← Quay lại trang sách

Chương 23

Có đến một trăm ba mươi sáu tên người được xếp ngay ngắn thành hai cột dọc trên tờ giấy dán tường. Phía trên cột bên phải đề dòng chữ “Nhà Watanabe”, còn phía bên trái đề “Nhà Takayama”. Trên cùng lần lượt là Watanabe Noriyuki và Takayama Keiko. Cũng chính là cô dâu và chú rể của đám cưới này.

Inagaki đứng dậy, một tay cầm quyển sổ ghi chú.

“Lễ thành hôn sẽ diễn ra vào lúc 4 giờ chiều ngày thứ Bảy, tại nhà thờ nằm trên tầng 4 của khách sạn. Sức chứa của nhà thờ vào khoảng bảy mươi người. Nếu vượt quá số đó, những người còn lại sẽ buộc phải đứng theo dõi buổi lễ. Hiện tại đã có khoảng tám mươi người đăng ký tham dự nhưng số lượng thực tế phải đến hôm đó chúng ta mới nắm được. Họ đã gửi thông báo để thân thích hai bên sẽ đến trước 3 rưỡi, còn bạn bè thì trước 4 giờ kém 10. Địa điểm tập trung là trước của nhà thờ. Buổi lễ sẽ diễn ra trong khoảng hai mươi phút. Sau đó cô dâu chú rể sẽ chụp ảnh. Tiệc cưới sẽ được tổ chức tại phòng Hồ Điệp trên tầng 5. Phòng này có sức chứa khoảng hai trăm người. Tôi có bản đồ phân công theo dõi đây rồi, ai đó mang đi photo phóng to ra rồi dán lên tường giúp tôi. Tiệc cưới sẽ bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều. Khách sau khi đăng ký với lễ tân sẽ sang chờ ở phòng trống bên cạnh.” Nói một mạch xong, Inagaki nhìn khắp phòng, từ chánh thanh tra Ozaki cho đến cả chục điều tra viên đang có mặt ở đó. “Trên đây là đại khái tình hình về lễ thành hôn và tiệc cưới hôm thứ Bảy tới.”

Motomiya giơ tay.

“Xin hỏi, vậy việc điều tra lần này chúng ta sẽ giữ bí mật với hai bên gia đình đúng không ạ?”

“Tất nhiên,” Inagaki trả lời ngay tắp lự. “Chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ kẻ bám đuôi lần này là tên x4 chúng ta đang theo đuổi cả. Và nếu không phải hắn, chúng ta sẽ vẫn phải nằm vùng ở đây. Vì vậy tuyệt đối không được để lộ ra ngoài chuyện chúng ta điều tra. Do đó chuyện bảo vệ ngoài luồng lần này cũng phải tuyệt mật. Tôi đã nhờ người của khách sạn báo với cô dâu chú rể là phía họ đã trao đổi với cảnh sát và chúng ta sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đám cưới nên không có gì phải lo rồi.”

“Nhưng nếu làm vậy chẳng phải chúng ta sẽ không hỏi được thông tin gì về tên bám đuôi kia từ cô Takayama à? Chúng ta sẽ không hỏi được xem cô ấy đã bị trộm hay mở bưu phẩm gì. Theo tôi chúng ta cũng cần điều tra cả những chuyện đó.”

“Chuyện đấy tôi cũng tính cả rồi. Chúng ta sẽ nhờ phía khách sạn khuyên cô Takayama khai báo chuyện này với cảnh sát địa phương. Ngay khi cô ấy làm vậy chúng ta sẽ cử hai điều tra viên tới chỗ cô Takayama để hỏi rõ sự tình. Nếu khu nhà cô ấy ở có gắn camera chống trộm chúng ta sẽ liên lạc với công ty bảo vệ để lấy được các đoạn bằng họ đã ghi lại. Chỉ hai điều tra viên đó được tiếp xúc với cô Takayama. Kể cả cô ấy có tới khách sạn, những người khác cũng tuyệt đối không được tới gần.”

Một cảnh sát trẻ khác giơ tay.

“Nếu cô ấy đã khai báo với cảnh sát, chúng ta đâu cần giữ bí mật chuyện bảo vệ kia nữa ạ?”

