Chương 22
Chứng kiến cảnh Nitta vặn người ra sau, cố nén lại cơn ngáp, Naomi tự hỏi không biết đêm qua đã có chuyện gì. Cả sáng nay anh cứ như vậy suốt. Trước nay dù đêm có thiếu ngủ đến mấy sáng ra anh vẫn làm việc rất hăng hái. Naomi luôn thầm ngưỡng mộ tinh thần làm việc chăm chỉ ấy của các cảnh sát. Vậy mà hôm nay trông Nitta lại chẳng có chút nhiệt huyết nào. Cứ như thể mấy nhân viên mới mắc bệnh tháng Năm [3] vậy.
Như thường lệ, mấy người Naomi đang ở quầy lễ tân. Đã hơn 2 giờ chiều. Thỉnh thoảng cũng có khách tới làm thủ tục nhận phòng nhưng không đến nỗi quá bận rộn.
“Phiền cậu chút nhé, Kawamoto.”
Naomi nói với cậu lễ tân trẻ, đoạn lại gần Nitta.
“Anh đang bận à?”
Nitta không trả lời, quay qua nhìn Naomi. Mắt anh trông đục ngầu. Hình như hôm qua anh tan làm khá muộn. Nhưng nhìn mắt này cô đoán anh có uống rượu. Naomi không ngửi thấy mùi cồn nhưng mặt anh trông hơi sưng lên.
“Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh Nitta. Chúng ta vào phòng đi,” Naomi mở cánh cửa phía sau. Nitta đi theo, mặt vẫn một vẻ uể oải như vậy.
Hai người bước vào phòng, Naomi nhìn Nitta. “Tôi pha cà phê cho anh nhé, một cốc đen đậm, được không?”
Nitta bĩu môi bất mãn. “Sao tự nhiên lại muốn pha cà phê cho tôi vậy?”
“Thì tôi thấy hình như anh vẫn chưa tỉnh ngủ mà. Hay anh mệt?”
Nitta vỗ đốm đốp vào má mình hai cái.
“Chết thật, nhân viên khách sạn mà lại trưng cái bộ mặt buồn ngủ cấm kỵ này ra. Tôi xin lỗi. Từ giờ tôi sẽ chú ý.”
Naomi khoanh tay lại. “Đã có chuyện gì vậy?”
Nitta có vẻ bất ngờ khi Naomi hỏi vậy, anh mở mắt thật to. Nhưng ngay lập tức mặt anh quay về trạng thái buồn bực. “Có chuyện gì đâu,” anh trả lời. Naomi chợt nghĩ ngay đến cậu bạn cùng lớp thời cấp ba của cô, người mà cứ hễ nói dối là sẽ bị chính mặt mình tố cáo ngay. Nhắc mới nhớ người bạn ấy cũng vô cùng chính trực.
“Đêm qua anh Nitta nói có thể anh đã tìm được manh mối phá án rồi nhỉ? Sau đấy chuyện thế nào rồi? Đã cho tôi biết được chưa vậy?”
Nitta nghiêm mặt lại, thở hắt ra, chau mày lườm Naomi.
“Tôi đâu thể tiết lộ chuyện điều tra cho người không liên quan. Phải không?” Giọng anh sắc bén.
“Nhưng hôm qua anh bảo tôi chờ thêm...”
Nitta bực dọc lắc đầu.
“Khi nào có thể công khai mọi chuyện với giới truyền thông, tôi sẽ nói với cô. Bảo cô chờ thêm là ý đó.”
“Nhưng chí ít cũng cho tôi biết việc điều tra có tiến triển gì không chứ. Chẳng phải anh Nitta đã nói với tôi về dãy số đó sao? Tôi còn tưởng vì anh đã tin tưởng tôi...”
“Cô phiền quá rồi đấy.”
Naomi sửng sốt trước câu nói của Nitta. Nhưng cô lại càng thảng thốt hơn vì nhận ra dường như chính anh mới đang bị tổn thương.
“Tôi xin lỗi,” Nitta nói như thể thầm thì, khẽ cúi đầu. Sau đó anh còn cúi thấp hơn, cứ thế tiếp tục. “Điều tra viên chúng tôi thật ra cũng chỉ như những quân tốt thôi ấy mà. Đã là quân thì đâu thể nhìn thấy cục diện của ván cờ. Nó tiến triển ra sao chúng tôi làm sao mà biết được.”
“Anh Nitta...”
“Tôi quay lại vị trí đây. Cảm ơn cô đã giúp tôi tỉnh cả ngủ,” nói đoạn Nitta mở cửa, ra khỏi phòng.
