là phòng suite luôn.”

“Cậu nhớ tên hắn dùng lúc đó không?” Nitta hỏi.

“Cái đó thì... Nhưng hình như không phải tên Tatebayashi đâu ạ.”

“Chắc chắn hắn không dùng một tên đâu,” Naomi khẳng định. “Khách sạn có lưu lại tên khách mà. Chỉ cần người đó lại đặt phòng sẽ nhận ra ngay.”

“Ra là vậy,” Nitta vuốt vuốt cằm. “Cô báo với Anno Eriko chuyện hắn ta nhận phòng rồi đúng không? Cô ta phản ứng thế nào? Có tỏ ra sợ sệt gì không?”

“Cô Anno có vẻ khá bất ngờ. Nhưng tôi không nghĩ là cô ấy đang sợ, hoặc có thể cô ấy đang tỏ ra cứng rắn.”

“Đúng là trông cô ta khá mạnh mẽ thật. Có thể cô ta không muốn tỏ ra yếu đuối. Nhưng nếu cô ta đã cảnh giác Tatebayashi đến vậy, giờ trả phòng luôn có phải hơn không nhỉ?”

“Vào giờ này sao? Trả phòng rồi cô ấy kiếm đâu chỗ mà ở?”

“Ừ nhỉ,” Nitta nhăn mặt. “Tóm lại chúng ta phải cảnh giác thôi. Giờ tôi sẽ tới phòng bảo vệ. Hắn ở trên tầng 15 nhỉ. Tôi sẽ dặn cảnh sát viên đang theo dõi camera chú ý phòng đó.”

Nitta ra ngoài từ cửa phía sau. Nitta đi rồi, Naomi mới thầm nghĩ “Mình nên làm gì đây?” Nhìn bộ dạng anh ta thế kia, chắc chắn chưa chịu đi ngay. Mà có khi còn đòi theo dõi cả đêm luôn không chừng.”

“Chị Yamagishi cứ về nghỉ đi ạ. Ở đây có bọn em lo rồi. Mà nếu có chuyện gì chúng ta cũng phải nhờ cảnh sát giải quyết thôi,” Ono nói như thể nhận ra Naomi đang băn khoăn không biết làm thế nào.

“Nhưng anh Nitta kia chắc sẽ vẫn ở đây đấy.”

“Giờ này rồi chắc anh ấy sẽ không phải tiếp xúc với khách đâu chị. Em lo chị làm quá sức rồi ngã bệnh hơn ấy.”

Cậu Ono này nói nghe cũng có lý.

“Thế à? Thế nhờ mọi người vậy. Tôi sẽ đi nói với anh Nitta.”

Naomi vòng ra đằng sau, đi vào thang máy dành cho nhân viên. Phòng bảo vệ ở dưới tầng B1.

Cửa phòng bảo vệ đang để mở toang hoang. Naomi thấy lưng Nitta. Anh đang nói chuyện gì đấy với mấy người trong phòng.

Naomi lại gần, ngó vào trong. Những chiếc màn hình quan sát xếp thành hàng. Bảo vệ và một người đàn ông mặc sơ mi trắng đang đứng phía trước đó. Người đó hẳn là cảnh sát.

Viên cảnh sát đó nhìn về phía Naomi. Nitta cũng quay lại theo phản xạ.

“Có chuyện gì vậy cô Yamagishi?”

“À không, tôi chỉ muốn báo với anh tôi xin phép về trước thôi.”

“À,” Nitta gật đầu thật mạnh. “Cô về đi. Không đến mức cả cô cũng phải thức qua đêm luôn đâu. Cô theo chúng tôi có mà đổ bệnh mất. Tôi cũng đang tính nhờ họ rồi đi đánh tạm một giấc đây.”

“Tôi xin lỗi. Vậy tôi xin phép vậy.”

Đúng lúc Naomi nói “Tôi xin phép” thì người đàn ông mặc áo sơ mi trắng gọi “Anh Nitta”.

“Có ai đó vừa vào phòng 1530.”

