← Quay lại trang sách

Chương 21

Tối hôm đó Nitta đứng quầy đến tận lúc sắp qua ngày mới. Một phần vì thỉnh thoảng lại có vài vị khách đến nhận phòng muộn nhưng chủ yếu là do bộ phận tác chiến hiện trường bên tòa văn phòng không liên lạc gì với anh. Bình thường ăn tối xong họ sẽ gọi anh tới để báo cáo tình hình trong ngày. Vậy mà hôm nay phải hơn 12 giờ đêm Motomiya mới gọi điện bảo anh qua đó. Nitta thấy lạ nên hỏi lại, “Có chuyện gì vậy ạ? Không thấy có tiến triển gì em còn tưởng hôm nay nghỉ họp chứ.”

“Ngược lại ấy,” Motomiya bực dọc đáp. “Họ sắp đổi phương châm điều tra đến nơi rồi ấy chứ không tiến triển cái nỗi gì. Các sếp họp bàn tới giờ mới xong đây.”

“Ồ? Lần này ai lập công thế ạ?” Nitta chỉ quan tâm đến chuyện này.

“Chuyện đó cậu cứ qua đây rồi sẽ rõ. Nhanh lên nhé, mọi người đang chờ đấy.”

“Mọi người?” Nitta vừa nói đến đây thì Motomiya đã cúp máy cái rụp.

Nitta đi về phía tòa văn phòng, lòng đầy băn khoăn. Anh thử ngước lên nhìn, bỗng thấy ánh đèn hắt ra từ bên trong rèm cửa sổ trên tầng 2 sáng hơn hẳn ngày thường. Trong khi lẽ ra giờ này họ sẽ hạn chế tối đa việc bật đèn để không gây sự chú ý với mọi người xung quanh.

Nitta bước vào tòa nhà, đi lên cầu thang. Vừa tới nơi anh bắt gặp một cảnh sát có vẻ đang nhận nhiệm vụ gác trước cửa phòng họp. Việc này chưa từng có tiền lệ. Khi Nitta tới gần, viên cảnh sát trẻ trong bộ đồng phục chỉ lặng lẽ cúi chào.

Không nghe thấy gì vọng ra từ bên trong phòng họp cả. Nitta đoán không có mấy người trong đó. Thế mà khi mở cửa ra, như thể cả rừng người đang chĩa mắt nhìn về phía anh vậy. Họ đã ngồi kín cả chục chiếc ghế, có mấy người còn phải đứng.

“Cậu vất vả rồi,” Inagaki lên tiếng. Ngồi bên phải ông là chánh thanh tra Ozaki. Còn bên trái kia là... Ô, sao cả Nose cũng ngồi thu lu ở đó thế nhỉ. Khi mắt họ chạm nhau, Nose gượng gạo khẽ cúi đầu chào.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Ai đó nhường chỗ cho cậu ấy đi.”

Nghe Inagaki nói vậy, một điều tra viên trẻ đang ngồi phía đối diện ông đứng dậy. Nitta liền ngồi xuống đó, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Thấy mặt người nào người nấy đều đang căng thẳng tột độ, Nitta mới quay lại nhìn mấy vị sếp. “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”

“Về vụ giết Okabe Tetsuharu ở Shinagawa, phía ta đã xác định được đồng nghiệp của nạn nhân, Teshima Masaki và vợ của chủ quán ăn, Inoue Hiroyo là hai kẻ tình nghi. Hiện chúng ta vẫn chưa bắt giữ họ nhưng cần chuẩn bị để có thể hành động bất cứ lúc nào. Ngoài ra, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật với giới truyền thông. Cả người của khách sạn này nữa. Cậu rõ rồi chứ?”

Nghe thấy vậy, Nitta giật nảy mình. Anh chưa kịp trả lời, Inagaki đã bực dọc hỏi lại, “Cậu không nghe thấy à?”

“Có ạ, nhưng chuyện đó nghĩa là sao ạ? Xác định Teshima và Inoue Hiroyo là sao?”

“Thì là như vậy chứ sao nữa. Chúng tôi nghi ngờ Teshima đã giết Okabe, còn Inoue đã giúp hắn tạo bằng chứng ngoại phạm. Chúng tôi đã điều tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại Honda Chizuru, nhân chứng của bằng chứng ngoại phạm kia. Theo đó trước khi gọi tới phòng Teshima, Honda Chizuru đã gọi tới số điện thoại của một quán mì ramen hiện đã không còn kinh doanh nằm ở Higashishinagawa. Thế nhưng Honda Chizuru lại khai cô ta không nhớ mình đã gọi tới số điện thoại đó. Mấu chốt ở chỗ cho đến hai tháng trước, chủ nhân quán mì kia chính là chồng Inoue Hiroyo. Từ hiện trường sát hại Okabe đi bộ tới đó mất chưa đầy hai mươi phút. Chúng ta không tìm được dấu vân tay của Teshima lưu lại trên điện thoại ở quán mì nhưng đã thu thập được tóc và bã nhờn quanh đó. Chúng tôi đã nhờ bên giám định DNA kiểm tra luôn rồi.” Inagaki tuôn ra một tràng, không hề ngắc ngứ. Cảm tưởng như người này không muốn để hở ra chút nào cho Nitta đặt câu hỏi.