Inagaki cười khổ, đưa mắt nhìn Ozaki. Thấy vậy, viên chánh thanh tra mới chậm rãi mở lời.

“Nếu chúng ta cho họ biết, hẳn họ sẽ biết ơn đấy. Chuyện còn chưa chắc sẽ xảy ra, ngay cả tên bám đuôi kia cũng chẳng rõ thực hư thế nào, vậy mà cảnh sát lại đặc biệt bảo vệ mình. Nếu tiệc cưới diễn ra suôn sẻ, khỏi phải bàn, chúng ta sẽ được quảng cáo miễn phí. Rồi những người nghe được sẽ nghĩ, từ giờ có chuyện phải báo ngay với cảnh sát để họ tới bảo vệ mình mới được. Nhưng thực tế chúng ta đâu thể lúc nào cũng làm vậy. Lần này là ngoại lệ thôi. Các cậu hãy nhớ điều này. Nếu chúng ta đối đãi tốt với người dân một lần, họ sẽ nghĩ đó là sự đối đãi đương nhiên, và khi không nhận được điều ấy nữa, họ sẽ phàn nàn.”

“Ví von hay thật,” Nitta ngồi nghe bên cạnh phải cảm thán thốt lên. Cậu cảnh sát trẻ vừa đặt câu hỏi rụt cổ lại.

Kim đồng hồ còn chưa chỉ tới 7 giờ tối. Bình thường tầm này ai đã vào việc nấy. Họ được triệu tập gấp như vậy đương nhiên là vì các sếp nghi ngờ vụ bám đuôi kia.

Yamagishi Naomi đã kể cho Nitta nghe đầu đuôi câu chuyện, còn phía Inagaki thì hình như đã được tổng quản lý Fujiki thông báo. Inagaki trao đổi với Ozaki rồi triệu tập cuộc họp khẩn cấp này ngay sau đó.

Inagaki đứng trước bản photo sơ đồ theo dõi hội trường lễ thành hôn, tiệc cưới và những khu lân cận vừa được dán lên tường.

“Giờ tôi sẽ nói về công tác bảo vệ hôm thứ Bảy tới. Trước tiên, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng mọi chuyện trên tiền đề gã bám đuôi kia chính là x4. Nói ngược lại thì thế này, nếu gã đó không phải x4, chúng ta sẽ không hành động. Mọi người chớ có nhầm lẫn. Mục đích của chúng ta không phải là ngăn chặn hành động quấy rối của gã bám đuôi ở tiệc cưới. Nếu hắn không phải x4, dù hắn có muốn ném bom khói hay khỏa thân lao vào hội trường, chúng ta cũng sẽ án binh bất động. Những chuyện ấy đã có đội bảo vệ của khách sạn lo. Việc này tôi đã trao đổi với phía khách sạn.”

Những lời Inagaki nói nghe có vẻ lạnh lùng nhưng ngẫm ra thì đúng thật. Không thể để lộ chuyện nằm vùng điều tra cho đến khi tóm được tên x4.

“Vấn đề ở đây là,” Ozaki cứ thế ngồi nói. “Làm thế nào để biết tên đó có phải x4 không? Trước tiên, nếu hắn đúng là x4, chúng ta phải phán đoán xem hắn sẽ ra tay bằng cách nào. Xong bước ấy nghiễm nhiên chúng ta sẽ xác định được địa điểm giăng bẫy hắn.” Nói đến đây Ozaki nhìn Inagaki như thể ra chỉ thị, còn lại cậu tiếp tục đi .