“Sao cơ?” Nitta lại gần màn hình quan sát. “Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn ạ. Em thấy có bóng người trên hành lang tầng 15 nên để ý nãy giờ mà.”

“Tôi hiểu rồi, cậu tua lại đi.”

Naomi cũng nhòm vào từ đằng sau. Màn hình quan sát hiển thị hành lang và những khung cửa xếp thành hàng ở hai bên. Trước hành lang có một ngã rẽ.

Viên cảnh sát dùng tay điều khiển chiếc máy. Thế rồi hình ảnh một người phụ nữ trẻ đang đi lại từ ngã rẽ kia hiện lên. Cô ta khoác một chiếc áo choàng trắng muốt. “Con gái à?” Nitta lầm bầm.

Người phụ nữ vừa nhìn bảng số phòng vừa tiến về phía trước. Cuối cùng cô ta dừng bước, gõ cửa. Loáng cái cửa phòng đã mở ra, người phụ nữ mất dạng vào trong.

“Đúng là phòng 1530 rồi,” viên cảnh sát nói.

“Chuyện này là sao nhỉ? Nếu đúng Tatebayashi bám đuôi Anno, không lý nào hắn lại dẫn đàn bà vào phòng thế được,” Nitta lầm bầm như đang độc thoại. “Thôi cứ quan sát thêm xem sao vậy,” nói đoạn Nitta quay qua nhìn Naomi. “Chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi, cô về nghỉ đi.”

Naomi gật đầu. Cô không yên tâm thật đấy nhưng lại cũng chẳng giải quyết được gì. Với lại giờ xảy ra chuyện cũng không phải nghiệp vụ của cô nữa mà phải nhờ cảnh sát.

“Vậy tôi xin phép.”

“Cô vất vả rồi.”

Nghe Nitta dứt lời, Naomi mới ra khỏi phòng bảo vệ. Cô đi tới thang máy dành cho nhân viên, ấn nút.

Cô lo lắng về Anno và Tatebayashi nhưng cũng chưa chắc đã có chuyện gì. Phòng hai người ở cách xa nhau. Vả lại cô cũng đã thông báo cho Anno biết chuyện Tatebayashi đang ở khách sạn. Anno Eriko chắc sẽ không ra khỏi phòng, mà Tatebayashi cũng chẳng biết cô ấy ở đâu.

Cửa thang máy mở, Naomi bước vào trong.

Rồi cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Đúng khoảnh khắc đó, một tia sáng chạy roẹt qua não bộ cô. Ngay lập tức, Naomi ấn nút “Mở”.

Cô ra khỏi thang máy, rảo bước về phía phòng bảo vệ.

Thấy Naomi mới đó đã quay lại, Nitta trợn tròn mắt ngạc nhiên. “Có chuyện gì à?”

“Tầng 25 thì sao?” Naomi hỏi. “Phòng 2510 ở màn hình nào vậy?”

“Để tôi xem nào... chắc là cái này.” Viên cảnh sát lại điều khiển chiếc máy, hình ảnh trên màn hình quan sát liền thay đổi.

Naomi tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào màn hình. Ở góc quay này hình ảnh khác với hình ảnh phòng 1530 ban nãy. Vì phòng này nằm ngược hướng với sảnh thang máy.

Nitta tiến đến cạnh Naomi. “Cô Yamagishi, tóm lại cô đang định...”

“Anh Nitta này, tôi ở đây thêm một lát được không?”

“Sao cơ?”

“Hình như tôi đã gây ra một lỗi vô cùng ngớ ngẩn.”

Nitta chau mày trước câu nói của Naomi. Đúng lúc đó viên cảnh sát kia “A” lên một tiếng. Ở phía đối diện, Naomi nhìn vào màn hình. Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi căn phòng nào đó. Chẳng cần phải kiểm tra lại số phòng cũng nhận ra người đó chính là Anno Eriko.

“Giờ này mà cô ta còn định đi đâu không biết.”

Naomi chẳng còn tâm trí đâu mà sửa mấy câu thô lỗ đó của Nitta. “Sảnh thang máy,” Naomi hét lên. “Anh mở màn hình sảnh thang máy trên tầng 25 nhanh đi.”