“Đợi đã, đợi đã,” Nitta vẫy thật mạnh tay phải. “Tối qua tôi vừa mới nói với anh Nose về việc có thể Inoue Hiroyo đã giở trò với điện thoại của Honda Chizuru. Có phải các anh điều tra dựa trên manh mối đó không?”

“Cậu Nitta tự đánh giá bản thân mình hơi cao đấy.” chánh thanh tra Ozaki chen ngang. “Cậu nghĩ chúng tôi không nghĩ ra chuyện đó à. Nếu không chúng tôi làm sao điều tra bằng chứng nhanh thế được. Có thể cậu cũng nghĩ tới khả năng đó, nhưng tôi e là hơi muộn.”

Nitta chớp mắt. Anh nhận ra mắt mình đang đảo liên tục. Trong một thoáng Nitta không thể thốt nên lời.

“Giờ chúng ta đang điều tra mối quan hệ giữa Teshima và Inoue,” Inagaki tiếp tục. “Inoue đã từng có thời gian làm nhân viên phái cử ở công ty của Teshima và Okabe. Có thể trong khoảng thời gian này họ đã trở nên thân thiết.”

Nitta vừa nghe mà thấy như cơ thể mình đã bị rút cạn sức lực. “Ra là vậy.” Nitta không rõ do đâu nhưng xem ra mấy người này đã phát hiện chuyện anh và Nose bí mật điều tra. Thế nên họ mới chỉ đạo điều tra trên diện rộng bằng chứng phạm tội trước để răn đe hai người bọn anh rằng, họ sẽ không chấp nhận việc chơi trội như vậy.

“Đến đây cậu còn gì thắc mắc không?” Inagaki hỏi, nhìn thẳng vào Nitta. Tóm lại cuộc họp này mở ra vì anh. Họ rào trước để sau này anh không thể phàn nàn sau lưng họ chuyện bị cướp công.

“Mọi người nghĩ Teshima và Inoue là thủ phạm của vụ giết người hàng loạt lần này ạ?” Nitta hỏi dò.

“Chúng tôi cho rằng khả năng cao là vậy,” Inagaki trả lời.

“Vậy những vụ khác cũng đã có lời đáp? Hai người đó cũng chính là hung thủ vụ án thứ hai và thứ ba? Các anh đã xác định nghi phạm, thế tức là chúng tôi không cần nằm vùng ở khách sạn này nữa?”

Thế nhưng vị đội trưởng của anh không gật đầu. Sau khi nhìn chánh thanh tra ông ta quay lại nhìn Nitta một lượt.

“Nitta này, cậu nghĩ tôi định cướp công cậu nên mới bày ra cuộc họp này đấy à? Còn với cả chánh thanh tra tới đây?”

Nitta thu cằm, ra chiều cảnh giác trước cách nói khó chịu của Inagaki. Anh ngước nhìn vị sếp của mình.

“Không phải thì là gì ạ?”

Inagaki hít một hơi rồi mới tiếp tục.

“Chuyện phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều đấy. Mà không, phải nói là đơn giản mới đúng chứ nhỉ. Tóm lại không phải cứ bắt được hai người bọn họ là xong đâu. Ngược lại giờ mọi chuyện mới bắt đầu.”

“Giờ mới bắt đầu?” Nitta nhìn thẳng mặt sếp. “Ý anh là sao? Không phải Teshima và Inoue là thủ phạm à? Đã vậy bắt họ là xong mà?”

“Nhưng chuyện không phải vậy... Này, cậu đưa cái đó...” Inagaki lườm một cảnh sát trẻ cấp dưới.

Anh ta đặt một tập tài liệu trước mặt Nitta.

“Cái gì đây ạ?”

“Thì cậu cứ xem đi.”

Nitta giở tập tài liệu với vẻ bất mãn chẳng buồn che đậy. Tập tài liệu gồm vài tờ giấy khổ A4 được in ra. Nội dung hình như toàn mấy dòng thư điện tử gửi qua máy tính. Vừa mới đọc lướt qua mấy dòng chữ đó, trong người máu Nitta đã sôi lên, người nóng hầm hập.

“Cái này...”

“Giật mình đúng không? Lần đầu nhìn thấy tôi cũng run không đứng dậy nổi.”

“Ai tìm thấy và tìm được ở đâu vậy ạ?”

“Mấy người điều tra vụ Senjushinbashi tìm được đống thứ này khi điều tra máy tính ở xưởng sắt của Noguchi. Hơn nữa chúng đều đã bị xóa khỏi phần mềm thư điện tử. Có lẽ gã Noguchi này không biết chuyện có thể khôi phục lại thư từ ổ đĩa cứng.”

“Gã Noguchi đó là...”

“Noguchi Yasuhiko. Chồng của Noguchi Fumiko, nạn nhân vụ thứ hai.”