Nishina Rie ở phòng hôn lễ thuộc bộ phận tiệc cưới cũng vào làm ở khách sạn này cùng đợt với Naomi. Tuy hai người làm khác bộ phận nhưng lại khá thân thiết.
Khoảng hơn 4 giờ chiều hôm ấy, Rie gọi điện cho Naomi. Rie gọi trực tiếp tới điện thoại di động của Naomi chứ không qua máy nội bộ. Vừa đoán chừng chắc Rie gọi vì việc riêng, Naomi vừa nghe máy.
“Xin lỗi, giờ cậu có tiện nghe máy không?” Rie hỏi, giọng đè nén cảm xúc.
“Ừm, không sao đâu,” Naomi lui vào sâu bên trong quầy lễ tân.
“Chả là tớ có chút việc muốn hỏi ý kiến cậu. Giờ cậu đến đây luôn được không...”
“Ý cậu là tới chỗ phòng tổ chức hôn lễ ấy hả?”
“Ừm, tớ biết cậu đang bận, xin lỗi nhé. Nhưng nói chuyện với trưởng phòng xong tớ thấy chuyện này nhất định phải trao đổi với cậu.”
Trưởng phòng mà Rie nhắc tới tất nhiên là trưởng bộ phận tiệc cưới.
“Sao lại là tớ?”
“Chuyện đó cậu cứ tới đây rồi tớ sẽ nói. Tớ không nói qua điện thoại được. Phiền cậu vậy.”
Naomi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Cô chưa từng làm ở bộ phận tiệc cưới, càng không nghĩ mình có thể trao đổi gì với họ về công việc. Nhưng nghe giọng điệu Rie như vậy, cô đoán mấy người họ hẳn đang gặp phải chuyện gì đó cấp bách lắm.
“Tớ hiểu rồi. Tớ tới đó ngay đây.”
“Cảm ơn cậu. Tớ đợi nhé.”
Nói chuyện điện thoại xong, Naomi quay ra nói với Nitta sẽ tới khu tổ chức hôn lễ một lát. Nitta trông vẫn thất thần. Anh chẳng buồn hỏi cô có chuyện gì, cứ thế gật đầu.
Naomi đi thang cuốn lên tầng 2, nhòm vào khu tổ chức hôn lễ. Nishina dáng người nhỏ nhắn đã chờ sẵn quầy tiếp đón ngay lối vào. Gương mặt tròn trịa khả ái người người mến mộ hôm nay đượm một màu u ám. Vừa thấy Naomi, Rie đã vội vàng cúi đầu vẻ hối lỗi.
“Xin lỗi cậu, phiền cậu quá.”
“Không có gì đâu, cậu đừng để ý. Thế tóm lại là có chuyện gì vậy?”
“Ừm, cậu lại đằng này cái đã.”
Tất thảy bàn tiếp khách đều trống trơn. Họ ngồi xuống đối diện nhau ở một bàn.
“Trước tiên tớ muốn hỏi cậu, vụ án kia là thế nào vậy?” Rie hỏi.
“Cậu nói vụ án là sao?”
“Thì chuyện sắp tới sẽ có vụ án gì đó xảy ra ở khách sạn chúng ta ấy. Họ không nói rõ với bọn tớ, nhưng chắc bộ phận buồng phòng các cậu phải biết gì đó chứ? Tớ nghe bảo cái người đàn ông hay ở cùng cậu là cảnh sát à?”
“À...” Naomi cúi gằm xuống một lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Rie. “Chuyện đó... tớ chỉ nhận chỉ thị hỗ trợ vị cảnh sát đó chứ cũng không rõ cụ thể thế nào.”
“Nhưng ít nhất cậu cũng biết chút gì đó đúng không? Cậu hỗ trợ cảnh sát cải trang làm nhân viên lễ tân cơ mà, chắc chắn họ phải cho cậu biết ít nhiều chứ.”
“Chuyện đó... Nhưng họ đã dặn tớ không được bất cẩn làm lộ chuyện ra bên ngoài.” Phải giấu giếm bạn bè quả chẳng dễ dàng gì. Naomi vô cùng bối rối.
“Cậu hiểu lầm rồi. Tớ không bảo cậu kể mọi chuyện cho tớ. Cậu không cần kể gì cả. Chỉ cần cậu phán đoán giúp tớ thôi.”
“Phán đoán?” Naomi chớp mắt. Cô không hiểu ý bạn mình.
“Thật ra có một vị khách đang đợi ở phòng trong kia. Người này sẽ tổ chức hôn lễ và tiệc cưới vào thứ Bảy tuần này,” Rie thì thầm.
