Chương 19
Đến giờ ăn tối, khi khách bắt đầu nườm nượp kéo tới nhà hàng, Nose xuất hiện ở sảnh khách sạn. Anh ta không đi vào từ cửa chính mà đi lên từ thang cuốn dưới tầng hầm. Tầng hầm của khách sạn này nối thẳng ra ga tàu điện ngầm.
Nose có vẻ đã nhận ra Nitta. Đột nhiên anh ta cúi đầu, rồi ngồi xuống ghế xô pha gần đó.
Không thấy Yamagishi Naomi đâu, nên Nitta chỉ báo với nhân viên lễ tân trẻ bên cạnh rồi rời khỏi quầy lễ tân. Nitta đi thang cuốn lên tầng 2, cố gắng không nhìn về phía Nose. Anh chỉ quay lại đúng một lần trước khi bước lên thang. Nose vừa áp điện thoại lên tai, vừa chậm rãi bước theo sau. Điện thoại trong trường hợp này hẳn chỉ là một trò làm màu.
Trên tầng 2 là một dãy phòng tiệc. Có lần anh và Yamagishi đã trao đổi bí mật trong khu tổ chức hôn lễ ở y ngay trước những phòng tiệc ấy. Lúc này ở đó cũng vắng hoe, bàn ghế trống không.
Nose đi thang cuốn lên. Nitta vẫy tay gọi Nose vào trong khu tổ chức hôn lễ.
“Xin lỗi tôi tới hơi muộn. Tại trưởng phòng cứ hỏi này hỏi nọ mãi.” Vừa bước tới bàn, Nose đã dùng khăn mùi soa lau mồ hôi trán. Khăn của anh ta trông có vẻ được là lượt khá cẩn thận. Trái ngược hoàn toàn với bộ vest sàn cũ. Chắc anh ta đã về nhà hoặc ai đó đã mang đồ thay tới. Nhưng trường hợp nào, Nitta cũng dám chắc vợ anh ta rất đảm đang.
Sáng nay Nitta đã gọi điện cho Nose, bảo anh ta tới khách sạn để trao đổi chút chuyện. Chả là Nitta có việc muốn nhờ Nose điều tra giúp. Đến giờ phút này, anh chẳng còn gì e ngại nữa cả. Nose thậm chí đã qua mặt sếp anh ta điều tra giúp anh.
“Anh bị họ kêu ca gì về việc điều tra Inoue Hiroyo à?”
Nghe Nitta hỏi vậy, Nose xua tay, “À không.”
“Chúng tôi không nói về chuyện đó. Họ hỏi tôi đã điều tra được các mối quan hệ trai gái của nạn nhân hay chưa. Trước tôi cũng có nói rồi. Nạn nhân là một tay chơi bời, hắn qua lại với rất nhiều phụ nữ. Chỉ có điều hắn chủ trương yêu đương hẹn hò lâu kiểu gì cũng bị ép cưới thành thử sẽ cắt đứt với những cô gái đó trước. Chuyện hơi phức tạp đâm giải thích với cấp trên mất nhiều thời gian quá.”
“Trưởng phòng anh nghi hung thủ là phụ nữ à?”
“Có vẻ là vậy. Mà quả thật, hắn ta thay người yêu như thay áo thế, trong số kia kiểu gì chẳng có người muốn hắn xuống lỗ.”
“Inoue Hiroyo thì sao?” Nitta hỏi. “Cô ấy đã có gia đình nhưng trước đây chẳng phải anh Nose từng suy đoán có thể cô ta đang qua lại với nạn nhân à? Anh có nghĩ tới trường hợp cô ta là hung thủ không?”
Nose gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó. Thế nên tối qua tôi mới đưa cho nhân viên quán rượu mà nạn nhân và một người phụ nữ trông giống vợ y tới xem thứ này.”