Nitta bất giác dụng thẳng lưng. Sau đó lại dán mắt vào nội dung các dòng thư.

Thư đến: Ngày 4 tháng 10 22:10:45

From: x1

Subject: Hoàn thành kế hoạch 1

To: x2, x3, x4

Tôi vừa kết thúc việc m của kế hoạch 1. Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp cả.

Gửi x2: Không thể quay lại được nữa đâu. Nhất định phải ra tay ở địa điểm đã hẹn.

Thư đến: Ngày 5 tháng 10 18:12:23

From: x2

Subject: Về kế hoạch 2

To: x1, x3, x4

Tôi đã thấy việc m của x1 trên báo và tin tức tivi. Rất tuyệt vời. Dĩ nhiên tôi sẽ không thay đổi địa điểm. Tôi sẽ tiến hành vụ m ở đúng địa điểm có tọa độ kinh và dĩ tuyến như hôm trước đã trao đổi.

Xác nhận lần cuối với x3: Bên đó có muốn thay đổi địa điểm tiến hành việc m không? Nếu có hãy liên lạc lại ngay. Hết.

Thư đến: Ngày 11 tháng 10 02:28:43

From: x2

Subject: Hoàn thành kế hoạch 2

To: x1, x3, x4

Đã hoàn thành việc m của kế hoạch 2. Đã để lại lời nhắn. Bằng bất cứ giá nào x3 cũng phải tiến hành ở đúng địa điểm đã hẹn. Tôi nghĩ từ ngày mai P sẽ xuất hiện. Không cần phải gửi mail cho tôi nữa. Hết.”

Nitta đã nín thở khi đọc những dòng chữ này. Sau đó anh ngẩng mặt lên, thở hắt ra.

“Nhân vật tự xưng là x1 này gửi thư vào ngày 4 tháng Mười. Cũng chính là hôm xảy ra vụ đầu tiên đúng không nhỉ?”

“Đúng vậy. Và x2 gửi thư ‘Hoàn thành kế hoạch 2’ cũng vào đúng ngày 11 tháng Mười, ngày chúng ta phát hiện ra thi thể Noguchi Fumiko.”

Nitta lắc đầu. Không thể nào là trùng hợp được.

“Tức là hung thủ vụ án lần này không chỉ có một người, và bọn chúng đã để lại dấu vết khi bàn bạc về vụ sắp tới qua đống thư điện tử này?”

“Có khả năng lắm chứ.”

Sau khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Inagaki, Nitta quay qua nhìn mấy người xung quanh. Anh đoán họ đã biết hết. Chẳng ai tỏ ra yếu đuối ủy mị.

Nitta lại nhìn xuống nội dung thư điện tử.

“Những thư điện tử này được tìm thấy trong máy tính của Noguchi, tức hắn là x2 nhỉ.”

“Chắc chắn rồi.”

“Nếu vậy chúng ta ép hắn là được mà. Trong thư cũng đã đề cập cả tới kinh và vĩ tuyến, chúng ta có thể bắt hắn tự khai ra.”

“Không cần cậu nhắc bọn tôi đã ép hắn từ lâu rồi.” Ozaki từ bên cạnh chêm vào. “Chúng tôi chưa bắt giữ hắn nhưng vẫn đang tiếp tục hỏi cung.”

“Noguchi có thừa nhận đã gây án không?”

“Gần như là đã nhận,” viên chánh thanh tra hờ hững buông lời.

Nitta quay qua nhìn Inagaki, “Thật ạ?”

“Ừm,” Inagaki rụt cằm lại. “Noguchi khai hắn đã bóp chết vợ mình lúc 7 giờ tối ngày 10 tháng Mười, tại phòng khách. Sau đó hắn cứ để cái xác như vậy, ra ngoài nhậu cùng bạn. Dĩ nhiên là để tạo bằng chứng ngoại phạm. Sau khi về nhà vào khoảng 1 giờ đêm, hắn lấy băng keo ni lông bọc xác lại, sau đó vứt cái xác tại một tòa nhà đang xây gần Senjushinbashi. Xong xuôi hắn mới gửi thư điện tử. Thời gian hoàn toàn khớp với nhật ký gửi thư đi.”

“Động cơ là gì?”

“Đúng như chúng ta đã đoán. Hắn muốn được hưởng số tiền bảo hiểm từ cái chết của vợ mình.”

Nitta vuốt tóc mái, phập phồng cánh mũi.

“Vậy là sao? Chuyện đơn giản thế thôi à?”

“Vừa nãy tôi chẳng báo chuyện đơn giản chứ không hề phức tạp còn gì. Chỉ vì dãy số kia chúng ta mới phức tạp hóa mọi chuyện lên. Nói thẳng ra là chúng ta đã sập bẫy bọn chúng.”

“Bọn chúng?”

Inagaki chỉ vào nội dung thư.

