← Quay lại trang sách

Chương 24

Hơn 11 giờ trưa, vẫn cái dáng người thấp lùn ấy, Nose xuất hiện ở sảnh lớn. Đã qua giờ trả phòng nên thi thoảng mới có khách tới quầy lễ tân.

Anh ta nhìn Nitta, khẽ cúi chào, đi ra phía xô pha cạnh tường, rút điện thoại di động từ trong áo vest ra, ấn nút rồi áp lên tai. Động tác vừa dứt thì điện thoại trong túi áo khoác của Nitta rung.

Nitta kiểm tra thấy đúng cuộc gọi từ Nose rồi mới bắt máy, “Vâng, tôi nghe.”

“Tôi, Nose đây,” nói đoạn anh ta vẫy vẫy tay đang rảnh, còn khuyến mãi thêm một nụ cười vô cùng thân thiện.

“Tôi biết, tôi nhìn thấy anh rồi.” Nitta cố tỏ ra lạnh lùng

“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tôi có vài việc muốn trao đổi với cậu Nitta.”

“Hôm trước tôi nghe anh thanh minh rồi. Hình như tôi đã bảo ‘đủ rồi’ cơ mà nhỉ?”

“Không phải chuyện đó, tôi chỉ muốn trao đổi thôi. Xin hãy cho tôi mười lăm, à không mười phút thôi cũng được.”

Nitta thở dài thành tiếng tới mức đầu dây bên kia cũng nghe thấy được.

“Anh trao đổi với tôi làm gì? Để lại đi ton hót với cấp trên à?”

“Không đâu. Tôi sẽ không làm như vậy.”

“Tôi cũng chẳng có ý kiến gì về việc anh báo cáo với họ. Đó là nhiệm vụ của cấp dưới. Chỉ có điều báo xong rồi anh lại chối bay chối biến.”

“Thật tình tôi cũng khổ tâm vì chuyện đó lắm chứ. Nếu cậu thấy tôi xin lỗi thế vẫn chưa đủ, hay để tôi quỳ xuống đây tạ tội với cậu vậy? Tôi quỳ luôn nhé?” Nose vẫn nhìn thẳng về phía Nitta, toan nhấc mông lên khỏi xô pha. Cứ để kệ chắc anh ta sẽ làm tới thật.

“Anh thôi đi. Tôi đâu có quá đáng thế?”

“Vậy xin hãy tin tôi. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ dối trá nữa. Với lại tôi nói rồi, tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu. Chuyện này không thể để lộ với cấp trên.” Giọng Nose có lẫn chút âm điệu của mấy vùng thuộc phía Bắc Kanto thành thử hơi khó nghe. Một người như vậy mà cố ý nói thật từ tốn cho đối phương hiểu, nghe ra sẽ thấy rất thành khẩn.

“Làm ơn,” Nose nói. Anh ta cúi đầu trong khi vẫn đang ngồi trên xô pha.

“Tôi hiểu rồi. Anh lên khu tổ chức lễ cưới trên tầng 2 đi. Chỗ hôm trước chúng ta nói chuyện vụ tạo cuộc gọi bằng chứng giả ấy.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu.” Nói chuyện điện thoại xong, Nose vui mừng ra mặt, rồi lại cúi đầu.

Lúc cất điện thoại vào túi, Nitta chợt cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Anh quay sang bên cạnh, quả nhiên Yamagishi Naomi đang đứng đó, nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Có chuyện gì với anh ta vậy?” Nói đoạn Naomi nhìn ra phía xa. Vừa đúng lúc Nose bắt đầu di chuyển. “Ban nãy tôi thấy anh nói chuyện khá gay gắt.”

“Tôi xin lỗi. Tôi làm ảnh hưởng đến công việc à?”

“Tôi không nói vậy... Người đó không phải bạn anh Nitta sao?”

“Phải. Giờ tôi sẽ đi nói chuyện với anh ấy một lát. Ở đây phiền cô nhé.”