“Vị khách đó có vấn đề gì à?” Naomi cũng hạ thấp ' giọng.
Rie nhoài người tới, mặt nghiêm nghị.
“Khoảng một tuần trước, bọn tớ nhận được một cuộc điện thoại lạ lắm. Người gọi là đàn ông, tự xưng là anh trai của Takayama Keiko và muốn xác nhận lại lịch trình của buổi lễ.”
"Takayama Keiko...?"
“Tên của cô dâu. Là vị khách ngồi trong kia kìa.”
“Tại sao anh trai cô dâu lại gọi cho bọn cậu?”
“Anh ta bảo muốn tạo bất ngờ cho cô em gái.”
“Bất ngờ?”
“Anh ta bảo sẽ mời một vị khách bất ngờ tới nên muốn nắm rõ lịch trình cụ thể để chọn thời điểm thích hợp cho người kia xuất hiện.”
“Hừm, chuyện này có vẻ đáng ngờ nhỉ.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Lịch trình thì cứ viện đại một lý do nào đó, hỏi thẳng cô dâu cũng được mà.”
“Vậy cậu nói sao với anh ta?”
“Tớ bảo hiện giờ người phụ trách không ở đây, bọn tớ sẽ liên lạc lại sau, rồi xin số điện thoại của anh ta. Biết số ta có thể hỏi lại cô em gái mà. Nhưng anh ta lại bảo không muốn bị làm phiền trong lúc đang làm việc nên sẽ gọi lại sau, rồi cứ thế ngắt máy. Rất khả nghi đúng không?”
“Thế sau anh ta có gọi lại không?”
Rie lắc đầu. “Không thấy gì cả.”
Naomi gật đầu, thở hắt ra. Có vẻ ở phòng hôn lễ chuyện thế này xảy ra như cơm bữa.
Hôn lễ vốn dĩ là một nghi thức tượng trưng cho hạnh phúc, song dường như không phải ai cũng thật lòng chúc phúc cho niềm hạnh phúc đó của cô dâu chú rể. Quả thật khi ai đó đã chọn được cho mình một người bạn đồng hành khác giới, những người khác nghiễm nhiên sẽ trở thành thừa thãi. Và trong số ấy có người bất mãn tự hỏi “Tại sao lại không phải là mình?” thì cũng dễ hiểu. Bất mãn thôi đã đành nhưng nếu bất mãn ấy biến thành nỗi oán hận, mọi chuyện sẽ vô cùng phức tạp. Họ sẽ lên kế hoạch để biến hôn lễ thành nơi trả thù. Chẳng vậy mà phòng hôn lễ có quy định, nếu không xác nhận được danh tính đối phương, tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ điều gì về hôn lễ và tiệc cưới.
“Thế cậu muốn bàn bạc với tớ chuyện gì?” Naomi hỏi. “Chẳng phải cậu đã rất quen với những việc như này rồi sao?”
“Đúng là vậy. Nhưng chuyện ở trong đó kìa.” Rie đăm chiêu nhìn căn phòng bên trong, nhíu mày vẻ nghiêm trọng. Hôm nay thấy có mỗi cô Takayama tới nên tớ mới đánh liều hỏi chuyện xem sao. Chứ việc này ai lại hỏi lúc có mặt cả chú rể, đúng không?”
“Ừm.”
Nếu nguyên nhân là do cô dâu chưa cắt đứt hoàn toàn với người cũ thì e mọi chuyện sẽ loạn cả lên mất. Rie đã suy nghĩ rất chu toàn.
“Nhưng cô Takayama lại bảo cô ấy không có anh trai. Đúng là người kia đã giả mạo.”
“Ối, cũng may mà cậu không bị lừa.”
Ấy vậy nhưng Rie vẫn nghiêm nghị lắc đầu.
“Nhưng đó không phải tình huống có thể yên tâm được. Cô Takayama bắt đầu run lẩy bẩy. Nhìn là biết ngay. Tớ phát hoảng lên ấy.”
“Có chuyện gì à?”
“Tớ cũng hỏi cô ấy có chuyện gì thì cô ấy bảo ‘Đúng là không phải tôi tưởng tượng rồi, dạo này tôi cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi’. Lúc ấy tớ căng thẳng quá chẳng thốt nên lời. Mãi sau mới bình tĩnh lại, hỏi ra được ngọn ngành câu chuyện. Cô ấy còn bảo chuyện này có khi chúng ta sẽ không giải quyết được.”
“Thế nghĩa là sao?”
Rie liếm môi, vừa nhìn Naomi chằm chằm vừa nói.