“Trong thư cuối cùng Noguchi gửi có đoạn “Tôi nghĩ từ ngày mai P sẽ xuất hiện đúng không? P ở đây chắc là chỉ cảnh sát chúng ta. Ngay từ lúc ủ mưu, hắn đã xác định nếu cảnh sát tìm ra xác vợ, hắn sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên. Thế nên hắn mới vào trang chủ đó để tìm cách đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Ý tôi là web đen, nơi tiếp tay cho mấy việc nguy hiểm, phạm pháp ấy. Trong hệ thống đó, ‘việc m’ là ám ngữ và nó có nghĩa là giết người. Hẳn là chữ viết tắt của từ murder .”

“Web đen...” Nitta như thấy thứ gì đó đăng đắng đang lan khắp khoang miệng. “Ý anh mấy địa chỉ x1, x3, 14 này là của những người hắn quen trên trang web đó à?”

“Chắc là vậy. Bọn chúng có tất cả bốn người, tính cả Noguchi. Chúng không hề biết nhau, ngay cả tên thật. Chúng chỉ trao đổi về người mà mình muốn giết.”

Nitta lờ mờ nhìn ra được cục diện của vụ án. Dù anh vẫn hơi bán tin bán nghi. Lại có người suy nghĩ ngốc nghếch như vậy sao? Nhưng rồi Nitta cũng nghĩ lại. Trước đây cũng đã từng có vụ án mấy kẻ quen biết nhau qua web đen ra tay sát hại người qua đường.

“Ban đầu hình như hắn ta định thuê sát thủ trên đó,” Inagaki bổ sung. “Tuy nhiên chuyện lại không đơn giản như hắn tưởng. Nhưng không lâu sau hắn nhận được thư từ một nhân vật nọ. Người này chính là kẻ sau đấy tự xưng x4. Nội dung thư như sau: ‘Tôi không thể giết người thuê cho anh nhưng tôi có thể hợp tác để cảnh sát không thể bắt được anh. Không cần thù lao gì cả. Chỉ có điều anh cũng phải giúp đỡ tôi. Nếu có hứng thú, hãy liên lạc lại.’ Thư chỉ có vậy.”

“Và Noguchi đã liên lạc lại?”

“Đúng vậy. Sau đó tên kia cũng trả lời ngay. Trong thư hắn bày cho Noguchi cách đánh lạc hướng cảnh sát vô cùng tỉ mỉ. Cách nào thì chắc cậu cũng đoán ra rồi đúng không?” Inagaki nhìn sang Nitta.

“Biến nhiều vụ giết người đơn lẻ thành vụ giết người hàng loạt do một người hoặc một nhóm người gây ra?”

Inagaki nhếch môi, mắt còn nghiêm nghị hơn cả lúc trước.

“Bọn chúng đã để lại tại tất cả các hiện trường gây án cùng một tin nhắn. Chỉ cần làm như vậy, cảnh sát sẽ nghĩ đó là chủ ý của một tên tội phạm. Có điều nếu là tin nhắn gì đó dễ dàng bị bắt chước, khả năng cao những kẻ khác sẽ gây án ăn theo. Tin nhắn này bắt buộc phải là thứ thể hiện sự liên quan các vụ với nhau. Cuối cùng bọn chúng đã làm ra tin nhắn chỉ địa điểm gây án của vụ sau. Nhưng nếu cứ để nguyên dãy số đó lại, cảnh sát sẽ truy ra, nên bọn chúng đã sử dụng một chút mánh khóe. Bọn chúng đã cho cả ngày tháng gây án vào. Chúng còn dự định sau khi gây án xong cả bốn vụ sẽ gửi ý nghĩa của những tin nhắn đó tới phòng điều tra đặc vụ. Có thế cảnh sát mới hoàn toàn kết luận đây là vụ giết người hàng loạt do một tên tội phạm gây ra. Dù người nào đó bị tình nghi ở vụ án bất kỳ, chỉ cần cảnh sát không tìm ra được mối liên quan giữa người đó với các vụ còn lại thì người này sẽ không thể bị xem là nghi phạm. Cuối cùng vụ án sẽ bị rơi vào mê cung.” Sau khi nói một tràng trơn tru như thể đã luyện tập rất nhiều lần, Inagaki lấy hơi, tiếp tục. “Đó là kế hoạch tên x4 đã chỉ cho Noguchi. Ngoài ra tên x4 này đã có một bạn đồng hành từ trước, sau đó thêm một tên nữa tham gia, thành ra cả thảy có bốn tên. Và bọn chúng vẫn đang liên lạc với Noguchi về kế hoạch thực hiện.”

“Hai tên kia là x1 và x3?”

“Hẳn là vậy.”

“Nếu máy tính của Noguchi vẫn còn lưu dữ liệu, chẳng phải chúng ta có thể tra ra địa chỉ IP của mấy tên còn lại sao?”

Inagaki hừ một tiếng.

“Cậu nghĩ bọn tôi chưa làm chắc?”

“Tức là các anh đã tra rồi nhưng vẫn chưa xác định được hung thủ? Vậy chắc bọn chúng dùng cafe internet à?”