“À, vâng.”

Nitta đón ánh nhìn của Yamagishi Naomi, sau đấy mới rời khỏi quầy lễ tân. Nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua, Nitta cảm thấy hơi khó chịu. Anh biết Yamagishi Naomi thật tâm lo lắng cho anh và chỉ muốn giúp đỡ. Dù giả thuyết về vị trí ba vụ giết người kia và khách sạn này không đúng cho lắm nhưng phải nói khả năng suy luận, chắp nối bốn vụ với nhau của cô vô cùng tuyệt vời.

Vậy mà anh chẳng nói nổi một lời cảm ơn, còn tỏ vẻ lạnh lùng với cô. Cũng vì thế mà sau đó anh khó ở, trằn trọc cả đêm.

Sáng ra anh đã muốn tránh mặt nhưng khổ nỗi khi gặp nhau Naomi lại chủ động chào hỏi rất niềm nở. Như thể cô chẳng thèm bận tâm tới chuyện kia. Dĩ nhiên trong lòng cô chắc chẳng thoải mái gì.

Khi nào có dịp mình phải xin lỗi cô ấy đàng hoàng mới được, vừa đi thang cuốn lên tầng 2, Nitta vừa nghĩ.

Nitta đi tới khu tổ chức lễ cưới đã thấy Nose ngồi thu lu trên chiếc ghế phía trước đó. Ngoài anh ta ra chẳng có ai khác. Nhìn cánh cửa văn phòng, Nitta thầm đoán có khi Nishina Rie đang ở bên trong cũng nên. Nhờ Yamagishi Naomi anh mới biết người này, cô nhân viên phụ trách đám cưới hôm thứ Bảy tới.

Nitta vừa ngồi vào ghế đối diện, Nose đã rụt vai lại. “Xin lỗi vì gọi lúc cậu đang bận.”

“Tôi nào có bận gì đâu. Ý tôi là việc thật ấy. Mà có chuyện gì vậy?”

“Không, trước khi nói chuyện đó...” Nose đặt hai tay lên mặt bàn, cúi gập mái đầu lưa thưa tóc xuống. “Một lần nữa thành thật mong cậu thứ lỗi.”

Mặt Nitta lộ rõ vẻ ngán ngẩm. Anh ta định cúi đầu đến bao giờ đây.

“Đủ rồi đấy, anh phiền quá đi.”

Hai tay Nose vẫn để nguyên như vậy, chỉ có đầu ngẩng lên nhìn Nitta. Mặt anh ta lộ rõ vẻ xấu hổ.

“Không, tôi thật sự rất lấy làm tiếc vì đã không thể làm trái ý của cấp trên.”

“Anh tưởng tôi không biết chắc? Nên tôi mới bảo đủ rồi bao nhiêu lần thế.”

Nose cuối cùng cũng chịu duỗi thẳng người lên.

“Nhưng cứ để vậy tôi sẽ thấy áy náy lắm. Thành ra từ hôm qua tới giờ tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết nên làm thế nào để giúp được cậu Nitta.”

“Anh nói giúp tôi là ý gì?”

“Thì là nghĩa đen đấy thôi. Nếu cậu muốn điều tra chuyện gì thì xin cứ nói với tôi. Dù là bất cứ chuyện gì. Hay chúng ta cùng tìm cho ra danh tính gã x4 như hồi lật tẩy mánh khóe tạo bằng chứng giả của Teshima nhé?”

Nitta gườm gườm nhìn khuôn mặt tròn xoe của Nose.

“Anh đang nói thật lòng đấy à?”

“Tất nhiên rồi. Nói ra thì hơi thừa nhưng lần này tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật với cấp trên. Tôi xin hứa.”

Nitta nhếch mép, khẽ lắc đầu. “Chuyện anh muốn trao đổi là chuyện này đấy à?”