Nose lôi từ trong túi ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, thao tác gì đó, đoạn nói “Đây, cậu xem”. Trên màn hình tinh thể lỏng là ảnh một cô gái mặt vô cảm. Cách trang điểm đậm hòng che đi cặp mắt một mí và đôi môi mỏng này Nitta thấy quen quen. Chính là Inoue Hiroyo.
“Trước khi tới quán rượu, tôi đã gọi điện cho Inoue Hiroyo và bảo có chuyện này nhất định phải hỏi lại nên đã hẹn cô ta ở một quán nước gần nhà. Ảnh cũng được đấy chứ? Gì chứ khoản chụp lén này tôi tự tin lắm. Nhìn thế này thôi chứ hồi cấp ba tôi cũng là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh đấy.”
Nitta chực hỏi “Rốt cuộc anh đã chụp cái gì vậy? nhưng cố kìm lại. “Thế nhìn ảnh xong nhân viên quán rượu đó nói gì?”
“Anh ta bảo nhìn có vẻ giống nhưng cũng không chắc. Hình như anh ta không nhớ lắm thì phải. Anh ta bao biện cứ nhìn chằm chằm một người phụ nữ thế thì bất lịch sự lắm. Mà đúng vậy thật nhỉ.”
Nitta thì hai khuỷu tay xuống bàn, chống cằm lên hai mu bàn tay đang đè lên nhau.
“Nếu Inoue Hiroyo đã ngoại tình, và nạn nhân lại là bạn tình của cô ta thì liệu có ta có động cơ gây án không nhỉ?”
“Cũng có thể lắm,” Nose trả lời tức thì. “Khoảng cách giữa tình yêu và thù hận cũng chỉ mong manh như tờ giấy thôi. Phản bội, ghen ghét, trả thù, giữa đàn ông và đàn bà, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ có điều Inoue Hiroyo không thể gây án được. Cô ta có chứng cứ ngoại phạm. Lúc án mạng xảy ra cô ta đang ở nhà Honda Chizuru. Cô ta ở ngay bên cạnh lúc Honda Chizuru gọi điện cho Teshima Masaki.”
“Chiếc điện thoại đó rất đáng ngờ.”
“Đúng vậy. Tôi lấy đại cớ muốn hỏi thêm về chuyện Honda Chizuru gọi điện cho Teshima Masaki hòng gọi cô ta ra chụp ảnh. Và quả nhiên phản ứng của cô ta khi đó không được tự nhiên cho lắm. Tôi có cảm giác cô ta dùng chiêu ‘tôi không nhớ rõ lắm’ để nhanh chóng kết thúc câu chuyện.”
Nếu đúng Inoue Hiroyo đang giấu giếm điều gì đó về chiếc điện thoại, thấy cảnh sát tìm đến như vậy, cô ta có tật giật mình cũng dễ hiểu.
“Anh đã hỏi trực tiếp Honda Chizuru chưa?” Nitta hỏi.
“Sáng nay tôi đã tới công ty cô ta đang làm.” Nose khẽ nhếch môi cười ẩn ý, đoạn cất chiếc máy ảnh vào trong túi và lấy quyển sổ tay ra. Anh ta chậm rãi giở quyển sổ, trông đến là trịnh trọng. “Cô ta bảo hình như là vậy.”
“Hình như là vậy?”
“Tóm lại chuyện là thế này. Hôm đó cô ta và Inoue Hiroyo đang ôn lại chuyện cũ, chẳng biết thế nào họ lại lái sang chuyện người yêu của Honda Chizuru. Thế rồi Inoue Hiroyo được đà đề xuất: “Tiện đây hay cậu gọi cho anh người yêu đó xem sao?' Nose khó nhọc gập người về phía trước.
“Anh người yêu đó?”