“Chúng thận trọng vậy có lẽ để tránh bị cảnh sát tìm ra tung tích trong trường hợp ai đó bị tóm. Cafe internet thì chắc chắn rồi. Nhưng những quán này đều nằm ở ngoại thành Tokyo, có thể tự do sử dụng mà không cần đưa thẻ căn cước, đã vậy còn chẳng có hệ thống camera giám sát. Dĩ nhiên vì thế nên chúng mới tới đó. Chỉ có Noguchi mới bất cẩn dùng máy tính cá nhân thôi.”

“Ra là vậy,” Nitta tựa người vào thành ghế, nhìn lên trần nhà.

Hóa ra bọn chúng đã dùng mánh khóe này. Làm vậy cảnh sát sẽ không tìm ra được điểm chung của những người có liên quan. Ngay từ đầu những vụ này đã chẳng có gì liên quan với nhau cả.

“Năm năm trước Noguchi đã từng tham gia một bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn này nhỉ? Chuyện đó...”

“Chỉ là tình cờ thôi,” Inagaki tiếp lời. “Nghĩ lại cũng không có gì khó hiểu. Khách sạn một năm phải có đến vài chục bữa tiệc của các doanh nghiệp. Kể cả một người nào đó liên quan tới vụ án đã tình cờ tham gia một trong số những bữa tiệc ấy cũng không có gì lạ.”

“Ra vậy,” Nitta lắc đầu. “Mọi người đã biết những chuyện này từ bao giờ? Noguchi khai khi nào vậy?”

Inagaki chưa trả lời câu hỏi của Nitta ngay, quay qua nhìn Ozaki như để xin chỉ thị. Ozaki khẽ gật đầu ý chừng bảo Inagaki cứ tiếp tục.

“Bên giám định kiểm tra máy tính cá nhân của Noguchi mấy ngày trước thôi,” Inagaki đáp. “Phòng điều tra đặc vụ Senjushinbashi gửi yêu cầu được tự do giám sát Noguchi cách đây ba ngày.”

“Ba hôm trước?” Nitta nhảy dựng người lên. “Ra là thế...” Nitta quay qua nhìn Nose vẫn đang ngồi thu lu ở đó. “Hình như cũng chính là hôm Phòng điều tra đặc vụ Shinagawa ra chỉ thị không cần để ý tới sự liên quan giữa các vụ đúng không ạ? Hóa ra là vì Noguchi đã khai?”

Inagaki dùng đầu ngón tay gãi gãi cánh mũi. “Ừ thì... đúng là vậy.”

“Vậy tại sao lại không cho tôi biết? Tôi nhớ hôm đó có hỏi đội trưởng rồi mà? Tôi hỏi nghe nói phía Shinagawa ra chỉ thị thế, không biết là có ý gì? Chẳng phải đội trưởng bảo đó chỉ là hiểu nhầm thôi à? Đúng không ạ?” Nitta nói một mạch.

“Đúng là tôi đã nói thế,” Inagaki khó chịu trả lời.

“Vậy nghĩa là sao? Tại sao lúc đó không cho tôi biết sự thật? Anh làm gì lạ vậy?” Nước bọt bắn ra tung tóe từ miệng Nitta.

Inagaki chống hai khuỷu tay xuống mặt bàn.

“Hung thủ không phải chỉ có một người, và chúng không hề liên quan gì tới nhau. Các phòng điều tra đặc vụ đều đã tiến hành điều tra riêng. Cậu nghĩ sao nếu tôi nói với cậu như vậy?”

“Chuyện đó...”

“Chẳng phải cậu từng nói muốn quay lại Phòng điều tra đặc vụ Shinagawa để tiếp tục theo vụ đầu tiên đó sao? Trên thực tế, có lúc nào cậu thôi nghĩ về vụ đó đâu.” Vừa nói vậy Inagaki vừa nhìn về phía Nose.

“Không được sao ạ? Tôi là một cảnh sát điều tra. Việc của tôi là tìm ra hung thủ gây án.”

“Ngăn ngừa một vụ giết người sắp xảy ra cũng là nhiệm vụ của cảnh sát điều tra. Cậu không nghĩ thế à?”

“Cái đó thì tôi hiểu...”

“Tôi có nghe Inagaki và Motomiya báo cáo về công việc của cậu ở đây,” Ozaki ngồi bên cạnh chêm vào. “Đúng là cậu đã rất cố gắng. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà trông cậu đã rất ra dáng một nhân viên khách sạn. Chỉ có cậu mới làm được như thế. Chẳng có ai thay thế cậu được. Chúng tôi quyết định không cho cậu biết việc Noguchi khai ra là để cậu có thể tập trung việc ở đây. Tôi đã yêu cầu họ làm vậy.”

Nitta cúi gằm mặt xuống, siết chặt hai nắm đấm đang đặt trên đầu gối. Anh nhìn chiếc quần vải thụng một ly mình đang mặc. Công việc đòi hỏi cảnh sát điều tra các anh luôn phải chạy chỗ nọ chỗ kia thành ra quần áo kiểu gì cũng sẽ nhăn nhúm hết. Nhìn qua, cả cái Đội điều tra số Một này quả chẳng có ai hợp với bộ đồng phục nhân viên lễ tân thật. Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện này.