“Đúng vậy. Tôi muốn giúp cậu Nitta lập được công cán gì đó.”

“Vậy xin anh về cho. Tôi quay lại làm việc đây, Nitta đứng dậy.

Nose cũng đứng lên theo “Cậu Nitta...”

“Có vẻ anh vẫn chưa biết nhỉ? Phòng tác chiến hiện trường họ nắm được hết các manh mối quan trọng về tên x4 kia rồi. Hiện các điều tra viên đều đã trong tư thế chuẩn bị hành động.”

Đôi mắt ti hí của Nose hơi mở ra. “Thật sao? Họ lấy đâu ra những manh mối ấy...?”

“Ở đây,” Nitta chỉ tay xuống phía dưới. “Từ bộ phận tiệc cưới.”

Chừng như vẫn chưa hiểu ý Nitta, Nose nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, chớp mắt.

Nitta nhếch mép.

“Vậy mà, trong khi đám người đấy đang rộn lên như vậy tôi lại bị cho ra rìa. Họ bảo tôi cứ ở quầy lễ tân đón khách như bình thường. Có thể tên x4 sẽ bị tóm, nhưng anh vừa bảo lập công à? Làm gì tới lượt tôi.”

“Nhưng những manh mối đó chắc gì đã đúng? Họ có gì khẳng định gã đó chính là x4 không?”

“Cái đó thì không.”

“Vậy chúng ta cứ thử đi theo một hướng khác xem sao. Chắc chắn phải có một khe hở ở đâu đó chứ.”

“Thôi đủ rồi,” Nitta phẩy tay, đi ra phía cửa.

“Xin đợi đã, cậu Nitta,” Nitta vừa mới ra khỏi khu tiệc cưới thì Nose đã đuổi theo, vòng lên trước mặt anh. “Tôi có việc này liên quan đến vụ Shinagawa muốn báo cáo với cậu. Cậu cũng từng phụ trách vụ này nên không thể làm ngơ được, đúng không?”

Nitta mệt mỏi quay mặt ra. “Chuyện gì?”

“Có người khai đã nhiều lần bắt gặp tên Teshima đến quán internet cafe mà tên x1 vẫn hay lui tới. Quán đó ở Saitama. Nhân viên quán đó vẫn nhớ mặt hắn.”

“Tốt quá rồi còn gì. Một bước tiến lớn ấy nhỉ.”

Chẳng có gì đáng quan tâm cả. Với Nitta, vụ Shinagawa hay gì thì cũng đã kết thúc. Hẳn là với Ozaki và Inagaki cũng vậy.

Nitta dợm bước nhưng Nose đã đứng chặn ngay đằng trước.

“Cậu cũng biết đấy, không phải mình tên x1 mà cả x3 và x4 đều dùng internet cafe. Chỉ có x2, tức Noguchi Yasuhiko là dùng máy tính nhà.”

“Thế thì sao?”

“Người lên kế hoạch tất cả mọi chuyện là tên đầu trò x4. Tại sao hắn dùng internet cafe mà lại không chỉ thị cho x2 làm vậy? Trong khi chỉ cần một người để lại dấu vết về những bức thư đó thì kế hoạch của hắn sẽ phá sản?”

“Thì chắc hắn nghĩ chẳng cần thiết phải nhắc chuyện đó chứ sao?”

“Vậy sao? Tôi thấy x4 rất thông minh. Không những thế còn vô cùng thận trọng. Kể cả chuyện không đáng nói, tôi nghĩ hắn cũng sẽ nhắc nhở ngay từ đầu.”

Nitta cứng giọng. Những lời Nose nói rất có lý.

“Ý anh là x4 biết rõ x2 dùng máy tính nhà nhưng lại cố ý không nhắc nhở?”

Nose tỏ vẻ nghiêm trọng hiếm có, gật đầu.

“Tôi đồ là vậy.”

“Tại sao? Tại sao hắn lại cố tình làm một việc nguy hiểm như vậy?”