Trên màn hình theo dõi giờ là hình ảnh của sảnh thang máy. Thế rồi Anno Eriko từ từ xuất hiện từ phía bên phải. Cô ta ấn nút, rồi đúng đó chờ. Mặt cô ta nghiêm nghị, tay cầm chặt túi xách.

Thang máy tới, cô ta đi vào. Đó là thang số 3, một trong số sáu thang máy ở sảnh.

Màn hình bên cạnh đã hiện hình ảnh thu được từ chiếc camera gắn trong thang máy. Anno Eriko đang đứng nhìn về hướng camera, biểu hiện cứng nhắc. Họ không biết cô ta đã ấn nút tầng nào.

“Anh mở hình ảnh của tầng 15 giúp tôi,” Naomi đề nghị.

Màn hình chuyển sang hình ảnh sảnh thang máy tầng 15. Đúng lúc đó Anno Eriko bước ra từ thang máy số 3

“Quả nhiên,” Naomi lao ra khỏi phòng bảo vệ. “Cô Yamagishi,” Nitta gọi với từ đằng sau, nhưng Naomi vẫn chạy phăng phăng về phía thang máy.

Cũng may lúc đó thang máy đang dừng ở dưới tầng hầm. Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Naomi vội vã bước vào trong. Nitta hộc tốc chạy tới vừa kịp lúc cửa thang máy đóng lại.

“Cô giải thích đi chứ. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Tôi đã mắc một lỗi mà nhân viên khách sạn không bao giờ được mắc phải.” Nitta vẫn chưa hiểu đầu cua tại nheo ra làm sao, Naomi lại tiếp tục. “Dù có thế nào cũng không được tiết lộ số phòng của khách, vậy mà tôi đã nói cho cô Anno Eriko biết số phòng của ngài Tatebayashi.”

Nitta mở to mắt ngạc nhiên. “Ý cô là không phải Tatebayashi theo dõi Anno Eriko mà ngược lại à?”

“Giờ tôi chỉ có thể nghĩ vậy thôi.”

Thang máy dừng ở tầng 1. Hai người tranh nhau bước ra khỏi thang máy. Họ chạy hết hành lang, băng qua văn phòng, lao qua quầy lễ tân. Mấy người Ono há hốc mồm ngạc nhiên nhưng họ cũng chẳng có thời gian đâu mà giải thích.

Về khoản chạy thì cánh đàn ông vẫn nhanh hơn. Nitta đến sảnh thang máy trước, ấn nút mở cửa thang máy, đứng chờ Naomi. Naomi bước vào trong, cố lấy lại nhịp thở. Trống ngực cô đập thình thịch, nhưng chắc chắn không phải chỉ vì vừa chạy xong.

“Anno Eriko định làm gì thế nhỉ?” Nitta vừa gõ gõ chân phải xuống sàn, vừa thắc mắc. “Tôi thấy nghi cái túi xách cô ta cầm lắm. Có khi trong đấy chứa cái gì rất quan trọng cũng nên.”

“Hay trong đấy có... vũ khí?”

Thay vì trả lời, Nitta nhìn Naomi chằm chằm.

Thang máy dừng lại, cửa mới mở được một nửa, Nitta đã lách người qua. Naomi cũng theo ngay phía sau.

Phòng suite nằm ở trong cùng hành lang. Nhưng chẳng thấy bóng dáng Anno Eriko đâu cả. Có khi cô ta đã vào trong.

Hai người dừng lại phía trước cửa, nhìn nhau. Nitta làm động tác ra chiều hỏi “tôi gõ cửa nhé”, Naomi chỉ im lặng rụt cằm lại.

Nitta tiến lại gần cửa, lăm le giơ nắm tay lên. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa đột nhiên mở bật ra, suýt thì đập thẳng vào mặt Nitta.