“Nhưng mà,” Nitta ngẩng mặt lên nhìn Ozaki. “Nếu các anh để tôi quay lại Phòng Cảnh sát Shinagawa có phải mọi chuyện sẽ nhanh hơn không?”

“Ý cậu là sao?”

“Nếu tôi chuyên tâm vào vụ đó có khi đã lật tẩy được mánh khóe của Teshima sớm hơn rồi.”

Ozaki vừa cười nhạt vừa lắc đầu như thể nói với Nitta “Cậu vẫn chưa hiểu nhỉ.”

“Vừa nãy cậu không nghe Inagaki nói à? Rằng không phải cứ bắt Teshima và Inoue là xong chuyện, ngược lại mọi chuyện giờ mới bắt đầu thôi? Anh ấy đã nói thế còn gì? Cốt lõi ở đây là chuyện sắp tới kìa.”

“Ý anh là sao ạ?”

Ozaki khéo léo rướn lông mày bên phải lên.

“Vậy để tôi nói lại nhé, hung thủ là nhiều người riêng biệt. Bọn chúng bao gồm bốn tên. Noguchi là x2, x1 thì chắc là Teshima. Còn về x3, kẻ đã gây ra vụ án thứ ba, chúng ta cũng đang tiến hành điều tra chân tướng tên này. Và tôi tin sẽ chẳng mấy mà có kết quả. Nhưng tuyệt đối không được quên, dù chúng ta có điều tra ra bao nhiêu chuyện về các vụ trước thì cũng không thể tìm được gì về tên x4, kẻ đã khởi xướng toàn bộ kế hoạch này. Chúng ta chẳng có manh mối gì về tên x4 này cả. Y là nam hay nữ, già hay trẻ, giàu hay nghèo, chúng ta hoàn toàn mù tịt. Chúng ta chỉ biết duy nhất một điều là chẳng mấy nữa hắn sẽ ra tay sát hại ai đó tại khách sạn này. Ban đầu chúng ta đã phát cho mỗi điều tra viên nằm vùng ở đây một danh sách ảnh của những người có liên quan đến toàn vụ án nhưng hiện đã thu hồi lại. Đống ảnh đó chắc chắn sẽ chẳng giúp ích được gì. Tôi đã nói đến nước này, dù có cứng đầu thế nào, cậu cũng phải hiểu mọi chuyện đang vô cùng cấp bách rồi chứ?”

Giọng trầm trầm của viên chính thanh tra vang khắp phòng. Nitta cũng thấy lồng ngực mình đang rung lên. Đúng là chuyện này không hề đơn giản. Trước giờ anh luôn nghĩ chỉ cần tìm ra được manh mối quan trọng liên quan tới vụ nào đó, chân tướng mọi thứ khác sẽ dần sáng tỏ. Nhưng giờ không trông chờ gì vào chuyện đó được rồi.

“Cậu từng đoán hung thủ là nam dựa trên cơ sở vụ Shinagawa nhỉ?” Inagaki hỏi. “Cậu đoán không hề sai. Nhưng x4 có thể lại là phụ nữ. Còn dựa theo tính chất phạm tội, cậu cũng nói hung thủ không thuộc loại bám đuôi. Nhưng biết đâu x4 là kẻ bám đuôi thì sao? Chúng ta không thể xác định gì cả.”

“Ra là vậy,” Nitta đã thông suốt mọi chuyện. Bảo sao lúc báo cáo về vụ Anno Eriko và Kurihara Kenji, Nitta đã nghĩ hẳn họ chẳng liên quan gì tới vụ án nhưng sếp anh lại phản ứng hoàn toàn trái ngược. Ngay từ lúc đó họ đã nghĩ hung thủ có thể là bất cứ loại người nào.

Ozaki chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi người một lượt.

“Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra về vụ án thứ ba. Còn về vụ thứ nhất, thứ hai, thì vẫn phải điều tra dựa theo lời khai của nghi phạm. Tuy nhiên, việc chúng ta cần ưu tiên nhất lúc này là bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn chặn được vụ thứ tư. Sau đây tôi sẽ cử hết những điều tra viên đang rảnh việc tới nằm vùng tại khách sạn. Mọi người cứ theo tinh thần đó nhé.”

“Rõ ạ” tất cả trả lời hừng hực quyết tâm.

Sau đó, Inagaki còn đưa ra vài chỉ thị cụ thể nữa rồi họ mới giải tán. Nitta đang định đứng lên thì bị Inagaki gọi lại. “Cậu Nitta này.”

“Đừng có để lộ chuyện ban nãy với mấy người của khách sạn.”

“Tất nhiên rồi ạ. Tôi đâu có rảnh để buôn chuyện. Nhưng không phải chúng ta cũng nên thông báo với họ thật ra mấy vụ này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau à? Chúng ta cần họ phối hợp trong công tác bảo vệ mà.”

Thế nhưng Inagaki lại nghiêm nghị lắc đầu.

