Chương 20
Tổng quản lý Fujiki đan các ngón tay vào nhau, đặt lên mặt bàn, trên môi nở nụ cười ôn hòa. Ánh mắt dịu dàng của ông chăm chú nhìn Naomi đang lãnh đạm báo cáo. Đứng bên cạnh, trưởng bộ phận phòng Takura cũng hơi cúi xuống. Hai vị sếp của cô chẳng hề thay đổi tư thế cho đến tận khi Naomi báo cáo xong.
“Đó là cuộc trò chuyện giữa ngài Kurihara và anh Nitta ạ. Sau đó ngài Kurihara đã trả phòng bình thường, rồi lên taxi ra về. Tôi đoán ngài ấy đã đi taxi tới ga Tokyo. Vì ngài ấy bảo sẽ về quê ở Yamagata.” Naomi dừng lại một chút rồi đưa mắt nhìn hai vị sếp. “Tôi báo cáo xong rồi ạ.”
Cô vừa báo cáo lại chuyện về vị khách Kurihara Kenji từ tối qua đến giờ cho hai sếp của mình. Fujiki ra ngoài suốt cả ngày hôm nay nên giờ cô mới báo cáo sự tình cho ông được.
“Ra là vậy. Cũng nhiều chuyện xảy ra quá nhỉ. Nhưng cũng may không có chuyện gì quá nghiêm trọng,” Fujiki nói, gật đầu với Takura.
“Anh cảnh sát kia cũng ra trò đấy nhỉ.” Takura nói giọng giễu cợt.
“Anh Nitta đã xử lý rất cừ đấy ạ. Với người không có kinh nghiệm làm nhân viên khách sạn như anh ấy, làm được vậy tôi cho là kỳ tích rồi. Chứ tôi hồi mới vào chắc chắn sẽ không làm được thế.”
Fujiki bất giác nhướn hai bên lông mày lên, nhăn trán.
“Lạ thật đấy. Chẳng mấy khi lại thấy cô khen anh ta như vậy.”
Naomi hơi bối rối.
“Làm tốt thì đương nhiên phải khen rồi ạ. Tôi cũng chỉ đưa ra ý kiến khách quan vậy thôi.” Chẳng hiểu sao nghe như cô đang phân bua vậy.
“Ừm. Tôi hiểu rồi. Tóm lại không có chuyện gì là may rồi. Mà không ngờ vị khách ấy lại là giáo sinh thực tập dạy anh Nitta nhỉ. Nhiều chuyện đúng là tình cờ và lạ thật đấy. Cả chuyện người đó ôm mối hận suốt bấy lâu này nữa chứ.”
“Cũng nhờ việc này mà anh Nitta đã phát hiện ra một chuyện,” Naomi thêm vào. “Đối tượng mà tên hung thủ giết người hàng loạt lần này nhắm tới không chỉ giới hạn trong những vị khách thuê phòng mà còn bao gồm cả toàn bộ nhân viên của khách sạn chúng ta nữa. Nghe anh ấy nói vậy tôi mới nghĩ đúng là có khả năng đó thật. Chúng ta ngày ngày tiếp xúc với biết bao nhiêu khách hàng, chắc chắn không tránh khỏi việc gây thù chuốc oán với ai đó. Mà đâu chỉ có vậy, như anh Nitta còn bị tư thù vì những chuyện chẳng hề liên quan tới công việc nữa kìa.”
Fujiki lại nhìn Takura. Chẳng biết có phải do Naomi đã nhắc tới vụ án kia không mà ánh mắt Fujiki không còn ôn hòa như ban nãy.
“Cũng có thể lắm” Fujiki trầm giọng nói. “Mới gần đây cũng có chuyện xảy ra đấy. Người đàn ông nọ bị phát giác quỵt tiền ăn, xấu hổ quá nên đã xuống tay với nhân viên phục vụ nhà hàng.”
“Chuyện vừa xảy ra hôm trước thôi,” Takura nhanh chóng bổ sung thêm.
“Trước giờ tôi không hề nghĩ tới những chuyện đó. Nhưng đúng là nguy hiểm thật. Đặc biệt là trong hoàn cảnh như bây giờ.”
Fujiki nhíu mày vẻ khó hiểu. Ánh mắt ông như thể đang cố hiểu tâm ý của Naomi.
“Ý cô là sao?”
“Nhân viên khách sạn đều đã biết rất nhiều cảnh sát đang nằm vùng ở đây. Họ cũng biết ấy là vì hung thủ của vụ án nào đó có thể sẽ xuất hiện ở khách sạn. Nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng khách của chúng ta đang gặp nguy hiểm mà chẳng hề nghĩ chính mình cũng trong tình cảnh tương tự.”
Mặt Fujiki như thể vừa bị trúng đòn nhưng ông ngay lập tức hiểu ra vấn đề, gật đầu quay qua Takura hỏi, “Anh nghĩ sao?”
“Không biết giờ có phải lúc nghĩ tới chuyện này không.” trưởng bộ phận phòng đáp lời, “Nhưng chúng ta cũng không thể làm quá lên được. Anh nghĩ xem, nếu nhân viên của chúng ta nghi ngờ khách thì vấn đề không còn nằm ở dịch vụ nữa.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Đã nghi ngờ thì kiểu gì cũng sẽ lộ ra bên ngoài. Chỉ vì việc đó mà khiến khách khó chịu thì không được,” Fujiki nhìn Naomi với ánh mắt kẻ cả. “Cô nghĩ sao về chuyện này?”
Naomi dựng thẳng lưng. Cô biết thế nào hai vị sếp cũng sẽ nói như vậy nên đã chuẩn bị trước câu trả lời ứng phó.