Nhưng người lao ra khỏi phòng lại không phải Anno Eriko mà là người phụ nữ đã vào phòng từ trước. Cô ta vận chiếc váy liền thân mỏng, tay ôm túi xách cùng áo choàng. Nhìn kỹ mới thấy cô ta còn đang cầm cả quần tất. Trông thấy hai người Naomi, cô ta như giật nẩy mình lên, nhưng chẳng nói chẳng rằng, cứ thế hộc tốc chạy đi.

Cánh cửa chuẩn bị đóng thì Nitta giơ tay chặn lại. Từ phía sau, Naomi nhòm vào trong phòng.

Anno Eriko đang đứng giữa phòng, nhìn chằm chằm Tatebayashi trong áo choàng tắm. Còn Tatebayashi thì đang ngồi trên xô pha, ủ dột cúi gằm mặt xuống.

“Quý khách đang làm gì vậy ạ?”

Nghe thấy có người hỏi, Anno nhìn lại, vẻ thảng thốt. Tatebayashi cũng khẽ đưa mắt nhìn lên. Chừng như cả hai người đều không hề nhận ra Naomi và Nitta đã ở đó.

“Ý anh là sao? Anh hỏi tại sao tôi lại ở đây ấy à?” Anno cao giọng

Naomi đẩy Nitta ra, tiến lên phía trước.

“Chúng tôi vô tình thấy quý khách tới phòng này nên sợ có rắc rối gì chăng.”

Eriko lắc đầu vẻ khó chịu. “Được rồi. Mấy người cứ kệ tôi đi.”

“Nhưng mà...”

Naomi vừa dứt lời, Anno Eriko hùng hổ bước tới. Mặt cô ta hơi cúi xuống, nhưng đến khi tới gần hai người Naomi, Anno Eriko ngẩng mặt lên.

“Chúng tôi là vợ chồng.”

"Ơ..."

Anno Eriko mở túi xách, lấy tập tài liệu rồi giở ra cho Naomi xem. Đó là một lá đơn xin ly hôn. Người chồng là Murakami Tatebayashi, còn Murakami Eriko là tên người vợ.

“Tôi đến để đưa cái này cho anh ta. Nên hai người không cần lo lắng gì đâu.”

Giọng cô như khản lại. Naomi đoán người này chắc phải đang kiềm chế lắm.

“Thế còn... người phụ nữ vừa ra khỏi đây là?”

Nghe Naomi hỏi vậy, Anno, mà không, Murakami Eriko miệng méo xệch.

“Chắc là tiếp viên quán nào đó ở Roppongi. Anh ta thích chỗ đấy lắm mà.”

Không biết đáp lại thế nào, Naomi liếm môi.

“Không sao đâu,” Murakami Eriko nói. Giọng cô nghe yếu ớt hơn bao giờ hết. “Tôi xin các người đấy, cứ để kệ tôi đi. Tôi không giết anh ta đâu, nên hai người khỏi lo hão.”

Naomi nín thở, nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm lặng của Murakami Eriko. Môi cô ta hơi mỉm cười nhưng ánh mắt lại chan chứa đau thương.

Nitta đặt tay lên vai Naomi, “Chúng ta đi thôi.”

Naomi gật đầu, lùi lại phía sau. Cũng may cô đã kịp kìm lại trước khi bất giác thốt ra câu “Quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ.” Ra tới hành lang, Nitta mới từ từ khép cửa lại.

Naomi thở phù một tiếng. Đứng bên cạnh, Nitta nhìn lên camera chống trộm, giơ tay chữ V tạo dáng.

Vào thang máy rồi hai người mới quay ra nhìn nhau, cười khổ.

“Rủi nhỉ,” Nitta lên tiếng. “Đúng thật là...” Naomi đáp lại.

Hai người xuống tầng 1, quay lại quầy lễ tân. Nitta đi tới phòng bảo vệ, còn Naomi ở lại giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện cho Ono đang vô cùng lo lắng. Ono chỉ biết há hốc mồm từ đầu đến cuối.

“Hóa ra là vậy ạ. Nhưng cũng may không phải chuyện gì nghiêm trọng.”

“Ừm, với khách sạn chúng ta thì đúng là như vậy...”