“Tớ đồ là cô Takayama nghĩ cô ấy đang bị bám đuôi.”
“Sao cơ?” Naomi buông tiếng, nín thở. “Thật à?”
Rie gật gật đầu.
“Cô Takayama sống một mình, nhưng gần đây thường xuyên không nhận được bưu phẩm, hoặc nhận được đồ có dấu hiệu đã bị ai đó mở ra xem trước, thành ra cô ấy rất sợ hãi. Cô ấy không biết nên làm thế nào vì chẳng có bằng chứng gì, có khai báo với cảnh sát chắc cũng bị bỏ đó.”
Naomi bất giác duỗi thẳng lưng. Chuyện này xem ra nghiêm trọng đây. Nghe thì đúng là bám đuôi chứ chẳng sai.
“Vậy cái người gọi điện thoại kia đúng là kẻ bám đuôi rồi nhỉ?”
Nghe Naomi hỏi vậy, Rie gật đầu. “Ngoài khả năng đó tớ không nghĩ ra được gì khác.”
“Cô Takayama có nghĩ tới người nào... đáng nghi không?”
“Tớ có hỏi rồi mà cô ấy bảo không. Nhưng tớ đọc sách thì thấy bảo chuyện này không hiếm. Nhiều gã đàn ông mình chẳng hề biết tên tuổi, cũng chưa từng nói chuyện lại tự nhiên thích mình rồi bắt đầu bám đuôi ấy.”
Chuyện này Naomi cũng có nghe qua.
“Tức là kẻ bám đuôi đó biết cô Takayama sắp kết hôn nên muốn phá rối đúng không?”
“Ừm. Bình thường chuyện kiểu này cũng không có gì phải cuống lên. Thi thoảng chỗ bọn tớ vẫn nhận được điện thoại nặc danh đòi hủy hôn lễ, rồi đúng hôm lễ cưới có người gọi tới chia buồn. Còn có cả vụ người yêu cũ của chú rể mặc tang phục đến nữa kìa.”
Nghe Rie kể những chuyện đó điềm nhiên như không, Naomi không khỏi cảm thán “Đúng là một nơi làm việc thật đặc biệt!” Bề ngoài trông hào nhoáng là thế mà bên trong biết bao nhiêu chuyện.
“Tớ có nói chuyện với trưởng phòng, anh ấy cũng bảo lần này e là không giống những lần trước. Thứ nhất, bọn tớ không biết kẻ đó là ai. Nếu biết tên tuổi, mặt mũi còn có thể lưu ý được. Chứ mọi thứ mù tịt thế này chẳng biết đường nào mà lần. Chỉ cần hắn đóng giả làm khách là có thể tự do vào hội trường hôn lễ hay tiệc cưới rồi. Cả phòng trống ấy chứ. Hắn mà ăn vận tử tế, mọi người xung quanh chẳng ai phát hiện ra được đâu.”
“Đúng thế thật nhỉ.”
“Với lại phải tính đến tình trạng của khách sạn chúng ta hiện giờ nữa. Trưởng phòng tớ bảo dễ chuyện này dính dáng gì đó tới vụ cảnh sát đang theo dõi. Chắc anh ấy sẽ trao đổi với trưởng bộ phận yến tiệc và tổng quản lý nhưng tớ muốn hỏi ý kiến cậu trước xem thế nào.”
“Ra là vậy à.”
Cuối cùng Naomi cũng hiểu đầu đuôi sự tình. Chuyện này khá nhạy cảm, chẳng trách Rie tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
“Cậu thấy sao? Liệu có liên quan gì không nhỉ?” Rie hỏi lại.
Naomi nghĩ khoảng mười giây rồi mới lên tiếng.
“Tớ không rõ có liên quan hay không. Nhưng theo ý kiến cá nhân của tớ, mọi người nên liên lạc với trưởng bộ phận yến tiệc và tổng quản lý ngay. Còn tớ sẽ thông báo với phía cảnh sát. Có lẽ mình nên làm vậy.”
Mắt Rie ánh lên vẻ căng thẳng. Tức là nhiều khả năng có liên quan đúng không?”
“Tớ đã bảo tớ không biết mà. Nhưng nếu có liên quan thì chuyện sẽ phức tạp lắm đấy,” Naomi lấy lại hơi, nhìn chằm chằm vào mắt người bạn. “Là cậu nên tớ mới nói đấy nhé. Cảnh sát bọn họ đang điều tra vụ án giết người hàng loạt. Trước đó có ba người bị giết rồi. Còn nữa, người thứ tư có thể sẽ bị sát hại ngay tại khách sạn chúng ta.”