“Không được. Tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này cho họ. Chúng tôi sẽ tự lo việc bảo vệ.”

“Anh nói vậy thì tôi cũng chịu nhưng chỉ có nhân viên ở đây mới hiểu về nơi này nhất thôi.”

“Cậu không nghĩ một trong số họ có thể là x4 à?”

Nghe Inagaki nói vậy, Nitta bất giác dụng thẳng lưng.

“Ý anh là sát hại đồng nghiệp?”

“Khả năng đó cũng không phải thấp. Noguchi và Teshima cũng thế, chúng đã lường trước việc sau khi cảnh sát phát giác, chúng sẽ bị nghi ngờ đầu tiên nên mới dày công lập kế hoạch như vậy. Thế nên xác suất x4 cũng là một nhân vật dễ gây nghi ngờ khá cao. Giả dụ một khách trọ bị sát hại giữa đêm đi. Những người có thể tự do sử dụng chìa khóa chủ sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.”

Nitta không thể phản bác lại ý kiến của Inagaki. Bởi chính anh cũng đã nghĩ tới khả năng đó nên mới có lần nhờ Yamagishi Naomi hợp tác chuyện này. Dù chuyện ấy chỉ khiến cô ta nổi khùng lên.

“Tôi hiểu ý đội trưởng. Chỉ là nhiều nhân viên ở đây đã biết chuyện cảnh sát đang nằm vùng khách sạn. Giả sử x4 có là một trong số đó thì hắn cũng đã sớm thay đổi kế hoạch rồi.”

“Cái đó cũng chưa chắc. Có thể hắn nghĩ chúng ta giải mã được bí ẩn đằng sau dãy số kia nhưng chưa biết chuyện hung thủ là những tên riêng biệt thì sao? Lơ là là kẻ thù số một.”

“Nhưng chí ít cũng nên tiết lộ với những người đang cộng tác với chúng ta chứ? Như ông Fujiki, tổng quản lý hay Cô Yamagishi Naomi chẳng hạn...”

Inagaki đưa mặt lại gần phía Nitta.

“Teshima và Inoue đã đành, nhưng cậu nghĩ tại sao chúng ta chưa phát lệnh bắt giữ Noguchi? Hắn đã khai nhận toàn bộ, vốn dĩ có thể bị tống giam. Ném hắn vào trại tạm giam có phải hơn là kè kè canh giữ 24/24 giờ không? Vậy mà chúng ta vẫn chưa bắt hắn? Cậu biết tại sao không?”

Nitta thật sự không biết nên chỉ im lặng. Inagaki lại hạ giọng thấp hơn, tiếp tục.

“Nếu bắt hắn chúng ta sẽ phải thông báo với giới truyền thông. Rồi chuyện sẽ thế nào? Teshima với hung thủ vụ thứ ba thì sao cũng được. Đằng nào bọn chúng cũng đã gây án. Nhưng tên x4 kia mới là vấn đề. Biết Noguchi bị tóm cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ nhận ra kế hoạch của mình đã hoàn toàn phá sản và tất nhiên, hắn ngu gì mà ra tay ở khách sạn này nữa.”

Nitta chớp mắt, nhìn sếp.

“Tức là các anh đang dụ tên x4 hành động?”

“Đúng vậy. Như chánh thanh tra vừa nói đấy, chúng ta không có chút manh mối gì về tên x4. Tất nhiên, vì hắn đã làm gì đâu. Nếu hắn bỏ dở kế hoạch, vĩnh viễn chúng ta sẽ không thể tìm ra x4. Mà không, kể cả có tìm ra tên đó, chắc gì chúng ta buộc tội hắn được. Hắn cứ khăng khăng cuộc trao đổi qua thư kia chỉ là một trò đùa thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì hắn. Như thế khác nào chúng ta thua? Cậu nên nhớ tên x4 mới là đầu sỏ vụ này. Nếu Noguchi và Teshima không bị hắn xúi giục theo cách quái đản như vậy, chưa chắc họ đã gây án. Và cũng đã chẳng có những nạn nhân xấu số. Vậy nên chúng ta phải tóm bằng được tên x4 này rồi tống hắn vào tù. Mà để làm được điều đó, chúng ta phải chứng minh được hắn có chủ ý giết người chứ không phải đang đùa cợt.”

Anh đoán cấp trên đang lên kế hoạch để bắt và khởi kiện x4 với tội danh giết người không thành hoặc âm mưu sát hại người vô tội.

“Ra vậy,” Nitta lầm bầm.

“Các anh lo nếu phía khách sạn biết tin này, có thể họ sẽ công khai với giới truyền thông?”

“Tôi mà là người phụ trách khách sạn, chắc chắn tôi sẽ công khai,” Inagaki thẳng thắn. “Chỉ có vậy mới ngăn được tên hung thủ gây án ở khách sạn của họ. Họ sẽ không quan tâm đến việc chúng ta có bắt được tên hung thủ ấy hay không đâu. Vì việc này chẳng liên quan gì đến họ cả. Bình thường ai chẳng nghĩ vậy.”