“Dĩ nhiên ý cô ta là Teshima. Hình như trước đó Honda Chizuru đã kể cho Inoue Hiroyo nghe về Teshima. Tiếp này, chuyện sau đó hơi phức tạp.” Xung quanh chẳng có ai mà Nose vẫn nói năng thậm thụt. “Có vẻ Honda Chizuru vẫn còn quyến luyến Teshima. Cô ta với anh người yêu mới cũng không được cơm lành canh ngọt lắm thì phải. Hình như cô ta còn có ý muốn quay lại với Teshima nữa kìa.”
Nitta nhìn lại tay cảnh sát mặt tròn trịa đang nói chuyện rất nghiêm túc.
“Honda Chizuru nói cả chuyện đó với anh à?”
“Không, làm gì có chuyện cô ta nói rõ ra như vậy. Chúng tôi trao đổi mấy chuyện lặt vặt rồi tôi tự rút ra như thế thôi. Nên cũng có thể là tôi đã nhầm.”
Nose nói năng nghe có vẻ khiêm nhường, nhưng nhìn khẩu hình của anh ta thì lại rất tự tin. Hẳn là anh ta rất giỏi chuyện đồ đoán tâm tư người khác. Nitta lại nhớ tới lần Motomiya bảo thật ra anh ta là một cảnh sát rất cừ.
“Rồi mọi chuyện sau đó thế nào? Honda Chizuru trả lời sao khi Inoue hỏi cô ta có còn liên lạc với người yêu cũ không?”
“Cô ấy trả lời là không. Nghe xong Inoue liền bảo ‘cậu vẫn còn quan tâm vậy hay giờ thử gọi cho anh ấy xem’.”
Nitta mở to mắt, tay phải đập mạnh xuống bàn.
“Quả nhiên là vậy à, Inoue đã dụ Honda gọi điện.”
“Cậu đã đoán đúng. Inoue biết Honda vẫn còn tình cảm với Teshima nên mới mớm chuyện như vậy. Dĩ nhiên Honda không nói trắng ra nhưng trước đó hình như cô ta cũng muốn liên lạc với Teshima rồi, chỉ là không có lý do gì nên còn do dự thôi.”
“Inoue và Teshima đã lợi dụng tình cảm đó của Honda. Họ là đồng phạm,” Nitta quả quyết.
“Nhưng mà, vấn đề quan trọng ở đây là...” Nose giơ cả hai tay ra ý chừng ngăn Nitta lại. “Dù Honda bị xúi giục gọi điện thật nhưng chứng cứ ngoại phạm thì vẫn rành rành ra đó.”
Giờ lại đến lượt Nitta nở một nụ cười đắc thắng. Thấy Nitta hơi nhếch một bên mép lên, Nose ngạc nhiên chớp mắt.
“Dù có bị Inoue dụ dỗ, sự thật vẫn là Honda đã gọi điện cho Teshima. Nhưng cũng chưa chắc là gọi đến phòng của Teshima.”
Nghe Nitta nói vậy, Nose tròn mắt lên ngạc nhiên. “Ấy, ý cậu là sao cơ?”
“Honda đã lưu số Teshima trong điện thoại của mình. Thế nên khi cần cô ta chỉ cần chọn rồi ấn gọi là xong. Giả dụ đấy là một số điện thoại khác cô ta cũng sẽ không nhận ra.”
Nose chỉ hé nửa miệng, ngả lưng ra đằng sau rồi lại gập người về phía trước.
“Ý cậu là ai đó đã đổi lại số trong danh bạ điện thoại của Honda Chizuru?”
“Anh nghĩ nếu là Inoue Hiroyo, người đã ở cùng phòng Honda Chizuru khi ấy thì có thể làm chuyện đó không? Lợi dụng lúc Honda Chizuru không để ý chẳng hạn. Cũng nhiều người vứt điện thoại lung tung trong phòng lắm.”
“Có thể. Nhưng vẫn còn nhiều vấn đề.”