“Nếu là x4, tất nhiên, hắn sẽ sát hại ai đó,” Inagaki bắt đầu nói. “Người đang có nguy cơ bị nhắm trúng nhất là cô Takayama nhưng chú rể Watanabe cũng thuộc diện cần chú ý. Chúng ta cần xác định rõ những khoảng thời gian nào hai người họ sẽ ngồi riêng với nhau hoặc ở một mình. Tôi đã nhận được tài liệu từ phòng tổ chức tiệc cưới. Hai người họ sẽ ở một mình trước tiên là vào lúc thay đồ. Thường sẽ có người phụ giúp nhưng chúng ta vẫn nên lưu ý khoảng thời gian này. Tiếp đó là ở phòng chờ trước lễ thành hôn. Đây đều là phòng riêng nên cũng không loại trừ khả năng hung thủ sẽ tìm kẽ hở để lẻn vào phòng, ra tay gọn lẹ rồi tháo chạy. Sau lễ thành hôn, cô dâu và chú rể sẽ chờ phòng riêng với nhau cho tới khi tiệc cưới bắt đầu. Nói chung là chỉ có vậy. Ngoài ra còn có màn thay đồ giữa bữa tiệc nên họ sẽ tạm thời vắng mặt trong chốc lát. Dù vậy khoảng thời gian ít ỏi khi họ dùng phòng trang điểm cũng có thể tạo cơ hội cho hung thủ ra tay. Chúng ta phải nghĩ đến mọi khả năng để tìm ra biện pháp bảo vệ chu toàn nhất.”

Sau bài phát biểu hừng hực khí thế của Inagaki, các điều tra viên lần lượt được giao nhiệm vụ. Về cơ bản, họ sẽ trà trộn vào làm nhân viên và khách khứa, nhưng nói gì thì nói nhân lực của họ cũng có hạn nên không thể cáng đáng hết. Không thể cứ đóng giả nhân viên rồi đứng ì ra đó, trông sẽ rất mất tự nhiên, lại còn ảnh hưởng tới danh tiếng của phía khách sạn nữa. Nhưng cũng không thể cho quá nhiều điều tra viên đóng giả làm khách, vì như thế khách mời thật sẽ nhận ra và mọi chuyện sẽ bung bét hết.

“Chắc chỉ còn cách cử mấy người tinh nhuệ theo dõi xung quanh hội trường lễ cưới và tiệc thôi nhỉ,” nghe mọi người trao đổi xong, Ozaki lên tiếng kết luận. “Còn lại phải chờ xem từ giờ đến thứ Bảy chúng ta có nắm thêm được chút manh mối nào nữa không. Tìm được danh tính gã bám đuôi kia là tốt nhất.”

“Vâng,” Inagaki đồng tình.

Đến đây, Nitta giơ tay. “Tôi có thể phát biểu không ạ?”

Inagaki và Ozaki cùng nhìn anh, ý chừng hỏi “Cậu muốn nói chuyện gì?”

“Thế hôm đó tôi làm gì ạ?”

Nghe Nitta hỏi vậy, Inagaki quay qua nhìn Ozaki như để xin chỉ thị.

“Cậu cứ ở quầy lễ tân đi.” Ozaki lãnh đạm nói. “Cậu là nhân viên lễ tân mà.”

Nitta lắc đầu, mỉm cười. Đương nhiên, không phải anh buồn cười thật. Anh nghĩ mình đang bị coi thường.

“Đợi đã. Sẽ có điều tra viên trà trộn vào đội nhân viên mà? Và họ sẽ cải trang thành nhân viên khách sạn? Đã vậy giao luôn nhiệm vụ đó cho tôi có phải nhanh hơn không?”

Inagaki cười khổ. Có lẽ ông ta đã đoán trước Nitta sẽ nói vậy.

Trong khi đó, Ozaki, mặt vẫn vô cảm, đáp:

“Cậu là nhân viên lễ tân, thuộc bộ phận buồng phòng. Lễ cưới, tiệc cưới là công việc thuộc bộ phận tổ chức lễ cưới. Tự nhiên lại có một người ở bộ phận khác xuất hiện, như thế không phải sẽ gây chú ý sao?”

“Người lạ mới đến làm sao mà biết được chuyện đó?”

“Sao cậu có thể chắc chắn vậy? Nếu gã đó đúng là x4, chắc chắn hắn đã theo dõi khách sạn này chán rồi. Tức là có thể hắn đã đi qua quầy lễ tân và nhớ mặt cậu. Nhân viên lễ tân đột nhiên lại chạy qua bộ phận khác làm việc, cậu không nghĩ hắn sẽ nghi ngờ à?”

“Chẳng có lẽ hắn lại nhạy bén vậy?”