“Tức là chúng ta sẽ phải nói dối phía khách sạn...”

“Đâu phải chúng ta nói dối nhỉ. Chúng ta có nói gì đâu. Chúng ta chỉ không nói những việc không cần thiết.”

“Như vậy có ổn không? Nếu sơ suất gì sẽ thành chuyện lớn đấy ạ.”

“Kiểu gì sau này họ cũng sẽ phàn nàn. Nhưng không sao. Vì chúng ta sẽ ngăn được tên x4,” Inagaki đặt tay lên vai Nitta. “Nhỉ?”

“Tất nhiên là như vậy, nhưng mà...”

“Thôi được rồi. Tôi biết cậu rất tâm đầu ý hợp với cô lễ tân kia, nhưng tuyệt đối không được hé răng với cô ta đâu đấy. Có biết chuyện cô ta cũng chỉ khó nghĩ hơn thôi.”

Nhìn sếp cười châm chọc rồi bỏ đi Nitta mới ngộ ra. Hóa ra họ không cho anh biết sự thật không phải chỉ vì anh muốn quay lại Phòng Cảnh sát Shinagawa. Họ nghi anh sẽ tiết lộ mọi chuyện với Yamagishi Naomi.

Nitta thở dài, nhìn qua chỗ khác nhưng không ngờ lại bắt gặp ngay ánh mắt của Motomiya. Anh ta cười khổ, đưa tay cọ cọ phía dưới mũi. Nitta vừa khẽ lườm lườm vừa lại gần chỗ đó.

“Anh Motomiya đã biết từ trước chuyện hung thủ không phải là một người đúng không?”

“Tôi cũng mới biết gần đây thôi. Lúc cậu hỏi tôi về lời đồn ở phòng Shinagawa ấy, tôi đã hỏi đội trưởng.

“Và anh được dặn không nói với tôi nhỉ?”

“Cậu đừng nghĩ quá. Tôi đây cũng muốn quay lại phòng Shinagawa lắm chứ. Cậu có hiểu cảm giác của người ngày ngày phải cải trang làm khách trọ, rồi ngồi đó chờ một kẻ còn chẳng biết có xuất hiện hay không thế nào không? Nhưng tôi hiểu mọi chuyện. Còn họ lại nghĩ cậu không hiểu chuyện bằng tôi.” Motomiya chỉ tay vào ngực Nitta, đoạn nói “Tôi đi đây” rồi ra khỏi phòng họp.

Ozaki cũng đã mất hút từ lúc nào. Nhưng Nose thì vẫn chán nản ngồi đó.

“Chúng ta ra ngoài thôi nhỉ?” Nitta hỏi nhỏ.

Nose im lặng gật đầu, đứng dậy.

Họ rời phòng họp, quay lại tòa nhà chính. Nose đi sau Nitta một chút. Đến đoạn từ lối chuyên dụng rẽ sang tòa nhà chính, Nitta dừng chân, quay lại.

“Anh cũng biết chuyện hung thủ là nhiều người rồi đúng không?”

Nose co rúm người lại vẻ hối lỗi.

“Tôi có nói cho cậu nghe chuyện trưởng phòng chỗ chúng tôi ra chỉ thị điều tra độc lập rồi nhỉ? Sau đó ít lâu anh ta gọi tôi tới, nói cho tôi về chuyện x1, x2 ban nãy. Rồi ghim luôn chuyện này tạm thời tuyệt mật, không được tiết lộ với những điều tra viên khác.”

“Thế là anh không nói với cả tôi à? Người đã đồng hành cùng anh tới tận bây giờ?”

Nose cúi gằm cái đầu chỉ còn lơ thơ tóc của mình xuống.

“Phải giữ bí mật với cậu tôi cũng khổ sở lắm đấy chứ. Nhưng đúng là phải để cậu tập trung vào việc ở đây. Chánh thanh tra Ozaki nói đúng đấy, việc này chỉ có cậu mới làm được.”

“Tôi không vui vẻ gì khi anh nói vậy đâu.”

“Tôi hiểu, nhưng mà...”

“Rồi sao nữa? Anh chỉ giấu tôi chuyện đó thôi à? Làm gì có. Anh còn báo cáo với cấp trên toàn bộ những nội dung chúng ta đã trao đổi với nhau, đúng không? Cả mánh khóe tạo bằng chứng ngoại phạm của Teshima kia nữa?”

Nose vẫn cúi gằm mặt im lặng. Thấy vậy Nitta quay đi. “Hóa ra thật à. Anh đang làm cái quái gì vậy hả?”

“Nhưng cuối cùng cậu Nitta cũng giải quyết được vụ Shinagawa rồi còn gì? Chẳng phải ban nãy chánh thanh tra cũng đã nói như vậy rồi sao? Rằng họ sẽ công nhận công lao của cậu?”

“Tôi không nói đến chuyện đó. Thôi được rồi, bỏ đi,” Nitta giơ một tay lên gạt Nose ra, rảo bước đi về phía quầy lễ tân.