“Ý anh là lịch sử cuộc gọi đúng không. Tôi cũng có nghĩ tới chuyện đó, Nitta giơ ngón trỏ lên, bắt đầu giải thích. “Bước đầu tiên. Inoue Hiroyo tới phòng của Honda Chizuru, tìm thời cơ rồi đổi số điện thoại của Teshima được lưu trong điện thoại thành một số khác. Cùng lúc đó Teshima đợi ở chỗ có số điện thoại kia. Và nơi ấy gần sông Shinagawa, cũng chính là hiện trường gây án vụ đầu tiên.”
“Ra là vậy. Sau đó Inoue dụ dỗ để Honda gọi cho Teshima,” Nose tiếp tục. “Honda gọi cho Teshima theo số đã lưu trong danh bạ mà chẳng hề nghi ngờ gì. Tiếp đó Teshima bắt máy từ địa điểm giả kia.”
“Tiếp theo là bước thứ hai. Đợi Honda nói chuyện với Teshima xong, Inoue lại tìm thời cơ đổi lại số điện thoại như cũ. Sau đó cứ thế gọi tới số điện thoại này.
Nose chu miệng lên như thể muốn nói “Ồ. Cô ta làm vậy để làm gì?”
“Để lịch sử cuộc gọi sẽ chứng minh rằng thời điểm đó Honda Chizuru đã gọi tới phòng Teshima bằng điện thoại của mình. Nếu tôi đoán không nhầm có lẽ điện thoại trong phòng của hắn khi đó để chế độ vắng nhà. Rồi, cuối cùng là bước thứ ba. Xóa lịch sử cuộc gọi của Honda trước đó. Vậy là xong.”
“Hừm, ra là vậy,” Nose khoanh hai tay lại, ngẫm nghĩ. “Lại có cả cách như vậy nữa à.”
“Bình thường nếu không rảnh chẳng mấy ai đi kiểm tra lại số đã lưu trong điện thoại cả. Nên nếu số đó có bị đổi cũng sẽ không nhận ra. Hẳn ngay cả trong mơ Honda cũng không thể ngờ được mình đã nói chuyện với một người đang ở chỗ hoàn toàn khác.”
Nhờ có Kurihara Kenji mà Nitta mới nhận ra được chuyện này. Nếu người trực tổng đài cố ý nối máy tới một chỗ khác thì người gọi điện cũng sẽ chẳng thể biết được. Thế là anh mới nghĩ có khi nào hung thủ đã dùng mánh này trong vụ án đầu tiên không.
“Đúng thế thật. Ai chứ ngay chính tôi đây bao nhiêu năm nay rồi cũng chẳng còn bỏ công sức vào cái việc nhớ số điện thoại của người khác.”
“Teshima khai đã nói chuyện với Honda khoảng năm phút. Nhưng theo lịch sử cuộc gọi, Honda gọi tới phòng Teshima chỉ có hai phút thôi. Tại sao lại là hai phút? Tôi đoán và thời gian cuộc gọi ghi âm tối đa chỉ được chừng đó. Để không bị lộ, tên Teshima kia đã nói vống lên. Lẽ ra tôi phải nhìn ra điểm này sớm hơn mới phải.”
“Không đâu. Cậu Nitta nghĩ ra được thế là giỏi lắm rồi. Chuyện kiểu này mấy ai nghĩ ra được đâu. Cậu cừ lắm đấy,” Nose vừa lắc đầu vừa nhìn Nitta.
“Tình cờ thôi. Mà có chuyện này tôi muốn nhờ anh Nose xác nhận lại giúp.”
Nose đưa tay phải lên phía trước mặt mình.
“Giữ bí mật với mọi người. Cái này tôi biết. Nếu cậu Nitta đoán đúng, chắc chắn điện thoại của Honda vẫn còn lưu chi tiết lịch sử cuộc gọi giả kia. Tôi sẽ xác nhận lại ngay chuyện đó.”
“Còn chuyện này nữa.”