“Nếu hắn nhạy bén thế thì sao?” Ozaki quắc mắt lên. “Nếu việc cậu ở đó khiến hắn rút lui, vĩnh viễn chúng ta sẽ không tóm được hắn. Nếu chuyện đó xảy ra, cậu định sẽ chịu trách nhiệm thế nào?”

Nitta bặm môi, anh không tìm ra lời nào để phản bác lại.

“Hơn nữa,” đột nhiên Ozaki mềm mỏng hơn, tiếp tục. “Cũng chưa chắc gã bám đuôi này là x4. Nếu nhầm, chúng ta sẽ vẫn phải tiếp tục công việc điều tra nằm vùng này. Mà biết đâu đấy, tên x4 thật lại xuất hiện ở quầy lễ tân khi lễ cưới đang diễn ra thì sao. Cậu đã có việc mà chỉ cậu mới làm được. Nên phiền cậu tập trung vào đó giúp tôi.” Ozaki rõ ràng đang muốn vừa đấm vừa xoa Nitta.

“Cậu hiểu rồi chứ, Nitta?”

“Vâng,” Nitta nhỏ nhẹ đáp lại.

Sau đó không lâu Nitta được phép ra về trước. Còn những người khác tiếp tục bàn về việc bảo vệ lễ cưới.

Tóm lại họ tống khứ những không người liên quan trực tiếp tới nhiệm vụ đó về nơi làm việc.

Lòng Nitta ngập tràn bất mãn. Anh luôn tự hào lần điều tra nằm vùng này mình là người cống hiến nhiều hơn ai hết. Chỉ trong một thời gian ngắn mà anh đã qua được khóa tập huấn, bắt tay vào nghiệp vụ khách sạn xa lạ, chẳng phải vì công việc này là nơi anh có thể tiếp cận với vụ án trước nhất sao? Vậy mà họ lại chẳng coi cống hiến của anh ra gì. Chẳng những họ giấu nhẹm đi chân tướng vụ án mà giờ khi hung thủ có thể sắp xuất đầu lộ diện, họ còn loại anh ra khỏi nhiệm vụ bảo vệ chủ chốt. Tóm lại anh là gì? Cứ coi như anh chỉ là một quân tốt thôi đi. Nhưng tốt cũng có cái giá của tốt chứ.

Nitta bực bội quay lại quầy lễ tân. Hai nhân viên lễ tân đang đứng đó song chẳng thấy Yamagishi Naomi đầu. Tưởng cô đã về, anh bèn hỏi thử, hóa ra cô đang qua tòa văn phòng.

“Chị ấy bảo qua đấy tra cứu gì đó rồi sẽ quay lại” nhân viên lễ tân trả lời.

Nitta gật đầu, quay gót đi. Yamagishi Naomi tra cứu gì vậy nhỉ? Anh thấy tò mò nên quyết định qua đó xem sao.

Sang đến nơi, anh không leo thang bộ mà đi thang máy lên tầng 3. Vì anh không muốn chạm mặt với mấy người còn đang họp kia ở cầu thang.

Nitta thử đi tới văn phòng của bộ phận buồng phòng, quả nhiên Naomi đang ngồi trước máy tính cá nhân. Chừng như nhận ra có người vừa vào, cô quay người lại. Naomi nhoẻn miệng cười, cúi chào Nitta.

“Cô đang tìm gì vậy?”

“Có gì đâu. Người nghiệp dư như tôi thì làm được trò trống gì chứ. Nhưng vẫn còn hơn là ngồi không, nên tôi... Với lại ban nãy anh Nitta cũng đi họp mất nên tôi tranh thủ.”

“Cô trả lời chẳng đúng trọng tâm gì cả.” Nitta nhòm vào màn hình máy tính. Anh chau mày khi nhìn thấy thứ mình không ngờ tới hiện ra trên màn hình. “Cô tính làm gì mà lại tra bản đồ đường sá Tokyo thế?”

Vẫn vẻ mặt tươi cười, Naomi chìa tập tài liệu cạnh đó cho Nitta. “Đây là tài liệu được chuẩn bị cho người dẫn chương trình của buổi tiệc. Bình thường không thể cho người ngoài xem nhưng cảnh sát chắc là không sao.”