Naomi rời khỏi quầy lễ tân, ngả lưng xuống chiếc ghế xô pha ở sảnh. Toàn thân cô nặng trĩu. Sự căng thẳng vừa đi qua, giờ cái mệt ập đến.

“Không được, cứ thế này mình sẽ ngủ thiếp đi mất,” nghĩ vậy Naomi ngồi thẳng dậy, xoay cổ qua trái lại qua phải. Đúng lúc đó cô trông thấy Murakami Eriko đang từ sảnh thang máy đi tới, trên tay cầm túi hành lý. Naomi bèn đứng dậy.

Murakami Eriko đi tới quầy lễ tân, chìa thẻ khóa phòng ra. “Quý khách trả phòng ạ?” Ono hỏi. “Đúng vậy,” cô trả lời.

Ono làm thủ tục xong xuôi, Murakami Eriko cứ thể bước đi, bỏ lại tờ hóa đơn trên mặt quầy. Cô ta có liếc nhìn Naomi nhưng không tỏ thái độ gì, lặng lẽ đi qua. Nhưng rồi đột nhiên cô ta dừng chân, quay đầu lại.

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người nhiều quá.

Naomi vừa lấy bức ảnh từ trong túi ra, vừa tiến lại gần Murakami Eriko.

“Quý khách có cần nó nữa không ạ?”

Murakami Eriko nhìn bức ảnh, chớp mắt như thể đang đắn đo.

“Vậy nhờ cô...” Nói đến đó, cô ta lắc đầu, chìa tay ra. “Mà không, tôi vẫn nên tự xử lý thì hơn.”

Murakami Eriko nhìn tấm ảnh vừa nhận từ Naomi thật lung, sau đó cất vào trong túi.

“Tôi biết mỗi lần lên Tokyo công tác, anh ta đều phản bội tôi. Nhưng trước giờ tôi không có bằng chứng. Mặc dù chỉ có bắt tận tay, day tận trán mới giải quyết được mọi chuyện nhưng bình thường nhân viên khách sạn đâu chịu tiết lộ số phòng nếu khách không cho phép, đúng không?”

“Bảo vệ sự riêng tư của khách là công việc của chúng tôi.”

“Tôi hiểu. Nên tôi mới buộc phải làm cách này.”

“Tôi đã hoàn toàn sập bẫy.”

“Tôi thật sự xin lỗi. Nhưng nhờ vậy mà mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Giờ tôi thấy thoải mái lắm.”

“Quý khách biết hai người đó sẽ không cùng nhận phòng ạ?”

“Đương nhiên. Trước đây...” Murakami Eriko hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực lên. “Anh ta cũng bảo tôi làm vậy mà. Trước khi anh ta chia tay vợ cũ ấy.”

“À...” Naomi cố nuốt đoạn “hóa ra là vậy” lại.

Murakami Eriko mỉm cười, nhún vai.

“Người xưa chẳng vẫn nói đấy sao. Gieo nhân nào gặt quả ấy, cướp của người khác rồi cũng sẽ lại bị người khác cướp mất thôi. Tôi cứ nghĩ mình là trường hợp ngoại lệ, nhưng đúng cuộc đời chẳng như mơ.”

Naomi biết không thể đáp bừa những lời như này, bèn im lặng gật đầu.

“Vậy tôi xin phép nhé. Tôi muốn về sớm còn sửa soạn dọn đồ đi nữa.”

“Để tôi tiễn quý khách ra tới chỗ bắt taxi.”

Eriko và Naomi bước qua sảnh khách sạn không một bóng người. Sảnh lên taxi ở ngay bên cạnh lối ra từ cửa chính. Chiếc taxi đen tuyền đang đậu ở đó. Khi Murakami Eriko tới gần, cửa sau taxi lặng lẽ mở ra. Cô cúi người, chui vào trong.

“Rất mong lại được đón tiếp quý khách ạ.” Naomi cúi đầu xuống.

Cửa đóng lại, chiếc xe rời đi. Naomi ngẩng mặt lên. Lúc chiếc xe chạy vòng lại, Naomi trông thấy Murakami Eriko vùi mặt trong chiếc khăn tay.