“Chúng ta sẽ không nghi ngờ khách. Chúng ta cứ phục vụ tận tình như trước nay vẫn làm là được ạ.” “Ý cô là sao?” Fujiki nghiêng đầu.
“Người có khả năng cao phải đi riêng với khách là những nhân viên hành lý nhưng ở hành lang và thang máy đều đã gắn camera theo dõi. Những nơi này cũng thường xuyên có nhiều người qua lại nên có lẽ hung thủ sẽ không chọn để gây án. Thế nên chúng ta cũng không cần phải cảnh giác khi phục vụ khách.”
“Hừm. Thế chúng ta phải cảnh giác ở đâu?”
Naomi trả lời câu hỏi của vị tổng quản lý ngay tức thì, “Ở sân sau ạ.”
“Sân... ra là vậy.”
Từ “sân sau” này được dùng để chỉ khu vực dành riêng cho nhân viên khách sạn.
“Có rất nhiều chỗ chúng ta không hay lui tới như hành lang, cầu thang thoát hiểm, nhà kho, rồi phòng ăn, nhà bếp để không. Trong số đó cũng có nơi người ngoài rất dễ đột nhập vào. Tôi nghĩ chúng ta nên tính tới khả năng hung thủ sẽ tìm cơ hội để gây án ở những nơi đó.”
Fujiki gật đầu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Phía cảnh sát cũng đã tính đến khả năng hung thủ sẽ dùng lối đi dành riêng cho nhân viên. Thế nên chúng ta đã giới hạn những người có thể ra vào, ai không có giấy thông hành sẽ không được đi qua cửa. Nhưng đấy là họ chỉ tính đến chuyện hung thủ sẽ dùng nó như lối di chuyển chứ không phải địa điểm gây án. Cô Naomi nói đúng đấy, nếu hung thủ nhắm tới nhân viên của khách sạn, chúng ta nên cẩn trọng ở những nơi đó.”
“Nói vậy không phải bộ phận buồng phòng mà bộ phận nấu ăn và phòng tiệc nên cẩn trọng thì hơn.” Takura bày tỏ quan điểm. “Gì chứ muốn đi từ một phòng tiệc để không nào đó tới khu vực dành cho nhân viên thì dễ như bỡn.”
“Tôi hiểu rồi. Anh gọi người phụ trách hai bộ phận đó tới đây đi, chúng ta phải nhờ họ giúp sức thôi. Tôi sẽ nói chuyện với đội trưởng Inagaki của Sở Cảnh sát.” Fujiki nói với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó mỉm cười với Naomi. “Ý kiến của cô rất có ích, cảm ơn cô. Chúng tôi chỉ chăm chăm nghĩ việc bảo vệ khách mà quên mất cả nhân viên.”
“Tôi xin lỗi vì chỉ toàn nghĩ những chuyện không đúng phận sự.”
“Không đâu, nếu cô lại nghĩ ra điều gì đó thì cứ trao đổi với chúng tôi nhé.”
“Vâng.” Naomi dõng dạc trả lời vị tổng quản lý.
Khi Naomi quay lại quầy, ba nhân viên lễ tân vẫn đang làm thủ tục nhận phòng cho khách. Naomi không khỏi ngạc nhiên vì một trong số đó lại là Nitta. Anh đang một mình tiếp khách mà không cần hỗ trợ. Anh kiểm tra tình trạng đặt phòng trong thiết bị đầu cuối, xử lý phiếu thông tin khách hàng, nhận tiền đặt cọc rồi đưa thẻ khóa cho nhân viên hành lý. Mọi động tác đều rất trơn tru, chẳng có gì thừa thãi, lời nói lại vô cùng lịch sự. Chừng như thái độ của anh đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
“Quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ,” cúi đầu chào vị khách nữ xong, Nitta quay ngay lại phía sau. “Cô có gì muốn nhắc nhở à?”
Có vẻ anh đã nhận ra cô đứng nhìn mình từ nãy. Cô lắc đầu.
“Tôi ngưỡng mộ còn không hết. Có điều nếu được anh nên bỏ thói quen xưng hô kiểu suồng sã đi, anh xem thỉnh thoảng anh vẫn bị buột miệng đúng không?”
Nitta nhăn mặt, cọ cọ phía dưới mũi.
“Khổ nỗi tôi dùng từ lịch sự quá cũng không được. Sau này về lại đồn, họ sẽ kỳ thị tôi mất.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Tôi hiểu rồi, phải diễn cho thật đạt, đúng không? Mà cô vừa đi đâu về vậy?”
“Tôi ở chỗ tổng quản lý. Ông ấy vừa ra ngoài về nên tôi phải qua đó báo cáo mấy chuyện. Chuyện của ngài Kurihara ấy.”
“À, à, ra là vậy, mặt Nitta trông hơi ngượng ngùng.
“Hình như sau khi ngài Kurihara ra về, anh Nitta đã phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng nhỉ? Thế sau đó có gì tiến triển không?”
“À, chuyện đó hả?” Nitta vội vàng nhìn quanh một lượt, sau đó mới ghé mặt về phía Naomi. “Có thể tôi đã nhìn ra được manh mối của vụ án này rồi. Tôi đang bí mật điều tra. Cô chờ thêm chút nữa nhé.” Nitta thì thầm bên tai Naomi.
Naomi nhìn khuôn mặt hơi ngăm đen của Nitta.
“Thật à? Anh phát hiện ra gì rồi?”
“Không phải phát hiện mà là nhìn ra thì đúng hơn. Nhưng chưa làm rõ được thì vẫn phải..., kể cả đối với cô Naomi.” Nitta giơ ngón trỏ lên, áp vào môi.