Nitta nhận lấy tập tài liệu, đảo mắt nhanh một lượt. Trên đó trình bày vắn tắt tiểu sử của cô dâu Takayama Keiko. Quá trình học tập, câu lạc bộ từng tham gia, nơi làm việc, chuyển việc được trình bày rất chi tiết, cụ thể.

“Cái này thì liên quan gì tới bản đồ đường sá?” Nitta hỏi.

“Tôi đang nghĩ xem liệu có thể đoán định được phạm vi hoạt động của tên bám đuôi kia không ấy mà.”

“Phạm vi hoạt động? Đoán thế nào cơ?”.

Naomi chỉ tay vào một phần của bản lý lịch. “Cô Takayama sinh ra ở tỉnh Fukushima, nhưng sau khi tốt nghiệp đã chuyển lên Tokyo làm việc. Từ đó tới giờ cô ấy vẫn sống một mình tại chung cư ở Kouenji và mới chuyển việc có một lần. Tôi đang nghĩ, nếu tên bám đuôi kia là người cô Takayama không hề quen biết, thì liệu hai người họ có điểm chung nào đó không. Dĩ nhiên, những nơi họ có thể gặp nhau thì vô số, nhưng tên kia lại bám đuôi cô ấy, chứng tỏ họ đã từng chạm mặt nhau khá nhiều. Gặp nhiều lần như vậy mà cô Takayama lại không có ấn tượng gì. Anh nghĩ có nơi nào như thế không?”

“Ra là vậy,” Nitta hiểu Naomi đang muốn nói gì. “Nơi nào đó trên đường đi làm... Như trên tàu chẳng hạn?”

Naomi thu cằm lại, ý chừng cô cũng nghĩ vậy.

“Giờ cô Takayama đang làm tại công ty nằm ở Ikebukuro, còn công ty cũ thì ở Yotsuya. Cái này cần hỏi lại đương sự, nhưng tôi đoán có lẽ cô ấy vẫn luôn đi tuyến Chuo. Trước cô ấy có thể đi chuyến này tới thẳng Yotsuya nhưng giờ chắc là chuyển qua tuyến Yamanote ở Shinjuku chăng.”

“Ý cô là tên bám đuôi là một trong số những hành khách trên tuyến Chuo à?”

“Không, nếu đúng vậy thì hắn phải ra tay rồi chứ. Cô Takayama chỉ mới chuyển tới công ty bây giờ gần một năm trước. Và lộ trình đi làm thay đổi chút ít đó đã khiến cô ấy gặp phải tên bám đuôi kia chăng?”

“Tức là,” Nitta nhìn vào bản đồ. “Trên đường chuyển sang tuyến Yamanote ở Shinjuku?”

“Nói gì thì nói đây cũng chỉ là suy đoán của một người nghiệp dư. Nhưng tôi thấy khả năng đó cũng cao đấy chứ? So với địa điểm của những vụ khác cũng có sự cân bằng?”

“Cân bằng?” Nitta nhìn Naomi chằm chằm. “Ý cô cân bằng là sao?”

Nghe Nitta hỏi vậy, Naomi ngập ngừng gõ bàn phím. Thế rồi màn hình máy tính hiện lên bản đồ Tokyo.

“Hiện trường vụ đầu tiên là ở Shinagawa đúng không? Vụ thứ hai là ở Senjushinbashi, còn vụ thứ ba là ở gần nút giao Sakai. Tôi nghĩ phải chăng sự phân bổ này có một ý nghĩa nào đó. Tôi cứ tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện ra một thứ rất hay ho.”

“Là thứ gì vậy?”

Naomi với lấy chiếc thước kẻ ba mươi xăng ti mét ở mặt bàn, áp nó lên tấm bản đồ đang hiện trên màn hình. “Anh nhìn xem. Nếu kẻ một đường thẳng nối Senjushinbashi và Shinagawa thì khách sạn này sẽ nằm gần như chính giữa hai nơi đó.”

Nitta căng mắt lên nhìn, gí mặt sát vào màn hình. Từ hồi đó đến giờ, chưa ai phát hiện ra điều đó cả. Phải chăng nó đúng là một phát kiến lớn như lời cô ấy nói?