“Cậu muốn nói đến mối quan hệ giữa Inoue Hiroyo và Teshima đúng không?” Nose nhe hết hai hàm răng ra. “Teshima và nạn nhân là đồng nghiệp. Nếu Inoue và nạn nhân từng tằng tịu với nhau, hẳn hai người họ cũng có cơ hội quen biết. Tôi sẽ điều tra theo hướng đó xem sao.”
“Vậy phiền anh. Với lại có khi ta cũng cứ điều tra luôn mối liên quan giữa Inoue Hiroyo và Noguchi Fumiko, cả Hatanaka Kazuyuki nữa nhỉ?”
Mặt Nose nghiêm túc trở lại, đôi mắt một mí nhỏ tí xíu nhìn Nitta.
“Hai người đó là nạn nhân vụ thứ hai và thứ ba đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy. Lúc trước, khi nghi ngờ Teshima là hung thủ, tôi đã không tài nào tìm ra được mối liên quan giữa họ. Nhưng nếu Inoue Hiroyo là đồng phạm thì lại là chuyện khác.”
“Ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ điều tra cả chuyện đó nữa.”
Họp tác chiến điều tra xong, hai người ra khỏi khu tổ chức hôn lễ. Nose khẽ giơ tay lên chào, đi về phía thang cuốn. Nitta lo nếu hai người họ đi cùng nhau có khi sẽ bị hội Motomiya hỏi han gì đó nên đành đợi một lát rồi mới xuống sau.
Vừa nhìn theo bóng lưng đẫy đà của Nose khuất dần, Nitta vừa nghĩ có lẽ lần này anh đã được gửi cho một đồng đội tuyệt vời cũng nên. Người này không hẳn có phát kiến gì lớn nhưng ở anh ta có sự khiêm nhường, luôn luôn cố gắng hiểu suy nghĩ của đối phương. Điểm mạnh của anh ta là luôn làm từng việc, từng việc vô cùng cẩn trọng, không bao giờ nghĩ đến chuyện cắt xén, đi đường tắt. Nếu là người khác, bị một người kém tuổi mình, tất nhiên dù có là cảnh sát tổ hình sự đi chăng nữa, dương dương tự đắc bắt làm việc này việc kia thì còn lâu mới vui vẻ nhận lời như vậy. Mà đây còn là điều tra bí mật. Bình thường sẽ chẳng ai đồng ý cả.
Chỉ cần đi tới giữa tầng 2 là có thể nhìn xuống dưới sảnh tầng 1. Nitta tới gần thanh vịn, nhìn quanh một lượt. Đèn trong phòng trà mờ mờ không hắt bóng, không gian này có khi hợp với một ly cốc tại hơn là trà, Nitta nhủ thầm.
Quán kín chỗ, khách có lẽ phải chờ tới lượt nên xô pha bên ngoài người ngồi đã quá nửa. Cũng có khách cứ đứng luôn đó mà quan sát xung quanh. Mấy điều tra viên thì di chuyển liên tục để tránh bị những vị khách kia chú ý, nhưng cũng không để mất dấu vì biết đâu sẽ có người cần tìm gặp. Mặt họ lúc nào cũng tươi cười.
Nitta chợt nghĩ Nose mà làm nhân viên khách sạn hẳn sẽ ưu tú lắm. Anh ta không hề nghĩ tới chuyện bản thân phải nổi bật, luôn điềm tĩnh suy nghĩ làm thế nào để tốt cho mọi người và còn có thể chuyển những suy nghĩ ấy thành hành động.
Vừa nghĩ đến đấy Nitta nghiêng đầu. Anh chợt nhớ ra một chuyện khá buồn cười. Chỉ e tính cách và cả thân hình đó, sẽ không hợp với đồng phục của nhân viên khách sạn cho lắm.
Phải đến khi thấy khách bắt đầu ùn ùn kéo tới quầy, Nitta mới dợm bước đi xuống.