“Vấn đề ở đó đấy. Tại sao hắn lại làm thế? Tôi không rõ lý do nhưng phải chăng hắn làm vậy để được lợi gì đó cho mình?”

Nitta chau mày, nhìn xuống sàn. Đúng là một ý tưởng táo bạo. Những ý tưởng trái ngược thế lại rất dễ liên quan tới chìa khóa giải ô chữ lần này.

“Cậu thấy thế nào?” Nose nhìn Nitta. “Nó có kích thích tế bào não của cậu Nitta chút nào không?”

Nitta khịt mũi. “Anh nói năng bình thường cho tôi nhờ.”

“Nhưng mặt cậu đang viết rõ ‘ồ, nghe hay đấy, chúng ta tìm hiểu chuyện này đi’ kìa.”

“Làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ đang nghĩ lập luận của anh khá thú vị thôi.”

Nose nheo mắt lại như một đường chỉ, nhoẻn miệng cười.

“Cậu nghĩ vậy là tốt rồi. Cậu Nitta thấy sao? Hai chúng ta cùng hợp tác giải quyết vấn đề này nhé? Chẳng ai ở phòng điều tra đặc vụ nghĩ tới chuyện này đâu. Chúng ta cứ thoải mái mà làm thôi.”

“Anh nói hợp tác, nhưng hợp tác kiểu gì?”

“Chuyện đó thì cứ giao phó cho bộ não tuyệt vời của cậu đi. Kiểu gì cậu cũng sẽ tìm ra đáp án.”

Nitta toan vặc lại “anh không tìm được lời khen nào tử tế hơn à” nhưng khi ngó thấy mặt Nose, những lời lẽ ấy tự động bị nuốt vào trong.

“Vậy tôi xin phép” chừng như coi im lặng là đồng ý, và mọi việc đã xong, Nose lịch sự cúi chào Nitta, đi ra phía thang cuốn.

Nitta vừa nhìn theo Nose vừa lầm bầm trong miệng, “Vô ích thôi.” Đúng là lập luận của anh ta khá thú vị nhưng có bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt như thế thì cũng chẳng thể bắt được hung thủ. Mà giả dụ có tìm ra manh mối đi chăng nữa, đến lúc đó kiểu gì đám người Ozaki chẳng thắt chặt chỉ đạo, rồi dùng chiến thuật phô trương lực lượng, điều tra ra kết quả sớm hơn.

Nitta khẽ lắc đầu, bước đi. Đúng lúc ấy một phụ nữ vận bộ đồng phục khách sạn đang đi thang cuốn từ dưới lên. Vừa nhìn thấy mặt Nitta, người phụ nữ đã nghiêm mặt, đúng khựng lại.

Nitta sửng sốt khi nhìn vào phía ngực cô gái. Người này đang đeo bảng tên đề chữ “Nishina”.

“Cô là Nishina Rie?”

Cô gật đầu. “Anh nghe Yamagishi nói chuyện chưa?”

Chắc hẳn cô đã biết anh là cảnh sát.

“Tôi nghe rồi. Hiện chúng tôi đang lên kế hoạch đối phó.”

“Thế thì may quá. Mong các anh giúp cho. Tôi định lát nữa sẽ chuyển lời lại với cô Takayama là phía khách sạn sẽ đề phòng hết mức có thể.”

“Lát nữa? Hôm nay cô ấy sẽ tới đây à?”

“Vâng. Cô ấy đến kiểm tra lại lần cuối.”

“Khoảng mấy giờ Cô ấy tới?”

Nitta tiến hẳn lên phía trước hỏi, Nishina bối rối, hơi lùi về phía sau. “Cô ấy hẹn 2 giờ sẽ tới...”

“2 giờ à. Tôi hiểu rồi.”

Nitta gật đầu, nhìn đồng hồ xem giờ, rồi lại đi về phía thang cuốn.