Nhưng chưa gì Nitta đã phải thất vọng. Anh phát hiện ra cách cô áp chiếc thước kẻ có gì đó sai sai. “Tôi xin lỗi,” nói đoạn anh thủ áp lại thước kẻ vào màn hình.

“Gì chứ bản đồ hiện trường thì tôi đã nghiên cứu đến lồi cả mắt lên rồi đâm nhớ chính xác lắm. Cô phải đặt như này mới đúng. Địa điểm nằm giữa phải là ở khu ga Tokyo kìa.”

“Khách sạn này cũng coi như gần ga Tokyo rồi còn gì.” Xem ra Yamagishi Naomi đã thật sự điên tiết.

“Được rồi, được rồi. Tóm lại nói phán đoán của cô cho tôi nghe xem nào.”

Naomi gật đầu, lấy thước kẻ áp lại lên màn hình.

“Tôi sẽ nối khu vực gần nút giao Kasai, hiện trường vụ thứ ba với khách sạn này. Sau đó cứ thế kéo dài tiếp một khoảng bằng như vậy thì sẽ ra khu Shinjukunishiguchi. Nitta bất giác há hốc mồm.

“Thế có khi nào tên bám đuôi kia đã gặp cô Takayama ở khu Shinjuku không nhỉ? Ra vậy. Đúng là các địa điểm rất cân xứng.”

“Nơi họ gặp nhau và hiện trường các vụ án làm thành hình chữ thập đấy. Thế nào, anh thấy phát hiện của tôi hay ho không?” Mắt Naomi sáng bừng lên.

Nitta thọc tay vào túi quần, nhún vai. “Xin lỗi đã làm cô mất hứng, nhưng tôi lại không nghĩ vậy.”

“Tại sao? Ý anh đây đơn giản chỉ là tình cờ?”

“Đúng vậy,” Nitta gật đầu. “Tình cờ thôi.”

Naomi quay lại nhìn màn hình với vẻ mặt không phục. “Thật vậy sao?”

“Cứ cho là tên bám đuôi kia đang muốn sát hại cô Takayama đi. Nhưng hắn chọn chỗ này là vì cô Takayama tổ chức tiệc cưới ở đây. Mà người quyết định địa điểm tổ chức lại là cô Takayama và anh Watanabe, chứ không phải hắn.”

“Nhưng mà...”

“Thôi được rồi, chúng ta dừng ở đây thôi,” Nitta cướp lời Naomi, khua tay trước mặt. “Tại sao cô lại cứ thích nhúng mũi vào chuyện điều tra vậy? Chẳng phải tôi đã bảo cô chỉ cần hỗ trợ tôi là được rồi sao? Tôi biết cô lo cho khách sạn của các cô nhưng việc điều tra thì cứ để cảnh sát bọn tội phụ trách đi.”

Naomi ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không như người mất hồn. Nhưng ngay lập tức cô chớp chớp mắt, hít một hơi rồi nhìn Nitta.

“Đúng là tôi lo cho khách sạn thật. Nhưng tôi cũng chỉ mong giúp được chút gì đó cho anh Nitta...”

Nitta chẳng ngờ Naomi lại trả lời như vậy. Anh thấy bối rối. “Tại sao...”

“Tôi thấy từ sáng tới giờ tâm trạng anh cứ sao sao đó nên đoán việc điều tra không được thuận lợi. Ngay cả khi Rie nói chuyện cô Takayama tôi cũng kể với anh trước tiên. Tôi cứ nghĩ mãi không biết liệu tôi có thể làm gì khác không, thế rồi tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện này.”

“Cô lo nếu giao cho một gã cảnh sát như tôi thì vụ án này sẽ chẳng bao giờ kết thúc nên mới định tự tay tìm manh mối à?”

“Không, tôi không hề nghĩ...”

“Tóm lại cô không cần phải kiếm việc làm thêm đâu. Về nghỉ ngơi sớm đi cho tôi nhờ,” nói đoạn Nitta cúi đầu, quay lưng luôn về phía Naomi. Vừa rảo bước anh vừa chửi thầm trong bụng “Các người cứ xem tôi là trò hề đi.” Nhưng mặt khác anh cũng thấy điên tiết với chính mình.